Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Điêu-đêm Động Phòng Giường Hàn Ngọc

1969 chữ

Chương 280: Thần Điêu-Đêm Động Phòng Giường Hàn Ngọc

Toàn Chân giáo bị người ta chà đạp một câu đều không có dám hé răng nửa lời. Triệu Chí Kính liền là tên ức chết nhất ở đây. Hắn tân tân vạn khổ để bái cái lão già mà không chết làm sư phụ. Chỉ mong được cái lão già chết tiệt đó, truyền lại cho hắn cái chức chưởng môn. Hiện tại thì sao, bị chửi như một con chó hắn đều phải muốn nhịn lại.

Còn cái tên tiểu tử Dương Quá, không phải trải qua cái gì khảo nhiệm có thể được làm thân truyền đệ tử. Chưa tính còn được ưu ái, đi vào trong Tàng Thư Các học tập, đây là ước mơ của bao nhiêu người đâu. Còn cái gì nói hắn là tam lưu cao thủ quèn, làm bộ hắn không muốn tăng lên mình võ công vậy, không phải là do cái lão mắc dịch bất tử nhà ngươi chỉ biết Chí Bình không, nào có giáo ta võ công tuyệt học gì.

“Khốn nạn, đợi đó. Quách đại hiệp cái con khỉ. Còn cái gì Diệp đại hiệp, Khưu Xứ Cơ lão bất tử. Đợi khi ta lên làm trưởng môn lúc, đến được tuyệt học võ công lúc đó ta nhất định tính toán món nợ này với từng người các ngươi, món nợ hôm nay ta nhất định ghi nhớ không quên.” Triệu Chí Kính cầm kiếm tức giận chém xuống mặt nước nói.

“Khốn nạn, thật tức chết.” Triệu Chí Kính thở dài mệt mỏi bắt đầu ngồi xuống đưa tay lên bắt đầu múc một ít nước sông lên đưa lên miệng uống vào.

“Thật sự thanh mát đi a. Quả nhiên là hòa mình với thiên nhiên a, nỗi giận trong lòng cũng tiêu đi, thêm miếng nước nữa. Nước uống này quả nhiên là nước uống tinh khiết từ thiên nhiên a.” Triệu Chí Kính lập tức thoải mái đưa tay lên rửa mặt sau đó múc thêm một cái nước cho lên miệng uống vào, nhưng lập tức phun ra đi à.

“Tên khốn nạn nhà ngươi làm cái quỷ gì đấy hả?” Triệu Chí Kính lập tức phát điên như thiếu nữ đến kinh nhảy đành đành liên tục nhổ ra mong nhổ hết số nước mình uống được ra.

“Ây dô, gặp người quen a. Không thấy sao, tối qua uống hơi nhiều hôm nay gặp con sông đẹp nên trả chúng về lại với thiên nhiên tươi đẹp. Quả nhiên làm việc này tại đây thật cảm giác như mình với thiên nhiên thế giới như hòa làm một vậy.” Diệp Thần đứng trên một cái mỏm đá ở giữa còn có một dòng nước cong huyền diệu đang tíc tách xuống bờ sông huyền thoại này.

“Ngươi không thấy ta đang uống nước sao, còn đứng tại thượng nguồn đi tiểu. Khiến ta ở hạ nguồn uống phải...” Triệu Chí Kính tuy tức giận nhưng không giám manh động chỉ có thể dùng lời nói.

“Ta thấy a, lúc đó ngươi còn không phải nói, thanh mát, tinh khiết sao? Ta nghĩ người chịu thiệt là ta mới phải à. Đang yên đang lành bị ngươi uống trộm nước tiểu. Nhưng không sao ta đại nhân không tính toán với ngươi.” Diệp Thần đi vệ sinh xong liền mở miệng trêu trọc. Hắn làm bộ như mình bị mất mát to lớn lắm vậy.

“Ngươi... Ngươi... Đừng khinh người quá đáng.” Triệu Chí Kính lập tức tức giận muốn cảm tử với cái tên khốn nạn này. Hắn tự nhân mình vô liêm sỉ mặt dày, nhưng so với cái người thanh niên này chính là không tài nào bằng được đi a.

“Ta chính là muốn khinh thường ngươi thì làm sao hả?” Diệp Thần liền mở miệng khinh bỉ nói.

