Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

395 : Thiên Long-ta Sẽ Để Ngươi Sống Lại Trong Món Ăn Của Ta

3685 chữ

Chương 395 : Thiên Long-Ta Sẽ Để Ngươi Sống Lại Trong Món Ăn Của Ta

Diệp Thần tỉnh dạy, ánh mắt có chút mờ hồ nhìn xung quanh. Khắp nơi đều là đất và đá, có vẻ như đây là một cái hang động, bên ngoài truyền vào tai hắn tiếng mưa rơi, sấm chớp đánh ầm ầm. Gió lạnh thổi vào trong hang, hắn cảm thấy rất rõ ràng nhiệt độ.

“Tướng công ngươi đã tỉnh lại rồi, thật tốt quá.” Chung Linh nước mắt đều rơi ra ôm chầm lấy hắn nói. Trên chán nàng còn có chút máu lưu lại.

“Chúng ta sao lại ở đây? Đúng rồi, Uyển Thanh, Tiểu Uyển nàng đâu rồi? Lúc đó ta nhớ là đánh trúng nàng.” Diệp Thần lo lắng nói.

“Ngươi bỗng dưng ngất đi, ta liền đem ngươi về đây. Uyển Thanh tỷ tỷ, nàng....” Chung Linh có chút bối rối nói.

“Nàng chết rồi sao? Là ta đánh chết nàng?” Diệp Thần ánh mắt lập tức ủ rũ hỏi.

“Bậy bậy bậy, làm gì có chuyện đó. Uyển Thanh tỷ còn sống đâu, nhưng ngươi tốt nhất bây giờ không muốn đi tìm nàng. Nếu không nàng liền chém tướng công đó.” Chung Linh liền mở miệng nói.

“Mặc kệ nàng có chém ta hay không ta đều muốn đi xem xét.” Diệp Thần lập tức bật dậy nói. Lúc đó hắn đánh một cái về hướng của nàng. Nàng chắc chắn bị thương. Hắn phải cho nàng trị thương.

“Ấy, tướng công ngươi không thể đi vào trong đó.” Chung Linh thấy Diệp Thần chạy nhanh vào trong động sâu liền đuổi theo hét.

“Uyển Thanh ngươi không sao chứ?” Diệp Thần lập tức tìm thấy bóng dáng Mộc Uyển Thanh đi đến.

“Diệp Lang, ngươi là tên khốn khiếp. Mau cút ra ngoài.” Mộc Uyển Thanh tức giận nhìn chằm chằm hắn quát. Kiếm bừa cái gì ném tới.

“Thật tốt, ngươi không có sao?” Diệp Thần lập tức ôm lấy nàng nói.

“Uyển Thanh tỷ tỷ, Diệp tướng công.... không hay rồi. Ta ra ngoài trước.” Chung Linh thấy được cái này tình trạng lập tức lượn đi.

“Ngươi làm cái gì? Buông ta ra, ta còn đang đi vệ sinh.” Mộc Uyển Thanh đỏ mặt nói. Tên khốn nạn này, nàng vừa mới cởi quần lập tức chạy đến ôm chặt nàng, không cẩn thận nàng đánh bủm một cái, thật quá mất mặt mà.

“ n, ân, ngươi đang đi vệ sinh sao? Thật là không có ý tứ, ta không có biết. n, thật trắng, không, ta cái gì cũng không nhìn thấy. Ta ra ngoài trước.” Diệp Thần lập tức mở miệng nói. Liền chạy ra bên ngoài.

“Diệp Lang, ngươi là cái tên khốn nạn.” Mộc Uyển Thanh tức giận ném đá về phía Diệp Thần quát.

“Chung Linh, nàng đi vệ sinh sao ngươi không nói với ta.” Diệp Thần tức giận kéo Chung Linh vào lòng véo véo nàng cái má nói.

“Ta vốn muốn nói ai bảo Tướng công ngươi chạy nhanh như vậy làm cái gì đâu.” Chung Linh kéo xuống Diệp Thần không cho hắn véo nói.

“Lúc nãy bị cái thối bà bà kia tát còn đau sao?” Diệp Thần sờ nhẹ nàng má mềm thương sót nói.

“Đã hết đau, nhưng có lẽ muốn sưng, lúc này nhìn ta rất xấu sao.” Chung Linh có chút đỏ mặt nói. Hắn vậy mà quan tâm nàng. Thật sự hạnh phúc.

