Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giá trị

Tiểu thuyết gốc · 2090 chữ

Răng rắc!...

Một đạo thanh âm bén nhọn đột nhiên xuất hiện, đám nghiên cứu viên hiện tại đang chìm trong vui sướng hiển nhiên không hề chú ý đến điều này, đa số đều đang chìm vào trong số liệu mà máy tính đưa ra.

Uỳnh!

Rốt cục âm thanh này cũng khiến một số người chú ý, vừa quay đầu lại tìm kiếm âm thanh vừa rồi lập tức cả đám khuôn mặt liền biến sắc, vội vàng lùi ra sau hét lên:

"Số 22 đang muốn trốn ra ngoài, mau lập tức gọi cảnh vệ tới."

"Tất cả mau ra ngoài, nhanh lên!"

"Hí, thật không thể tin được, vậy mà có thể dùng tay không đập vỡ hẳn một tấm kính cường lực như vậy."

"Chạy đi, vật thí nghiệm mất kiểm soát rồi! Bảo cảnh vệ chuẩn bị thuốc gây mê, không được hủy mẫu vật này!"

Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi tình cảnh hỗn loạn đã biến mất, căn phòng vừa mới còn ồn ào náo nhiệt hiện tại trống rỗng không một bóng người.

Choang!

Ào!

Trần Dương hiện tại cảm thấy sức lực của bản thân lớn đến dị thường, mỗi cú đấm nện vào thành kính đều truyền đến từng tiếng nứt vỡ, tấm kính cường lực dày tới một hai phân hoàn toàn không thể chịu nổi, mỗi lần Trần Dương đánh xuống là những vết nứt lại lan rộng ra như mạng nhện. Nhưng Trần Dương lại không hề cảm thấy một chút đau đớn, sau vài lần va chạm đã đem tấm kính kia đánh vỡ một lỗ nhỏ.

Nhưng như vậy đã là quá đủ, áp suất chênh lệch lập tức phá vỡ phần vỏ ngoài khoang, dịch dinh dưỡng liền chảy ra ồ ạt, Trần Dương nhân cơ hội không do dự giơ tay dựt đứt hết những máy móc dây nối trên người vứt ra một bên.

Vừa bước ra ngoài, Trần Dương liền thoáng cảm thấy một làn gió lạnh thổi qua, không phải bên trong căn phòng thí nghiệm này có gió mà hiện tại hắn đang không mảnh vải che thân, hiển nhiên là cảm thấy "thoáng mát".

Trần Dương không nán lại chạy thẳng về phía cửa phòng, mỗi bước chân nện xuống đều trầm đục lạ thường, tuy có chút lảo đảo nhưng chỉ mất có vài giây hắn đã chạy được cả quảng đường dài gần 100m.

Khi chỉ còn cách một mét, cánh cửa đã lập tức mở ra, Trần Dương cũng không dừng lại lập tức vọt ra ngoài.

Đập vào mắt hắn là một dãy hành lang một màu trắng xóa không thấy điểm cuối, bên ngoài vắng tanh không một bóng người.

"Những tên nghiên cứu viên đã đi đâu?"

Trần Dương khó hiểu nhìn quanh, thời gian hắn chạy ra cũng không chậm hơn đám người kia, tại sao chạy ra lại không thấy.

Nơi này ắt có lối đi mà hắn không biết!

Rầm rập...rầm rập...

Một bên tường bỗng xuất hiện một cánh cửa nhỏ, từu bên trong lao ra một đội cảnh vụ mặc quần áo màu đen, hai tay cầm dùi cui, phía sau thậm chí có người còn cầm cả súng, vừa thấy Trần Dương liền không do dự lao đến muốn chế phục.

Trần Dương đảo mắt nhìn qua, người đến có tầm hai mươi ngươi trang bị đến tận răng, hắn hoàn toàn không phải đối thủ, tuy vậy hắn cũng không phải là dạng người nằm im chịu chết, thần kinh giờ phút này tỉnh táo dị thường, hồi trước hắn từng là một đả thủ không ngờ hôm nay lại dùng trong trường hợp như vậy.

Mấy tên cảnh vệ dùng dùi cùi vung về phía Trần Dương, hắn bất giác đưa tay lên đỡ, đột nhiên cơ thể truyền đến cảm giác đau đớn như bị điện giật, cả người bủn rủn không còn chút sức lực, cánh tay tưởng chừng như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

"Phịch!" Trần Dương vội vàng đẩy tên này ra khẽ nhảy về phía sau, cảm giác tê dại lúc này mới giảm bớt, hắn thật không dám tin nếu để lâu thêm một chút nữa thì mình có bị giật chết hay không.

