Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trao đổi

Tiểu thuyết gốc · 2062 chữ

Nhiệm vụ "Khám phá nên văn minh đã biến mất".

Mô tả: Kí chủ đã nắm giữ được manh mối trên con đường tìm hiểu về năm văn minh cổ xưa nhất của nhân loại, đây là tiền đề cho sự phát triển cùng sự hiểu biết sâu rộng về vũ trụ. Họ là ai? Từ đâu đến? Tại sao hiện tại lại biến mất? Tất cả đều cần kí chủ giải đáp.

Ban thưởng: Không rõ.

Trừng phạt: Không.

...o0o...

Thần Điện Mami.

Mọi thứ xung quanh đều im lặng, đến cả Popo cũng chỉ im lặng đứng bên cạnh quan sát mà không lên tiếng.

"Được rồi, xem như vậy đã đủ đi!"

Trần Dương đột nhiên lên tiếng, không để Thượng Đế kịp hành động hắn đã nhảy lên cuộn quyển trục lại đút trở về trong ngực.

"A..." Thượng Đế vốn còn đang mải mê tìm hiểu cũng vì vậy mà cảm thấy bất ngờ, vốn còn muốn mở miệng nhưng nghĩ đến điều gì đó lại thôi, có điều bộ dáng há hốc miệng kia thật sự nói lên lão rất muốn được nhìn thêm.

Quyển trục nằm lặng im trong ngực Trần Dương, hắn khẽ mỉm cười, thông tin đã lấy được, không cần thiết phải giây dưa thêm làm gì.

Hắc hắc, muốn xem tiếp sao, cho ngươi tò mò đến chết.

Theo như hắn quan sát thì có vẻ Thượng Đế đã nhìn ra gì đó, nên khi hắn thu lại mới biểu hiện sốt ruột như vậy.

Có điều lão ta cũng không phải là người không nói đạo lý, biết rằng Trần Dương có thể đem ra để cả hai người cùng nhìn đã là rộng lượng lắm rồi, dù sao cũng là của người ta, người ta thích làm thế nào là việc của họ lão không có quyền cản.

Nhưng cảm giác tìm hiểu nửa vời đối với một người luôn muốn nắm mọi thứ trong lòng bàn tay như lão cảm thấy khó chịu vô cùng, giống như kiến bò chảo nóng một dạng vậy.

"Khụ khụ, không biết cậu có thể cho ta xem thêm chút nữa không, rất có thể sẽ tìm ra được thứ gì đó? Ta hứa sau khi đạt được kết quả sẽ chia sẻ với cậu, được không Trần Dương?"

Thượng Đế hắng giọng ấp úng tỏ ý muốn tiếp tục được mượn quyển trục trong tay của Trần Dương.

Ta chính đang chờ ngài mở lời đây.

Trần Dương móc quyển trục ra tung trên bàn tay, giọng nói thờ ơ: "Ngài muốn thì cũng được thôi, nếu muốn ta có thể cho ngài vật này, có điều ngài phải trả một cái giá tương ứng. Muốn mượn thì thôi đi, ta làm người trước nay luôn sảng khoái như vậy."

Bên trong thông tin cũng không có gì là giá trị, hắn đã đọc hết, giữ lại cũng vô dụng.

Mục đích đòi lợi tức đã lộ rõ qua lời nói, Thượng Đế làm sao có thể không nhận ra, trong lòng lão đắn đo một hồi, nhãn cầu xoay chuyển liên tục so sánh được mất.

"Nếu cậu muốn lợi ích thì ta có thể cho cậu, tuy nhiên giá trị của quyển trục kia còn chưa xác định, vì thế ta chỉ có thể cho cậu một ít. Nói đi, muốn thứ gì?" Thượng Đế căn răng nói.

Có vẻ như lão đã ra được quyết định, Trần Dương vốn chỉ đợi mỗi câu nói này, lập tức chỉ tay về phía Popo dõng dạc nói: "Ta cũng không phải là người tham lam gì, chỉ cần duy nhất tấm thảm thần kia là được."

Tốc độ của nó khiến Trần Dương mê hoặc, so với máy bay con nhanh hơn nhiều lần, là vật bảo mệnh trong lúc nguy cấp, với sức mạnh hiện tại của hắn thì thứ này quả thực là một trợ lực rất lớn.

Thượng Đế nghe vậy thầm ngạc nhiên, tuy vậy không biểu lộ ra ngoài.