“Ngươi có thể xấu hơn được sao?” Diệp Thần làm bộ ngạc nhiên nói.

“Đáng ghét, lại trêu trọc ta.” Chung Linh tức giận mắng.

“Ta nói thật chứ đâu có trêu trọc ngươi. Ta nhưng nổi tiếng tứ hải bát hoang về độ thật thà đâu.” Diệp Thần liền lập tức mở miệng nói.

“Tướng công, ta bỗng nghĩ không muốn sinh nhi tử cho ngươi.” Chung Linh liền nghiêm túc nói.

“Tại sao chứ? Không sinh cho ta , ngươi muốn sinh cho người khác hay sao?” Diệp Thần có chút nhướng mày nói.

“Không phải, ta là sợ sinh ra một cái giống như ngươi mặt dày. Một chút đáng yêu giống ta cũng không có thì phải làm sao?” Chung Linh tỏ vẻ tội nghiệp đứa trẻ nói.

“Tiểu nha đầu, dám nói tướng công mặt dày, mấy ngày không gặp, ngươi liền gan lớn hơn.” Diệp Thần đối với nàng cười đùa nói. Hai người bắt đầu chơi đùa với nhau vui vẻ.

“Hai cái các ngươi đùa vui sao?” Mộc Uyển Thanh không biết từ lúc nào đằng đằng sát khi đi tới.

“Uyển… Uyển Thanh tỷ, là tướng công hắn xông vào xem ngươi. Ta đã cản hắn lại, ta không có đắc tội ngươi.” Chung Linh lập tức đem Diệp Thần cấp bán ra ngoài nói.

“Tiểu Uyển, là nàng lừa ta đi vào, ta cái gì cũng không biết. Ta giúp ngươi đánh nàng cái mông nhỏ, ngươi đừng lại giận ta.” Diệp Thần thấy Chung Linh bất nhân liền dùng bàn tay sờ sờ Chung Linh cái mông nhỏ bất nghĩa nói.

“Á đau quá… đừng đánh… ta sợ đau, tướng công. Ta sai rồi, đừng lại đánh ta… đều là ta không tốt… hu hu...” Chung Linh liền bị Diệp Thần đè ra đánh cái mông nhỏ có chút tê nói, sau lại có chút cảm giác thích thú, không hiểu sao bị bàn tay hắn đánh cái mông nhỏ có một cái cảm giác rất lạ.

“Co dãn rất tốt.” Diệp Thần không nhịn được đánh thêm vài cái, xong thấy một chút ướt ướt thấm qua quần áo Chung Linh liền buông tha cho nàng. Cái cô gái này quá nhạy cảm rồi chứ.

“Ta đều trả thù cho ngươi xong, Tiểu Uyển không muốn giận.” Diệp Thần cười đùa nói.

“Hai người các ngươi diễn đủ sao? Gọi tướng công, không biết xấu hổ. Chung Linh ngươi để cho hắn đánh cái mông nhỏ còn không phản kháng, còn thân mật như vậy không biêt xấu hổ, phản ứng dâm đãng. Hừ,...” Mộc Uyển Thanh tức giận nói.

“Uyển Thanh tỷ ta… sai rồi. Nhưng ta và hắn cái gì đều đã làm. Để hắn đánh cái mông đã là gì.” Chung Linh mặt đều đỏ ran lên nói.

“Còn dám cãi. Từ nay giống như ta gọi hắn Diệp Lang, không cho gọi Tướng Công.” Mộc Uyển Thanh tức giận nói. Nàng là đang ghen nha, Diệp Thần đối với Chung Linh như vậy thoải mái, thậm chi đánh mông nàng, vậy mà với nàng đều chỉ biết chiếm tiện nghi nhỏ. Chẳng lẽ nàng không hấp đẫn bằng một cái tiểu nha đầu ngực phẳng sao.

“Được, Uyển Thanh tỷ.” Chung Linh không dám cãi lời nói.

“Tiểu Uyển, ngươi không sao chứ?” Diệp Thần biết Mộc Uyển Thanh đang ghen với Chung Linh, đần bà ăn giấm, hắn không muốn xen vào. Vậy nên Chung Linh ngươi tự cầu phúc nha.

“Đều tại ngươi cả. Hại ta đau bụng. Đều là do ngươi, còn đổ tội cho Chung Linh. Ngươi thật quá đáng.” Mộc Uyển Thanh lập tức mở miệng nói.

“Ta đâu có hại ngươi đau bụng?” DIệp Thần mặt có chút đen lại.

