Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viên đá nhỏ màu xám

Phiên bản Dịch · 1846 chữ

Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa

Dịch: Nam_Ca_Đại_Đế, Bạch Y, Tà Si Vô Diện, Lãnh Minh Hà.

Biên: NhấtLộSátCẩu

Khúc Tiểu Thụ béo lùn vọt tới trước mặt Địch Cửu, hắn vừa thở hổn hển vừa nôn nóng nói:

- Vương Thượng muốn tiêu diệt Địch gia, móc mắt chị Địch Địch của ông...

- Cái gì?

Địch Cửu thừ người ra trong chốc lát. Ngay sau đó, hắn vội nắm lấy vạt áo Khúc Tiểu Thụ, hai tay có chút run rẩy, thậm chí còn không hỏi được một câu nào hoàn chỉnh. Trong đầu hắn hiện giờ chỉ có hai chữ quanh quẩn.

“Tại sao?”

Khúc Tiểu Thụ bình tĩnh lại, hắn nhìn Địch Cửu chằm chằm rồi nói:

- Ông không nên hỏi tôi làm sao lại biết được tin tức này, ông nhất định phải lập tức chạy trốn, tôi khẳng định nhiều nhất là sau thời gian nửa nén nhang nữa sẽ có người tới đây bắt ông.

- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Địch Cửu rốt cuộc cũng có thể mở miệng, nhưng hắn vẫn không thể nào làm cho giọng mình trở nên bình thản.

- Vương Thượng mời y đạo tông sư Cái Y tới chẩn đoán cho Minh Châu công chúa, kết quả là chỉ có đôi mắt của tiểu Địch tỷ mới phù hợp để hoán đổi cho Minh Châu công chúa. Vương Thượng vì quá yêu thương Minh Châu, muốn tiểu Địch. . .

Khúc Tiểu Thụ vẫn luôn một mực ái mộ Địch Địch, nói đên đây thì hắn đã lệ rơi đầy mặt không nói được nữa.

- Ô PHÁCH HỒ!!!

Hai mắt Địch Cửu đỏ bừng, trán nổi gân xanh, tức giận đến mức cả người phát run.

Giờ khắc này, hắn chỉ muốn băm vằm Tể quốc Vương Thượng Ô Phách Hồ ra thành ngàn mảnh.

- Chú Địch không đồng ý, tức giận vọt thẳng lên trên vương điện, chỉ vào mặt Vương Thượng mà chửi ầm lên. Vương Thượng giận dữ, hạ lệnh lôi chú Địch ra chém... lúc đó không có ai dám đứng ra cầu tình. Sau khi Vương Thượng giết chú Địch, thì lập tức hạ lệnh chu di cửu tộc Địch gia. Lúc này, toàn bộ thành phố Minh Châu đang lùng bắt người của Địch gia. Nếu như ông không rời Minh Châu đến núi Tích Bắc đào thuốc thì có lẽ ông cũng đã. . .

Không cần Khúc Tiểu Thụ nói tiếp thì Địch Cửu cũng đã hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện. Nếu không phải là hôm nay hắn trùng hợp rời khỏi thành phố Minh Châu thì sợ rằng lúc này đã sớm mất mạng rồi. Hắn đến núi Tích Bắc đào thuốc, chỉ có mình Khúc Tiểu Thụ biết. Nếu không phải là Khúc Tiểu Thụ đã chẳng còn hứng thú với y đạo, thì lúc này hắn cũng đã ở đây đào thuốc.

Địch Cửu muốn cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại, nhưng hắn căn bản là không thể nào làm được, thậm chí còn không thể thốt lên lời. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng gặp qua biến cố nào lớn như vậy. Đả kích lớn nhất mà hắn từng trải qua chắc chắn là khi Châu Mạn rời đi.

- A Cửu, ông đi nhanh lên, bọn họ rất nhanh sẽ tìm tới nơi này.

Khúc Tiểu Thụ lay lay người Địch Cửu.

- Chạy, ta có thể chạy tới chỗ nào đây?