Mà Trần Dương hiện tại không thể nhìn ra khuôn mặt đằng sau chiếc mũ bảo vệ của tên vừa rồi. Tên đó vừa bị đẩy ra liền sững sờ tại chỗ, khuôn mặt giống như gặp quỷ, thần tình bất định thầm nghĩ: "A, đây lại là chuyện gì? Dòng điện này đủ sức đánh ngất cả một con sư tử đấy, hắn tại sao vẫn còn sức bay nhảy như vậy?"

Mười mấy cảnh vệ còn lại cũng không vì động thái này mà dừng lại, cả đám nhanh chóng bao vây lấy Trần Dương vào trong, hiện tại cho dù tố chất của hắn có gấp mấy lần người thường cũng không thể đột phá vòng vây, hơn nữa đám cảnh vệ này vai u bắp thịt không phải có thể đánh đồng với người bình thường.

Đoàng!

Rốt cuộc cũng có người nổ súng, Trần Dương liền cảm thấy sau lưng nhói lên một cái, hai mắt lập tức trở nên nặng nề, cả người lung lay có thể sập đổ bất cứ lúc nào, cố gắng đánh bay hai tên cuối cùng rồi mới không cam lòng ngã xuống.

...o0o...

Trần Dương bị đưa vào một căn phòng riêng biệt, hắn nằm trên giường nhưng cơ thể bị trói chặt không thể hành động, xung quanh là vô số thiết bị theo dõi, hai bên tường được làm bằng một tấm kính cường lực trong suốt dày đến cả găng tay có thể từ bên ngoài nhìn vào, hiện tại hắn vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại.

Phát đạn vừa rồi chỉ là đạn gây mê.

Tạch tạch...

Dãy đèn phía trong bật lên, cánh cửa mở ra, ba người từ bên ngoài đi vào, lần lượt là một vị trung niên mặc quân phục, một vị thiếu nữ gợi cảm cùng một lão già mặc áo blouse nghiên cứu viên, ba người đứng từ bên ngoài nhìn qua tấm kính cường lực quan sát vào bên trong.

"Trạng thái của vật thí nghiệm thế nào rồi?"

Trung niên lúc này mới quay sang hỏi lão giả.

Lão giả kia là người phụ trách thí nghiệm, giáo sư nghiên cứu về "huyết thanh siêu chiên binh" tên là Tần Viễn, nghe hỏi vậy lão liền đẩy nhẹ cặp kính, ánh mắt nhìn về phía Trần Dương bên trong ánh lên sự điên cuồng, giọng nói khàn khàn già nua phát ra:

"Xem ra là đã bình thường rồi."

"Số liệu của hắn như thế nào, dù sao là vật mẫu duy nhất sống sót khi tiêm vào huyết thanh chắc tố chất cũng không kém đi."

Thiến nữ nhìn Trần Dương khẽ liếm bờ môi, bộ dáng lẳng lơ đã phơi bày rõ mục đích của nàng.

"Ha ha, Tô trưởng quan, thành quả thật không thể tin được, tố chất cơ thể hiện tại của số 22 đã vượt quá giới hạn của con người rồi, đề thăng về mọi mặt tăng ít nhất ba lần, lực lượng ít nhất gấp năm lần người thường, ngài không biết đâu, hơn hai mươi cảnh vệ tinh nhuệ mà cũng không thể chế phục được hắn mà phải dùng đến thuốc mê mới hạ gục được, liều lượng này ít nhất cũng có thể hạ gục được cả một con voi."

Tần Viễn kích động đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng lên vì hưng phấn, quay sang hỏi trung niên:

"Đại tá, ta muốn được giải phẫu vật thí nghiệm này, từ trên người hắn ta đã nhìn ra được con đường hoàn thiện huyết thanh, đảm bảo thành quả không thể đo lường."

Vị trung niên này tên Lâm Chấn, hắn nghe vậy liền nhíu mày thật sâu hiển nhiên là đang đắn đo tư tưởng, một lúc sau mới thở dài một hơi: "Dừng lại đi, ta muốn hắn được sống sót, dù sao đây cũng là kẻ đầu tiên có thể chịu được huyết thanh, là thành quả không thể cưỡng cầu, mất đi quả thật đáng tiếc."

Tô trưởng quan cũng gật đầu: "Đúng vậy, giá trị của hắn vượt lên xa so với tưởng tượng của chúng ta, người như vậy quả thực là một mầm giống thốt, đợi hắn tỉnh lại thì tẩy não đi!"