“Hôm nay ta chỉ ăn mỗi cháo do ngươi làm, đều tại ngươi nấu ăn không đảm bảo vệ sinh.” Môc Uyển Thanh trách mắng.

“Ta… được là do ta...” Diệp Thần thầm khinh bỉ nói. Rõ ràng là ngươi ăn vụng dầu gội và kem đánh răng giờ còn dám nói cháo ta nấu cho ăn có vấn đề, nam nhân không đấu nữ, lão tử nhịn.

]

“Ngươi biết lỗi ta… hắt xì… liền tha cho … ngươi hắt xì...” Mộc Uyển Thanh liền nói bỗng dưng hắt xì liên tục. Đầu có chút hoa hoa.

“Ngươi bị cảm rồi.” Diệp Thần ôm lấy Mộc Uyển Thanh sờ lên chán nàng nói.

“Ta không sao hắt xì...” Mộc Uyển Thanh liên tục hắt xì nói.

“Không muốn nói, vừa rồi dinh mưa, thêm tối qua không mặc quần áo cùng ta cả đêm không ngủ, không ốm mới là lạ. Nghỉ ngơi một chút đi.” Diệp Thần mở miệng nói.

“Ta… thực… hắt xì… không sao.” Mộc Uyển Thanh đầu có chút choáng váng, mỗi lần hắt xì cơ thể nàng lại lần nữa mềm ra. Tại Diệp Thần trên người tựa vào.

“Bên ngoài trời mưa như vậy, có lẽ liền sẽ mấy ngày. Các ngươi tốt nhất không muốn ra ngoài.” Diệp Thần đỡ Mộc Uyển Thanh nằm xuống từ hệ thống kho đồ, lấy ra chăn bông cùng quần áo mới cho các nàng. Sau đó liền nhóm một chút lửa lên sưởi ấm.

Chung Linh cùng Mộc Uyển Thanh có chút ngạc nhiên hỏi từ đâu ra, liền bị Diệp Thần nhặt được lý do nói. Các nàng tuy không tin nhưng cũng không hỏi nhiều.

Ba người ngồi bên cạnh đống lửa, đem lương khô ăn vào. Đãng lẽ Diệp Thần muốn nấu một bữa ăn uống đầy đủ, nhưng nguyên liệu liền không có, hệ thống bên trong đổi lấy nguyên liệu nấu ăn liền đã đóng lại từ lúc nhiệm vụ làm thịt ngựa ban phát. Lần trước cháo liền là chút gạo cuối cùng của Diệp Thần để trong kho đồ cũng đem ra nấu rồi.

“Uyển Thanh tỷ tỷ cũng đã đi theo Diệp Lang, làm người của hắn, vậy thì ta làm người của hắn trước. Nói như vậy ta chẳng phải là chính thất, còn Uyển Thanh tỷ là phụ thất sao? n, Uyển Thanh tỷ từ giờ muốn làm ta muội muội.” Chung Linh nghĩ nghĩ cái gì liền vui vẻ nói.

“Hả?” Diệp Thần có chút không nói gì.

“Chung Linh ngươi muốn làm chính thất?” Mộc Uyển Thanh sắc mặt âm u nói. Muốn nàng làm thiếp? Còn ngươi đương chính thất phu nhân? Tiểu nha đầu này vậy cũng nghĩ ra được.

“Ta không làm chính thất, Chính Thất liền cho Uyển Thanh tỷ tỷ làm, ta làm cái nho nhỏ, tiểu thiếp là được rồi.“ Chung Linh cả người đều phát run thông minh nói. Nàng không phải ngu, nếu nàng mà nhận làm Chính thất, uyển thanh tỷ sẽ đánh nàng thừa sống chí chết.

“Hừ, biết thế là tốt. Hiện tại, chúng ta đều là Diệp Lang người, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, nếu để ta biết ngươi dám phản bội Diệp Lang, ta liền giết ngươi.” Mộc Uyển Thanh uy hiếp nói.

“Làm sao có thể nha. Ta cả đời chỉ thích một mình Diệp Lang.” Chung Linh lập tức nói.

“Vậy thì tốt.” Mộc Uyển Thanh đứng dạy muốn rời đi.,

“Uyển Thanh, ngươi đang bị bênh, còn muốn đi đâu?” Diệp Thần nhìn nàng mở miệng nói.

“Ta đi xem Hắc Mai Quế. Nó đỡ thay cho ta lúc ngươi đánh tới, hiện tại còn đang nằm bên trong kia.” Mộc Uyển Thanh mở miệng nói. Trong mắt không khỏi liền có chút nước.