“Diệp công tử nếu đã nói như vậy, ta cũng không còn gì để nói, bần đạo xin cáo từ.” Triệu Chí Kính lập tức mở lời nói. Quân tử trả thù mười năm không muộn a. Có ngày ngươi rơi xuống từ trên cao xem ta thế nào chà đạp ngươi. Kẻ biết nhẫn mới là người thắng cuộc.

“Còn không mau cút.” Diệp Thần không đợi Triệu Chí Kính lăn liền đạp một cái khiến hắn ngã xuống đất.

Triệu Chí Kính chỉ đành cứ thế mà đi mất, sớm muộn có ngày ta sẽ trả thù này. Không phải, chẳng phải ngươi có cái nghĩa tử ở Toàn Chân giáo sao. Ta không bắt nạt được ngươi chẳng lẽ nhi tử ngươi lại không bắt nạt được sao.

“Không biết sống chết.” Diệp Thần nhổ nước bọt nói. Chỉ là Toàn Chân giáo nuôi một con cẩu mà thôi còn cho mình thực sự có thể cắn người sao. Tên lão già Khưu Xứ Cơ đó đã sớm để ý đến nhà ngươi miệng cẩu, chẳng qua chỉ đợi một cái cớ thay một con chó mới mà thôi.

Tại thế giới ích kỷ này, con người chỉ là một thứ công cụ, thủ đoạn thì không quan trọng, hi sinh tất cả mọi thứ cũng không phải là vấn đề. Trong thế giới tàn khốc này chiến thắng là tất cả. Mà kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.

Ngay từ khi bắt đầu bàn cờ này thì Triệu Chí Kính đã là kẻ thua cuộc rồi, Khưu Xứ Cơ sẽ để hắn làm chưởng môn sao, sẽ không đi. Doãn Chí Bình tuy là thái giám nhưng chỉ cần hắn còn sống ngày nào Triệu Chí Kinh sẽ chỉ là một con chó không hơn không kém.

Diệp Thần lập tức nhanh chóng trở về Cổ Mộ phái đi à. Dù sao hắn đi chơi từ sáng đến giờ. Mạc Sầu cùng Tiểu Long Nữ không nói cũng biết sẽ rất là mong đợi hắn đi à.

“Diệp Thần ngươi quay trở lại sao?” Lý Mạc Sầu liền nhìn hắn mở miệng nói, đằng sau liền thấy hai đứa đệ tử đi cùng là Hồng Lăng Ba cùng với Lục Vô Song. Có vẻ như Lục Vô Song cũng đã ngoan ngoãn hơn nhiều rồi, dù sao thì nàng cũng chắc hẳn nhận ra được đối đầu với sư phụ không đem cho nàng kết quả tốt.

“Mạc Sầu, ngươi gọi sai nên gọi ta tướng công mới đúng là.” Diệp Thần liền mở miệng nói.

“Ngươi với ta còn chưa bái đường. Ta mới không gọi ngươi tướng công đâu.” Lý Mạc Sầu liền đỏ mặt nói. Trước mặt đệ tử nàng ngươi không thể cho tý uy nghiêm sao.

“Ngươi không gọi ta cái gì chứ?” DIệp Thần liền giả ngốc hỏi.

“Tướng công a.” Lý Mạc Sầu theo bản năng liền trả lời.

“Tốt thê tử ngoan. Hôn miếng nhận thưởng.” Diệp Thần liền muốn ôm lấy nàng hôn nói.

“Tránh ra đừng làm ta mất mặt.” Lý Mạc Sầu dùng tay đẩy ra Diệp Thần môi nói.

“Sư phụ các ngươi cứ tự nhiên chúng ta cái gì cũng đều không thấy, cũng không nghe.” Hai cái đệ tử liền mở miệng cười nói. Sư phụ cũng biết ngượng ngùng sao thật sự là hiếm gặp đâu. Trước trong trí nhớ thì đều là mặt lạnh như tiền, cảm giác như có ai thiếu nợ tiền nàng vậy à.

“Hai người các ngươi còn nói. Mau đi vào bên trong giúp ta chuẩn bị.” Lý Mạc Sầu trừng mắt nói. Hai cái đệ tử nhìn Diệp Thần có chút đỏ mặt sau liền ngoan ngoãn đi vào bên trong chuẩn bị.

“Tiểu Long Nữ nàng đi đâu a. Mà chuẩn bị cái gì vậy? Đồ ăn tối sao?” Diệp Thần liền mở miệng tò mò hỏi.