Hành động này đối với lão là liều lĩnh nhất từ lúc tách ra đến giờ, khả năng rất lớn quyển trục kia sẽ không cho được thu hoạch gì cả, nhưng lão vẫn đánh liều một phen, đã rất lâu rồi lực lượng của lão không hề tăng tiến, nếu để lâu thêm vài trăm năm cho dù sở hữu sinh mệnh lực cường đại cũng không thể trụ nổi, vì vậy chỉ cần có một chút hi vọng lão sẽ không từ bỏ.

Vốn còn tưởng Trần Dương muốn nhân cơ hội này đem công phu sư tử ngoạm ra dùng nhưng không ngờ hắn lại vừa ý chiếc thảm kia.

Chiếc thảm này chính là do lão Thượng Đế cũ trao cho Popo, tuy tốc độ nhanh cực kỳ nhưng cũng chỉ dừng ở đó thôi, bên trên không hề có uy năng nào khác, lão cũng từng nghiên cứu rất lâu về nó nên không tin Trần Dương có thể nhìn ra được điều dị thường trên đó.

Mà bên trong phòng ngủ của lão Thượng Đế cũ vẫn còn để lại một chiếc nữa, cho đi cũng không tiếc, dù sao cũng chỉ có mình Popo là hay đi lại còn lão thì luôn ở trên này không xuất thế.

Tuy vậy ngoài mặt không thể tỏ ra hảo sảng được, nếu không chỉ sợ Trần Dương sẽ đổi ý đòi thứ cao cấp hơn, Thượng Đế lại tỏ ra do dự không quyết.

Trần Dương không thể biết được những gì mà lão ta đang nghĩ, hắn hiện tại còn rất hồi hộp chỉ sợ lão ta không đồng ý, đến lúc đó liền thảm rồi.

Thượng Đế lén nhìn biểu cảm của Trần Dương, thấy bộ dáng nóng ruột của hắn mới thầm thở ra một hơi, xem ra tên này hoàn toàn không biết về chuyện kia, đợi đến lúc Trần Dương có vẻ đã không chỡ nổi mới tỏ vẻ dứt khoát cắn răng nói:

"Được, ta đồng ý! Popo, đưa cho cậu ấy đi!"

Cùng lúc đó lão liền dùng Độc Tâm Thuật truyền âm cho Popo: "Làm theo lời ta đi, bên trong vẫn còn một tấm thảm khác, xong việc ngươi có thể đến lấy."

"Thần tuân lệnh!"

Popo nhẹ nhàng khom người, móc từ trong ngực ra tấm thảm ban nãy, không nói hai lời ném cho Trần Dương.

"Ha ha, sảng khoái, vậy thì ta cũng không nói nhiều nữa, cầm lấy đi, Thượng Đế!"

Trần Dương cầm tấm thảm vào trong tay, chất vải mềm mịn có thể xưng là thượng hạng, hiện tại có cơ hội nhìn rõ mới thấy hoa văn trên đó rất sống động, nói chung một từ là "Đẹp!".

"AI, có thể sử dụng không?"

Hắn hài lòng ném quyển trục trong tay cho Thượng Đế.

Thượng Đế lật tay một cái, quyển trục chuẩn xác rơi vào trong tay, lão đút nó vào trong tay áo không vội xem xét, hiện tại thứ này đã là của lão, lão đã không còn nghĩa vụ phải cho Trần Dương xem cùng.

"Tốt, tốt, lần giao dịch này ta rất hài lòng."

Cả hai đều thầm cười trong lòng, ai cũng đều cho rằng bản thân đã chiếm được lợi ích từ đối phương nên tâm trạng vô cùng thoải mái.

"Ta thấy hiện tại cũng đã muộn, không nên làm phiền ngài Thượng Đế thêm nữa, cùng phải trở lại rồi." Trần Dương đạt được mục đích không muốn ở lại lâu, có câu nói dối càng nói nhiều càng để lộ nhiều sơ hở, với một người thông minh như Thượng Đế chỉ sợ rất nhanh sẽ nhận ra.

Đến lúc đó thì vai vế nói chuyện ngang hàng như vậy sẽ không còn tồn tại, tình cảnh lúc đó của hắn khó mà có thể đoán trước.

"Ha ha, vốn ta còn muốn mời cậu ở lại chơi thêm một thời gian, nếu trên người cậu còn có công việc thì ta cũng không tiện làm phiền thêm nữa, Popo, tiễn khách!"

Thượng Đế khách sáo cười một tiếng, trong lòng lão đã sơm muốn đuổi Trần Dương đi từ lâu rồi, nay cơ hội bày ra trước mắt liền nhanh chóng nắm bắt.