“Xin lỗi.” Diệp Thần mở miệng nói. Vốn cho rằng là hắn đánh trượt nàng không nghĩ tới, con ngựa này lại đỡ đòn thay cho nàng.

“Không phải là lỗi của ngươi. Ta biết lúc đó ngươi không cố ý.” Mộc Uyển Thanh mở miệng nói. Nàng không phải người không thấu tình đạt lý.

“Đều là lỗi của ta, nếu không Hắc Mai Quế cũng không bị thương. Nếu không phải ta bị bắt, nếu không phải ta yếu đuối.” Chung Linh liền cảm thấy mình có lỗi nói.

“Ngươi cũng biết đó là lỗi của ngươi sao? Chung Linh ngươi thật là chỉ biết gây chuyện thôi.” Diệp Thần không khỏi lắc đầu nói.

“Chung Linh ngươi bị ngốc sao, mà còn để họ bắt được. y, còn chưa kể võ công đều kém như vậy. Bao năm qua thực làm hổ danh cha mẹ ngươi. Sống bao năm trên đời thật chỉ biết hít thở.” Mộc Uyển Thanh cũng đau đầu lắc đầu thở dài nói.

“Ta… ta… tại sao lại như vậy, Diệp Thần nhận lỗi thì không sao? Ta nhận lỗi thì lại là lỗi của ta. Làm như ta chỉ biết gây chuyện vậy.” Chung Linh liền đều sắp khóc nói.

“Ngươi đúng là chỉ có mỗi cái tài đó thôi.” Mộc Uyển Thanh không khỏi thở dài nói.

“Các ngươi khi dễ ta.” Chung Linh phụng phịu.

“ n, Chung Linh đừng nghe Uyển Thanh nói, ngươi còn có rất nhiều tài năng khác đâu.” Diệp Thần an ủi.

“Ngoài gây chuyện ra , ta còn có cái khác tài năng?” Chung Linh lập tức vui mừng hỏi, cuối cùng cũng có người nhìn thấy vẻ đẹp của nàng.

“Đúng vậy ngươi còn rất vô dụng.” Mộc Uyển Thanh không khỏi thở dài nói.

“Diệp Lang , Uyển Thanh tỷ tỷ khi dễ ta.” Chung Linh lập tức ăn vạ nói.

“Chung Linh ngoan không buồn, nếu ngươi cảm thấy mình vừa vô dụng, vừa gây chuyện phiền phức, thì cũng đừng buồn, vì ít nhất ngươi còn có mọt cái tài năng nhận xét tuyệt đối chính xác.” Diệp Thần an ủi nàng nói.

“Diệp Lang, ngươi cũng phối hợp Uyển Thanh tỷ khi dễ ta.” Chung Linh tức giận nói.

“Ta đi xem Hắc Mai Quế.” Mộc Uyển Thanh mở miệng nói.

“Ta đi cùng ngươi.” Diệp Thần bước theo.

“Ta cũng đi.” Chung Linh liền bám chặt lấy Diệp Thần.

Nhìn đến Hắc Mai Quế nó lúc này đang nằm trên mặt đất, không có vết thương nhưng có thể thấy bị thương không hề nhẹ.

“Còn cứu được sao.” Mộc Uyển Thanh hốc mắt có chút nước nhìn Diệp Thần hỏi. Ở đây chỉ có Diệp Thần biết y thuật.

“Xin lỗi. Nó bị thương quá nặng, còn sống đến bây giờ đã là một cái kỳ tích rồi. Từ giờ đến sáng mai, nó ắt sẽ chết.” Diệp Thần không khỏi lắc đầu nói. Nếu như hắn có Linh Lực còn có thể cứu, nhưng Linh Lực không có, hắn làm gì cũng vô ích.

“Vậy sao?” Mộc Uyển Thanh cố tỏ vẻ không có chuyện gì cười nói. Nhưng Diệp Thần biết rõ đằng sau những nụ cười kia là những nỗi buồn lặng lẽ, đằng sau con người mạnh mẽ ban ngày này, là những tiếng nấc thành lời lúc nữa đêm.

Dù sao thì nước mắt chảy xuôi chỉ làm nguôi ký ức, nước mắt chảy ngược mới đẫm được niềm đau. Nhìn nàng như vậy, hắn liền có chút đau lòng.

