Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ Nhất Đao

Phiên bản Dịch · 2066 chữ

Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa

Dịch: Nam_Ca_Đại_Đế, Bạch Y, Tà Si Vô Diện, Lãnh Minh Hà.

Biên: NhấtLộSátCẩu

Bỗng nhiên, có một người đàn ông mặc đồ màu xám với khuôn mặt xanh xao bước vào phòng. Hắn ta vừa bước vào phòng giải phẫu thì Địch Cửu đã cảm nhận được sự tàn nhẫn toát ra từ trên người hắn.

- Anh là ai? Hình như chúng ta không quen biết nhau thì phải.

Địch Cửu đã bình tĩnh lại, hắn có thể cảm nhận được, người đàn ông này thực sự muốn giết mình.

Khi chưa tới Địa Cầu, hắn không thể tu luyện, nhưng không phải là chưa từng thấy qua sự đời. Cộng thêm hiện tại hắn đã luyện thành Đệ Nhất Đao trong Địch Gia Thất Đao, chính thức trở thành võ giả, huyết khí dâng trào, hắn đã có đủ tự tin. Cho dù đối phương có muốn giết hắn đi chăng nữa thì Địch Cửu cũng chỉ cảm thấy khó hiểu mà thôi. Hắn không hề cảm thấy sợ hãi.

Hắn lập tức nghĩ tới người phụ nữ tìm tới mình lúc trước, có thể tên này là do Địch Tử Hằng phái tới thanh trừ hắn phòng ngừa hậu hoạn.

- Để cho mày làm quỷ cũng minh bạch, hãy nhớ kẻ giết mày là Thời Hà Sơn, mày bị giết là do xen vào việc của người khác, cứu phải người không nên cứu. Sau khi đầu thai thì phải nhớ kỹ một điều: "Tuyệt đối không được xen vào việc của người khác nữa". Người mày vừa cứu lát nữa tao cũng sẽ giết, nhưng trước hết thì mày hãy đi gặp Diêm Vương đi.

Người đàn ông mặc đồ xám vừa nói xong đã lao thẳng tới, giơ tay lên đánh một quyền về phía Địch Cửu.

Rõ ràng là một quyền kia còn cách mình khá xa, nhưng Địch Cửu vẫn có thể cảm nhận được một loại sát khí đang đánh úp về phía đầu mình.

Một quyền đó từ xa đánh tới, nên Địch Cửu có thể thấy rõ ràng quỹ tích của nó, thậm chí còn cảm nhận được biến hóa của sát khí.

Đây là một sát thủ, hơn nữa hắn đã từng giết rất nhiều người. Địch Cửu theo bản năng bước tới trước một bước rồi nghiêng người né tránh, dao giải phẫu trong tay cũng lập tức chém xuống, chiêu này chính là Địch Gia Đệ Nhất Đao.

Dao giải phẫu chỉ dài vài tấc mà thôi, nhưng Địch Cửu lại có cảm giác như mình đang cầm một thanh đao dài một thước vậy, hắn rõ ràng có thể nắm bắt được đao khí của mình.

Đao khí của một chém này duòng như hữu hình có thể chạm vào được, nhưng Địch Cửu biết rõ loại cảm giác này là giả, bởi vì dao giải phẫu mà hắn đang cầm chỉ dài mấy tấc mà thôi. Quái dị chính là sau khi chém ra một dao kia hắn lại có cảm giác chân thật đến vậy. Lúc hắn tu luyện Địch gia Đệ Nhất Đao thì chưa bao giờ xuất hiện loại tình huống này.

- Làm sao có thể như thế?

Nắm đấm của người đàn ông mặc đồ xám nhất thời chậm lại, hai mắt hắn cũng tràn ngập hoảng sợ, giống như có một thanh đao màu trắng chém vào mi tâm của hắn vậy. Hắn rất muốn tránh né, nhưng dù hắn có làm thế nào thì đạo đao khí này vẫn cứ nhằm vào hắn.

Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm làm sát thủ của mình, đối với tay mơ như Địch Cửu thì nếu hắn tiếp tục đánh quyền này, Địch Cửu chắc chắn sẽ bị sát khí của hắn dọa cho sợ hãi, thậm chí muốn kêu cứu cũng không được, sau đó sẽ bị hắn giết một cách dễ dàng.

Trên thực tế, sau khi hắn đánh ra một quyền này, Địch Cửu không những đơn giản tránh né mà còn nhẹ nhàng chém ra một đao. Không đúng, rõ ràng trong tay hắn chỉ là con dao giải phẫu dài mấy tấc mà thôi.