- Tinh, qua giám định nhận dạng được vật phẩm thuộc khí cụ khoa học kỹ thuật cấp cao, hệ thống có thể tiến hành khống chế.

"Không cần làm phiền đến hắn đâu, ta có thể tự xuống được!" Trần Dương xua tay từ chối.

Hắn ném tấm thảm thần xuống mặt đất rồi nhảy lên, cùng lúc đó hệ thống cũng khống chế nó, khẽ hô một tiếng "Tạm biệt" rồi lao vút xuống dưới chòm mây.

"Tạm biệt!"

Thượng Đế nhìn thấy cảnh này thầm cả kinh, theo như quan sát của lão, bất kể là thời điểm Trần Dương đạp lên tấm thảm hay lúc điều khiển nó bay đi đều không có một chút năng lượng nào từ trên người phát ra. Tất nhiên lão sẽ không cho rằng nó tự bay lên mà chỉ cho rằng đó là sự khống chế năng lượng đạt đến mức lô hỏa thuần thanh vượt xa lão của Trần Dương.

Trình độ điều khiển năng lượng cao thâm đến như vậy, xem ra hẵn vẫn còn ẩn giấu thực lực, Thượng Đế âm thầm cảm thấy may mắn khi lúc đó không động thủ, nếu không người ta chỉ một ngón tay cũng có thể dí chết lão.

Nếu để Trần Dương nghe thấy những lời tiếng lòng này của lão thì chắc chắn hắn sẽ nằm lăn ra cười.

Ngươi thực sự nghĩ quá xa rồi, chẳng qua là trong người của ta có một cái hệ thống thôi.

"Thượng Đế, ngài để cậu ta đi như vậy sao?" Trần Dương đã đi, lúc này Popo mới tiến lại hỏi.

"Ta không giữ được, cậu ta rất mạnh. Ngươi hiện tại đi vào trong phòng của ta, tấm thảm kia nằm ở trong góc, cầm lấy mà sử dụng."

"Vâng!"

...o0o...

Trần Dương rời khỏi nơi ở của Thượng Đế cũng không lập tức bay xuống mà lượn lờ trên tầng mây.

"Ha ha, sảng khoái, sảng khoái!"

Đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm cảm giác tự do bay lượn giữa bầu trời, hai tay bám vào hai góc thảm bẻ lái liên tục hết lao vào trong tầng mây rồi lại lao ra.

Trong người hắn sinh ra một cỗ cảm giác phấn khích khó tả, tấm thảm vút đi trong không trung để lại sau những đám may bị rẽ thành một đường, tốc độ so với máy bay phản lực cũng không thua kém gì nhiều, hắn toàn lực thúc dục chỉ mất vài giây đã bay đến đường chân trời.

Trần Dương sở dĩ có thể bay nhanh như vậy mà không sợ lực cản không khí và sức gió là do tấm thảm đã tạo ra một màn chắn vô hình ngăn cách hắn cũng thế giới bên ngoài, nhưng chỉ là ngăn không để cho lực cản không khí ảnh hưởng thôi chứ vũ khí hay thứ gì đại loại vẫn có thể tiếp cận hắn như thường.

Xem ra lần sau nên hỏi Thượng Đế xem lão ta lấy được thứ này ở đâu, thứ này dù sao cũng là vật phẩm khoa học kỹ thuật, nhưng theo Trần Dương nhận định thì nó lại càng giống một vật phẩm ma pháp, nơi cất giữ được thứ này hiển nhiên sẽ không tầm thường.

Thế giới này quá loạn rồi, phải nhanh chóng nắm được thực lực ít nhất cũng đủ để bảo vệ bản thân, càng ra ngoài càng tiếp xúc với những thứ xung quanh hắn lại càng cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, nếu muốn chân chính tiêu dao tự tại thì phải dùng chính sức mình mà nắm bắt cơ hội.

"Trước khi rời đi cũng nên làm một chuyện đã!"

Trần Dương ngắm nhìn mặt trời đang dần lặn xuống, điều khiển thảm bay về phía Thần Điện Mami.

Nhưng mục tiêu của hắn không phải nơi đó mà là tòa kiến trúc bên dưới.

Nơi ở của Thần Mèo Karin!

...o0o...

Bạn đang đọc Hệ Thống Tại Thế Giới Dragon Ball sáng tác bởi ThánhThủThầnMa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThánhThủThầnMa
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.