“Chung Linh đỡ Uyển Thanh về nghi ngơi một chút. Ta sẽ nghĩ cách.” Diệp Thần có chút đau lòng nói.

“Ta không sao… Diệp Lang, đáp ứng ta một việc.” Mộc Uyển Thanh có chút đứng không vững nói.

“Ta đáp ứng ngươi, ngươi cứ nói.” Diệp Thần mở miêng.

“Đem Hắc Mai Quế giết đi. Nếu nó không thể còn có chạy được nữa, thì chi bằng giết nó đi. ” Mộc Uyển Thanh lạnh lùng nói.

“Uyển Thanh tỷ tỷ, ngươi điên rồi, Hắc Mai Quế từ nhỏ đến lớn đã đi theo ngươi. Ngươi sao có thể tàn nhẫn như thế chứ?” Chung Linh lập tức mở miệng nói.

“Chung Linh im lặng một chút.” Diệp Thần trầm mặc không nói gì.

“Được chứ? Giúp ta giết nó, ta không muốn nhìn thấy nó đau đớn sống không bằng chết như vậy. Vậy nên làm ơn giúp ta.” Mộc Uyển Thanh cả người đều run lên, nước mắt chảy ra nói.

“Uyển Thanh tỷ… ngươi...” Chung Linh có chút có lỗi nhìn Mộc Uyển Thanh. Nàng biết rất rõ Uyển Thanh tỷ đã hạ quyết tâm lớn đến cỡ nào mới dám nói như vậy.

“Ta đồng ý với ngươi.” Diệp Thần gật đầu nói. Cơ thể Mộc Uyển Thanh đều run lên, nàng thực không ra tay được, mới cầu xin hắn.

Không phải vết thương nào chảy máu cũng đều đau. Có đôi khi vết thương không nhìn thấy máu mới thực sự là vết thương đau nhất.

“Cảm ơn.” Mộc Uyển Thanh liền tạ một tiếng, liền rời nhanh ra ngoài, Chung Linh cũng đi theo. Để lại Diệp Thần một mình với con ngựa.

“Uyển Thanh tỷ vừa rồi ta nặng lời, xin lỗi đã nói ngươi tàn nhẫn.” Chung Linh đỡ lấy Mộc Uyển Thanh xin lỗi.

“Không ngươi nói đúng, có lẽ ta thực sự rất tàn nhẫn. Cho ta mượn vai ngươi một lúc. Đừng nói gì cả.” Mộc Uyển Thanh cúi đầu vào vai Chung Linh nấc thành tiếng.

Còn Chung Linh thì chỉ im lặng, bởi chẳng có từ ngữ nào có thể diễn tả được những gì tồi tệ đang tồn tại trong tâm trí và trái tim của Uyển Thanh tỷ. Vậy thì làm sao có thể chưa lành được đây.

”Xem ra chỉ còn hai chúng ta nhỉ, mã huynh đệ.” Diệp Thần ngồi cùng với Hắc Mai Quế, vuốt vuốt nó nói.

“Không cứu được ngươi, cảm giác thật khó chịu. Nhưng không sao, ta quen với Diêm Vương, xuống đó, nếu ngươi không muốn đầu thai đi làm mặt ngựa cũng được.” Diệp Thần có chút ý cười nói.

“Hí...” Hắc Mai Quế liền hí lên một tiếng giống như tiếu cười.

“Đôi khi ta cảm thấy số phận của chúng ta thật giống nhau, đều bị một người phụ nữ cưỡi lên người. Chẳng qua ta cao cấp hơn ngươi mà thôi.” Diệp Thần rút ra con dao mở miệng nói.

“Cảm ơn ngươi đã cứu Uyển Thanh. Vốn dĩ ta rất ghét ngươi, nhưng nhìn ngươi như vậy thực khiến ta có chút không đành lòng. Mã huynh đi thong thả, ta giúp ngươi hóa kiếp. Rất nhanh, sẽ không đau đớn nhiều, ta đao pháp rất lợi hại.” Diệp Thần lập tức tăng tốc đưa tới một đao.

Trong hang động phát ra một tiếng hí lớn. Mộc Uyển Thanh nghe thấy lập tức cả người đều run lên, ngã khụy xuống. Chung Linh lập tức rìu lấy nàng. Hắc Mai Quế đã mất vào đêm hôm đó. Trời mưa tầm tã, hệt như trong lòng của một ai đó. Trái tim đang đổ mưa.

Sáng hôm sau...