Địch Cửu tự lẩm bẩm, khi cơn phẫn nộ qua đi, hắn mới hiểu được sau khi mất đi sự che chở của cha thì bản thân đã không còn đường để đi.

Nếu Ô Phách Hồ muốn giết hắn thì căn bản là hắn không còn chỗ có thể trốn.

- Ông mau vào phi hành khí rồi lập tức bỏ chạy thì còn có một tia hi vọng, nếu như không đi, một chút hy vọng ông cũng không có.

Khúc Tiểu Thụ chỉ vào phi hành khí màu bạc của Địch Cửu đậu cách đó không xa.

Hai tay Địch Cửu vẫn run run, cả người run rẩy, hắn cũng không làm như lời Khúc Tiểu Thụ khẩn trương dùng phi hành khí chạy trốn.

- A Cửu, không phải ông vẫn thường nói không muốn sống dưới sự che chở của cha mình hay sao? Cho nên ông mới bắt đầu học y. Bây giờ Địch gia bị diệt, rất có thể chỉ còn sót lại một mình ông, chẳng lẽ ông không muốn báo thù hay sao? Chân Mạn chắc chắn cũng sẽ không thích một tên hèn nhát.

Khúc Tiểu Thụ túm lấy cánh tay Địch Cửu rồi lớn tiếng la lên.

- Báo thù, báo thù. . .

Địch Cửu lẩm bẩm câu báo thù mấy lần, ánh mắt hắn đã bắt đầu có chút điên cuồng.

Mặt đất truyền tới một loạt tiếng bước chân, Khúc Tiểu Thụ vội vàng nói:

- Bọn họ tới rồi, A Cửu, ông mau chạy nhanh lên.

- Tiểu Thụ, tôi đi nha.

Địch Cửu rốt cuộc cũng lấy lại bình tĩnh, hắn cất kỹ hòn đá trong tay, rồi xoay người xông về phía phi hành khí.

Hắn cũng không nói cám ơn với Khúc Tiểu Thụ, hắn biết rõ lúc này mình có nói gì cũng là dư thừa, chuyện này rất có thể sẽ liên lụy đến Khúc Tiểu Thụ, thậm chí sẽ liên lụy đến cả Khúc gia. Ân tình của Khúc Tiểu Thụ, hắn sẽ luôn ghi nhớ.

Hắn chỉ có thể cầu mong người khác không biết chuyện Khúc Tiểu Thụ mật báo với hắn.

Thấy Địch Cửu dùng phi hành khí chạy đi, Khúc Tiểu Thụ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó hắn lại kinh hãi khi trông thấy Địch Cửu cưỡi phi hành khí xông thẳng về phía một vết nứt màu đen trên bầu trời.

Tận đến giờ phút này, Khúc Tiểu Thụ mới phát hiện ra nơi đây còn có một vết nứt quỷ dị.

Sau khi Địch Cửu cưỡi phi hành khí vọt vào trong đó thì nó cũng chậm rãi biến mất không còn tăm hơi.

. . .

Địch Cửu mở mắt thật to, trên đầu có chút lành lạnh. Hắn theo bản năng đưa tay sờ lên đầu mình thì thấy lòng bàn tay sền sệt, dựa vào chút ánh sáng mờ nhạt ở trong này thì thấy toàn bộ đều là máu.

Địch Cửu rất nhanh đã nhớ lại chuyện lúc trước. Sau khi biết Địch gia bị Ô Phách Hồ diệt, hắn đã khống chế phi hành khí bay vào vết nứt hư không kia.

Địch Cửu nhìn vào màn hình theo dõi của phi hành khí, phía trên là một vùng tăm tối, không có bất kỳ thông tin gì. Hắn gắng gượng bò dậy, cố gắng mở cửa phi hành khí.

Địch Cửu ra khỏi phi hành khí, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, hình như hắn đang ở trong một thung lũng. Trong thung lũng bui gai mọc rậm rạm, thỉnh thoảng còn có một hai vật không biết tên xẹt qua trước mắt hắn. Địch Cửu biết chỗ này hẳn là có rất ít người lui tới.