"Hừ, đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, nhìn ánh mắt thèm khát của ngươi đi, con đàn bà lẳng lơ." Tần Viễn không được chấp thuận thập phần không cam lòng, lời nói của hai người kia đối với hắn là lệnh, hắn không thể làm trái được.

Tô Viễn ngay từ khi nghiên cứu "huyết thanh siêu chiến binh" đa đặt toàn bộ tậm lực vào nó, lão vì nó đã bỏ ra quá nhiều tâm huyết, nói đây là mục đích sống của lão cũng không ngoa, mà sự biến hóa trên cơ thể Trần Dương liền khiến lão cho rằng bản thân đã thành công, chỉ cần đem Trần Dương mổ xẻ ra nghiên cứu liền có hy vọng hoàn thiện huyết thanh.

Nhưng hiện tại đã bị cấm nên không còn cách nào khác, Tần Viễn khẽ cúi đầu, ánh mắt lập lòe bất định, chỉ cần ta cẩn thận không để lộ ra ngoài chắc chắn sẽ không có ai biết được, đến lúc đó ta sẽ đứng trên đỉnh vinh quang của tri thức, được ghi vào sách sử của nhân loại.

Chấp niệm của lão đã điên cuồng đến không thể ngăn cản.

..o0o...

Ánh đèn chiếu thắng vào mặt khiến Trần Dương nhíu mày tỉnh lại, trong mờ hồ hắn chỉ nhìn thấy một mảng trắng xóa.

Hai mắt quen dần với ánh sáng, ảnh vật cũng dần rõ nét, hai bên truyền đến âm thanh "tít tít" của máy móc khiến hắn bất giác quay đầu lại.

Bên cạnh là một thiếu phụ đang chăm chú theo dõi tình hình, thỉnh thoảng còn dùng bút ghi chép gì đó, thấy hắn tỉnh lại cũng không quá kinh ngạc, đè lên một cái nút màu đỏ bên cạnh nói: "Giáo sư, vật thí nghiệm đã tỉnh!"

Trần Dương thở dài, xem ra suy đoán của hắn đã đúng, tổ chức chắc chắn sẽ không giết hắn, hiện tại đang nằm ở đây là bằng chứng rõ ràng nhất.

Rõ ràng một đồ vật có giá trị lợi dụng cao không dễ gì họ có thể bỏ qua, hơn nữa mục đích của cái huyết thanh kia đã rõ ràng ngay từ ban đầu chính là đào tạo siêu chiến binh, nay đã có mẫu thành công chắc chắn không thể đem hủy đi.

Cũng chính vì điều này nên hắn mới dám liều lĩnh xông ra ngoài.

"Ta đang ở đâu?"

Hắn khẽ hỏi.

Y tá theo dõi cũng đáp: "Hiện tại ngươi đang ở phòng điều dưỡng đặc biệt, lát nữa sẽ có chỉ thị của cấp trên truyền tới."

Nói rồi cô ta lại chăm chú vào công việc của mình, Trần Dương cũng im lặng không nói, nghĩ lại tình huống vừa qua khiến hắn thầm rùng mình, không ngờ ngay cả khi cơ thể ta mạnh mẽ như vậy mà chỉ trúng mỗi liều đạn gây mê đã đủ đem hắn đánh gục, không biết nếu thật sự muốn thoát ra khỏi nơi này thì còn có cái gì đang chờ hắn.

"AI, ngươi có cách nào giúp ta thoát khỏi nơi đây không?"

- Tinh, kí chủ có gì cần thiết có thể vào cửa hàng hệ thống, bên trong có vô số đạo cụ có thể giúp kí chủ thoát khỏi tình cảnh hiện tại.

"Bỏ đi, đối với ta bây giờ thì chúng đều không thực tiễn, ta bây giờ mới có 100 điểm thưởng làm sao có thể mơ tới những thứ kia cơ chứ."

Cơ thể bị kìm hãm không thể cử động, thậm chí cả cổ tay cũng bị gim chặt, Trần Dương thử dãy dụa vài lần thấy không thể thoát ra cũng đành từ bỏ.

Trong đầu hắn đã phác họa sơ bộ ra một kế hoạch, nếu thành công hắn chắc chắn sẽ có khả năng cao rời khỏi đây!

Bạn đang đọc Hệ Thống Tại Thế Giới Dragon Ball sáng tác bởi ThánhThủThầnMa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThánhThủThầnMa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 182

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.