“Diệp Lang, đồ ăn của chúng ta đã sài hết rồi.” Chung Linh lo lắng nhìn Diệp Thần nói.

“Ta ra ngoài kiếm chút đồ ăn. Ngươi chăm sóc chút Uyển Thanh. Nàng cơn sốt đã giảm. Nhưng cần chú ý , đừng để nàng đi lung tung.” Diệp Thần có chút gật đầu.

Tối qua, Mộc Uyển Thanh lên cơn sốt, khiến hắn thực sự rất lo lắng. Nhìn bề ngoài nàng kiên cường vậy thôi, nhưng bên trong thực rất mềm yếu.

“Không muốn đi ra ngoài.” Mộc Uyển Thanh thấy Diệp Thần muốn ra ngoài liền mở miệng ngăn cản.

“Tiểu Uyển Uyển ngươi ngủ một giấc liền ổn định. Ta rất nhanh trở về.” Diệp Thần mở miệng nói.

“Bên ngoài đang mưa bão, ngươi muốn chết mà đi ra ngoài?” Mộc Uyển Thanh tức giận nói, muốn bước ra nhưng cả người đều mệt nhoài ngã xuống ho mạnh.

“Ta còn không đi, chúng ta liền chết đói.” Diệp Thần có chút thở dài nói. Việc hắn phá ra Tâm Liên Xích đưa đến chín đạo Thiên Kiếp, trừ phi qua đi chín ngày, hoặc hắn lập tức đi ra độ kiếp. Nếu không cơn giông bão này chắc chắn sẽ không ngừng. Đánh xuống khu rừng này,

“Ta không cho ngươi đi, Uyển Thanh tỷ nói đúng, bên ngoài sét đánh lớn vậy, ngươi đi nạp mạng cho trời sao.” Chung Linh cũng nói.

“Ta còn không đi, chúng ta đều phải chết.” Diệp Thần mở miệng nói.

“Không phải lương thực sao? Ngươi … đem Hắc Mai Quế nấu lên đi.” Mộc Uyển Thanh căn răng nói.

“Ngươi nói cái gì?” Diệp Thần có chút ngoài ý muốn. Nhiệm vụ này hắn vốn muốn từ bỏ.

“Uyển Thanh tỷ ngươi thực muốn làm như vậy sao?” Chung Linh cũng ngạc nhiên.

“Chẳng lẽ muốn để Diệp Lang đi nạp mạng?” Mộc Uyển Thanh nước mắt lăn dài.

“Ta...” Chung Linh có chút im lặng.

“Ta đã mất đi một thân nhân, ta không thể mất đi hắn. Vậy nên làm theo lời ta nói đi.” Mộc Uyển Thanh nằm xuống đem chăn trùm lên đầu. Tránh người khác nhìn thấy nàng yếu đuối.

“Uyển Thanh, cảm ơn ngươi.” Diệp Thần có chút ngoài ý muốn nói liền quay vào bên trong.

“Hệ thống, có phải ngươi đã đoán trước được tương lai nên mới ra cái này nhiệm vụ sao?” Diệp Thần thở dài hỏi.

Keng, hệ thống là toàn năng, ta sinh ra đã là một cái bug lớn nhất. Ngươi đoán thử hệ thống biết tương lai sao?

“Xem ra ngươi thực có thể đoán được. Mọi bước đi của ta, tương lai của ta, ngươi đều đoán được. Đôi khi ta cảm thấy mình thật giống như ngươi một quân cờ.” Diệp Thần khinh bỉ nói.

Keng, bổn hệ thống có thể biết được tương lai, nhưng tương lai có thể thay đổi, nên tiềm lực của nó là vô hạn. Nếu không nhiệm vụ sao có thể đưa ngươi tiếp nếu biết trước ngươi sẽ lựa chọn thế nào. Bổn hệ thống không thừa thời gian đi hỏi ngươi. Mỗi một câu trả lời của ký chủ đều sẽ thay đổi tương lai.

“Nấu ăn thôi, nếu nhiệm vụ đã để ta tiếp. Vậy ta liền chinh phục nàng. Hắc Mai Quế vậy ta sẽ để ngươi sống lại trong món ăn của ta.” Diệp Thần từ trong không gian lấy ra đồ nghề nấu nướng, nhấc lên con dao kiên định nói. Tương lai ở trong tay của hắn. Hiện tại hắn là một vị đầu bếp.

Bạn đang đọc Thiên Đạo Hệ Thống của Độc Cô Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongMiêu
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.