Địch Cửu không vội tìm đường ra, hắn ngẩng đầu nhìn những hạt mưa lất phất trên không trung, rồi gắt gao siết chặt quả đấm của mình. Bởi vì hắn dùng quá nhiều sức nên móng tay đã chọc thủng lòng bàn tay.

Bất kể bây giờ mình đang ở nơi nào, nếu như tương lai có cơ hội trở về lần nữa thì hắn nhất định phải diệt toàn bộ Tể quốc Ô gia. Cho dù không thể tu luyện, hắn cũng phải thông qua phương thức khác tiêu diệt Ô gia.

Cho dù như thế nào, hiện tại hắn hẳn là đã trốn thoát được. Bất luận chỗ này là nơi nào thì việc hắn lựa chọn tiến vào vết nứt hư không kia là hoàn toàn chính xác. Nếu lúc ấy hắn không tiến vào đó, thì có lẽ hắn đã sớm bị Ô Phách Hồ chặt đầu.

Một hồi lâu sau, Địch Cửu mới chậm rãi xoay người lại, hắn muốn tìm một tấm vải để băng bó vết thương trên trán. Hẳn là sau khi phi hành khí vọt vào vết nứt, chấn động kịch liệt làm trán hắn đụng vào nơi nào đó tạo thành vết thương này.

Khi hắn lấy ra một chiếc gương, rồi vừa soi gương vừa lau khô vết máu trên trán thì hắn bỗng khiếp sợ phát hiện trán mình có một vết thương, chỉ có điều dường như vết thương đó lại không bị chảy máu.

"Chẳng lẽ đó không phải máu của mình, vậy máu này là từ nơi nào đến?"

Ngay sau đó Địch Cửu vội xòe tay mình ra, hắn phát hiện vết thương vừa mới bị móng tay cắm vào cũng ngưng chảy máu. Vết thương vẫn còn nhưng tốc độ hồi phục lại rất nhanh.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Địch Cửu cảm giác da đầu mình có chút tê dại, chuyện này quá mức quỷ dị. Hắn chợt nhớ tới mấy ngày trước bắp chân mình cũng bị rách ra một vết thương, hắn khẩn trương kéo ống quần lên nhìn một chút, vết thương kia rõ ràng đã nhỏ hơn rất nhiều.

"Chẳng lẽ sau khi mình bị hòn đá màu xám thay đổi thân thể, thì có loại năng lực tự lành vết thương này?"

Nghĩ tới đây, Địch Cửu lấy hòn đá màu xám giấu kỹ trong người ra, so với lúc vừa mới có được thì dường như hòn đá này đã nhỏ hơn nhiều.

Hắn cẩn thận quan sát hòn đá màu xám này, bên trong có một đường hoa văn màu vàng.

"Phải chăng thân thể mình được hòn đá này cải tạo qua, cho nên mới có năng lực tự lành? Hoặc cũng có lẽ là thân thể của mình chẳng liên quan gì mà đó thuần túy là tác dụng của viên đá này."

Địch Cửu dứt khoát lấy ra một con dao găm từ trong phi hành khí, sau đó hắn để hòn đá xuống dưới đất, đồng thời dùng dao găm quẹt một cái trên cánh tay mình. Máu tươi lập tức chảy xuống, mấy chục hơi thở trôi qua, Địch Cửu vẫn không thấy vết thương trên cánh tay mình tự động khép lại.

Địch Cửu lại lần nữa cầm hòn đá màu xám trên mặt đất lên, rồi nắm thật chặt trong lòng bàn tay. Lần này hắn có thể cảm giác rõ ràng, giống như có một dòng chảy nhỏ mát lạnh như có như không cuốn qua vết thương trên cánh tay.

Sau khi lau sạch máu bên ngoài vết thương, Địch Cửu thấy vết thương trên cánh tay mình vẫn còn nhưng máu đã ngừng chảy.

Quả nhiên là do hòn đá này, Địch Cửu nắm chặt hòn đá, chung quy là lão Thiên cũng không hoàn toàn vứt bỏ hắn a.

Bạn đang đọc Thiên Hạ Đệ Cửu của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhấtLộSátCẩu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 24
Lượt đọc 849

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.