Phụt!

Một âm thanh rất nhỏ bỗng vang lên, kèm theo đó là tia máu chậm rãi rơi xuống, trên mi tâm của gã đàn ông áo xám bỗng xuất hiện một vệt máu, hắn ngay lập tức ngã nhào xuống đất.

Lúc này, hai mắt của Địch Cửu vẫn đang nhắm chặt, dao trong tay vẫn giơ về phía trước.

Giờ khắc này, có một cái gì đó bỗng xuất hiện trong tiềm thức của hắn, dường như bị hắn bắt lấy.

Cũng không biết qua bao lâu, Địch Cửu đột nhiên mở mắt, sau đó hắn khiếp sợ nhìn gã đàn ông áo xám nằm dưới đất.

Dao giải phẫu vẫn còn trong tay hắn, mà chỗ gã đó đang nằm lại có máu chảy ra. Hiển nhiên, thứ vừa chém trúng tên kia không phải là con dao ngắn ngủn này mà chính là đao khí.

Lúc chém một đao đó thì hắn đã hiểu ra. Chờ sau khi học được Đệ Tứ Đao thì hắn nhất định phải đến Tiên Nữ tinh, thứ hắn cần chính là thực chiến.

Cúi đầu nhìn dao giải phẫu trong tay mình, Địch Cửu khẳng định Đệ Nhất Đao trong Địch Gia Thất Đao không thể lợi hại như vậy. Trước kia hắn không thể tu luyện nhưng không phải là chưa từng nhìn thấy. Hắn đã thấy quá nhiều đệ tử Địch gia chém ra Đệ Nhất Đao, không có bất kỳ một ai có thể chém ra uy lực như hắn. Hơn nữa thứ hắn dùng còn là dao giải phẩu, nếu như hắn dùng trường đao chân chính thì không biết sẽ còn thế nào đây?

Rõ ràng là hắn tu luyện dựa theo Địch Gia Thất Đao, cũng luyện Đệ Nhất Đao, nhưng một đao này của hắn lại vượt qua những gì hắn biết về Đệ Nhất Đao của Địch gia.

Ngay sau đó, hắn liền nghĩ đến tình huống vừa rồi. Sau khi hắn chém ra một đao thì lập tức rơi vào đốn ngộ. Đốn ngộ thì Địch Cửu cũng biết, hắn đã sớm nghe nói qua, võ giả có thể lâm vào đốn ngộ toàn là những người có tư chất đỉnh cấp, toàn bộ Tể Quốc cũng chỉ từng xuất hiện vài người mà thôi.

Lần đầu tiên hắn đánh nhau mà đã lâm vào đốn ngộ, nếu lúc ấy người áo xám kia còn chưa chết thì không biết kết quả sẽ như thế nào?

Địch Cửu lật thi thể người áo xám kia lại, quả nhiên trên mi tâm của hắn có một vết thương, máu tươi còn đang không ngừng chảy ra.

Địch Cửu biết rõ đây là do đao khí của hắn tạo thành. Chỉ một đường rạch thì không đến mức làm đối phương bỏ mạng. Lúc trước Địch Cửu không thể tu luyện nhưng cũng tìm hiểu kinh mạch một cách rõ ràng, cộng thêm hắn chính là một y đạo tông sư, hắn khẳng định người áo xám này toi mạng, chắc chắn là do đao khí của hắn đã xoắn nát rất nhiều kinh mạch.

Địch Cửu không khỏi thở dài một hơi. Hắn biết rõ mình đã chọc phải phiền toái lớn rồi. Người vừa tới không phải là do em trai hắn phái đến, hắn chỉ là một người chạy vặt, chẳng biết tại sao lại cứu một người, thậm chí ngay cả một phân tiền xem bệnh cũng không có, thế mà lại gặp chuyện xui xẻo như vậy.

Hắn rất thích Đàm Hạnh Đường này, thật vất vả mới tìm được một chỗ yên tĩnh như thế. Hắn còn chuẩn bị tu luyện thành thạo Địch Gia Thất Đao ở đây. Chờ sau khi hắn sửa xong phi hành khí, lúc đó mới đi Tiên Nữ tinh nhìn thử một chút.

Bất luận như thế nào thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, hắn cũng chỉ có thể đối mặt. Lấy bao bọc thi thể của người đàn ông áo xám kia lại rồi nhanh chóng mang ra khỏi Đàm Hạnh Đường.