“Tiểu sư muội được ta một phen giáo dục giới tính hiện đều chỉ úp mặt vào tường xấu hổ đâu. Nàng cái gì cũng tốt chính là quá ngốc dễ bị lừa hơn nữa da mặt chính là thiên hạ đệ nhất mỏng manh. Còn chuẩn bị cái gì một chốc ngươi liền biết.” Lý Mạc Sầu cười bí ẩn kéo tay hắn đi vào bên trong nói.

“Đây là cái gì vậy chứ? Các ngươi là có hỉ tiệc sao, ai cưới vậy?” Diệp Thần nhìn xung quanh đồ đỏ, cùng với lư hương liền ngạc nhiên hỏi. Tiểu Long Nữ cùng với cả hai cái kia Hồng Lăng Ba cùng với tiểu cô nương Lục Vô Song cùng nhau chùm khăn đỏ khiến hắn lập tức liền ngốc.

“Thì là ngươi cưới a. Chẳng lẽ ngươi không tính mang chúng ta về nhà sao.” Lý Mạc Sầu mặt có chút đỏ mở miệng nói.

“Tất nhiên là muốn cưới, đều cưới nhưng mà các ngươi nghĩ như vậy có quá đơn giản không?” Diệp Thần mở miệng nói. Đám cưới của hắn là muốn thật lớn a, ai nghĩ làm nhỏ như vậy ngay cả quần áo cô dâu cũng không có.

“Chúng ta đều là người trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết. Huống chi chúng ta đều là môn đồ Cổ Mộ phái, nếu đã nhận định là ngươi, thì sống là người của ngươi, chết cũng là của ngươi.” Lý Mạc Sầu liền mở miệng nói. Nếu không nàng đưa hai đứa đệ tử lên đây làm cái gì.

Mấy cái khác nữ cũng theo đó gật đầu tán thành ý kiến.

“Được, vậy ta liền đồng ý với các ngươi. Nhưng ta nhất định cho các ngươi một lần nữa đám cưới linh đình.” Diệp Thần liền cảm động nói. Các ngươi đều là cô nương còn không ngại vậy ta còn ngại cái khỉ mốc. Ôm mỹ nữ về nhà thôi.

Diệp Thần chùm khăn đỏ lên đầu của Lý Mạc Sầu, cả bốn người cùng nhau bái đường thành thân. Hắn cảm thấy cuộc đời này thật sự rất tốt với hắn. Lấy một tri kỷ khắp thế gian ba ngàn thước mới được một người. Nhưng đến trước hay đến sau chỉ là sự sắp đặt của số mệnh, quan trọng là ta có thể cười khi bên ai a.

Hành lễ xong, mọi người cùng nhau ăn uống vui vẻ. Sau đó ai về phòng của người đó, đợi Diệp Thần đến tìm đi à.

“Chỉ mong không vào nhầm phòng của Vô Song đi a.” Diệp Thần liền không khỏi thở dài nói. Vào phòng tiểu cô nương này thực là không làm được gì đi a. Dù sao nàng mới bảy tám tuổi còn quá nhỏ. Tuy hắn không ngại nhưng mà nàng sẽ lưu lại ám ảnh a. Tốt nhất vẫn là để một thời gian đã.

“Chết mẹ, ta không biết đường đi.” Diệp THần liền đột nhiên nhớ ra. Mấy cái cô gái này không nói hắn địa đồ đi a.

Diệp Thần liền lập tức đi đến một đường xem xét, liền đi lạc vào một căn phòng bên trong, phía trước liền có một chiếc giường băng tỏa ra hơi lạnh, còn điêu khắc ba chữ “Giường Hàn Ngọc.”

“Chiếc giường này thật lạnh a.” Diệp Thần sờ lên mặt chiếc giường liền cảm giác có gì không đúng xong liền phát hiện ra bên trong có hai người bị đóng băng a. Thật không biết ai bị đóng băng đâu. Còn tốt hắn có Băng năng lực có thể cảm nhận được nếu không liền không biết a.

Tối nay xem ra hắn muốn ở bên chiếc giường này trong đêm động phòng thật rồi. Thực không biết sẽ có cái gì trong chiếc giường này đâu. Tại bên trong hệ thống một lần nữa người áo đen lại mở mắt.

Bạn đang đọc Thiên Đạo Hệ Thống của Độc Cô Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.