Hơn nửa giờ sau, Địch Cửu mới chôn xong thi thể của người áo xám này tại một đống rác hoang vắng.

Chờ đến khi Địch Cửu trở lại đàm Hạnh Đường, xóa sạch tất cả vết tích của trận chiến kia thì đã là chín giờ. Lúc này, lại có người đến gõ cửa.

Địch Cửu vội vàng mở cửa, người đến chính là Du Hồ Ly.

- Hồ Ly, mày tới chỗ này làm gì thế?

Địch Cửu không khỏi nghi ngờ hỏi một câu, ngay sau đó hắn đã nhận ra sự thay đổi của Du Hồ Ly.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi không gặp mà cả người Du Hồ Ly đều có thay đổi. Địch Cửu đến từ Á Luân đại lục, nơi võ thuật vô cùng thịnh hành, làm sao có thể không biết Du Hồ Ly đã bắt đầu học võ.

- A Cửu, cám ơn mày, tao đã được vào viện Võ Thuật trường Lạc Bắc và bắt đầu học võ rồi. Lần này tao cố ý qua thăm mày một chút, sau khi quay về Lạc Bắc thì rất lâu mới có thể ra ngoài lần nữa.

Giọng điệu Du Hồ Ly mang theo xúc động, trong mắt hắn cũng có chút áy náy.

Hắn tiến vào viện Võ Thuật trường đại học Lạc Bắc bằng danh ngạch của Địch Cửu. Hiện tại hắn đã chiếm dụng danh ngạch này nên Địch Cửu sẽ không có cơ hội tiến vào đó nữa. Cho dù Địch Cửu tự mình nói không thích vào viện Võ Thuật thì hắn vẫn cảm thấy có lỗi với Địch Cửu.

Địch Cửu đã nhìn ra tâm tư của Du Hồ Ly, hắn vỗ vai Du Hồ Ly rồi nói:

- Hồ Ly, chờ sau khi mày đạt được chút thành tựu tại Tiên Nữ tinh thì nhất định phải dẫn tao tới đó xem một chút đấy. Bây giờ mày hãy về thăm bạn gái một chút đi, tao sống ở đây rất tốt, không có vấn đề gì cả.

- Tao biết, nhưng trước hết tao phải nói cho mày biết một tin tức cơ mật. Đại học Lạc Bắc có thể được liên minh đồng ý cho thành lập viện Võ Thuật, là bởi vì Lạc Bắc có một lão sư tên là Chiêm Triết Trần ở Tiên Nữ tinh tìm được một quyển công pháp tu võ. Có tin đồn rằng đại học Yến Kinh xuất hiện một sinh viên tu luyện đến địa cấp đỉnh phong, thậm chí còn có cơ hội bước vào tiên thiên. . .

- Chờ một chút. . .

Địch Cửu vội vàng ngắt lời Du Hồ Ly, hắn không hiểu hỏi:

- Địa cấp đỉnh phong là cái gì? Tiên thiên là sao?

Tại Á Luân đại lục, Võ Giả chính là cảnh giới đầu tiên khi mới luyện võ, giống như hắn bây giờ. Sau Võ Giả là đến Võ Sĩ, sau đó mới đến Võ Sư, Đại Võ Sư. . .

Võ Vương là tục tiêu mà tất cả Võ Giả tại Tể Quốc luôn theo đuổi, nhưng người có thể đạt tới trình độ đó thì chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Du Hồ Ly hạ thấp giọng nói:

- Đây cũng chính là những gì tao muốn nói với mày trong lần trở về này. Chiêm Triết Trần lão sư phát hiện ra một quyển công pháp võ đạo, trong đó chia làm bốn cấp bậc: Hoàng - Huyền - Địa - Thiên, nghe nói vượt qua thiên cấp, còn có cơ hội vấn đỉnh tiên thiên. Chúng ta muốn đi Tiên Nữ tinh thì ít nhất cũng phải tu luyện tới hoàng cấp mới đủ tư cách.

Địch Cửu khẽ cau mày. Tại sao những gì Hồ Ly vừa nói lại không giống chút nào với đẳng cấp tu luyện ở Á Luân đại lục chứ. Hắn cũng không hỏi Du Hồ Ly vấn đề này, vì có hỏi thì chắc chắn Du Hồ Ly cũng sẽ không biết.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!

Bạn đang đọc Thiên Hạ Đệ Cửu của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhấtLộSátCẩu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật rongcama96
Lượt thích 22
Lượt đọc 695

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.