Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liễu Uyển

Tiểu thuyết gốc · 1528 chữ

Bây giờ là đầu mùa thu, tiết trời dần chuyển biến hơi lạnh lẽo. Bầu trời thường xuất hiện nhiều mây đen hơn. Gió thu se se đập vào da khiến người ta có cảm giác rất dễ chịu.

Quận Lương Châu.

Trên một con phố đông đúc náo nhiệt, một thân ảnh chậm rãi bước đi. Bước chân phù phiếm, vô định.

Thân ảnh này là Bạch Thanh.

Hắn rời đi khỏi thôn Vong Nguyệt, lúc đấy là vì cảm xúc nhất thời. Nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, hắn không biết mình nên đi về đâu cả.

Bạch Thanh suy nghĩ, bây giờ đang vào mùa vụ, hắn sẽ làm ruộng thuê, kiếm chút tiền trang trải. Sau đó mua ít sách, học thi phú, sau đó năm sau đến kinh thành dự thi.

Muốn có một cuộc sống tốt, giàu sang phú quý thì có ba con đường.

Thứ nhất là xung pha trận mạc. Đạt được chiến công, có thể sẽ được phong danh tước. Những con em bần hàn, nghèo khổ thường lựa chọn con đường này.

Bạch Thanh cảm thấy nếu hắn đi theo con đường này, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn người khác. Bởi vì trong cơ thể, huyết mạch của hắn luôn có một cỗ sát khí nóng nảy chực chờ, chỉ cần hắn nguyện ý thì sẽ bộc phát, khiến hắn trở thành một chiến thần sát phạt.

Chỉ có điều, Bạch Thanh sợ hắn sẽ không kiểm soát được lý trí mà tàn sát lung tung.

Từ khi bị mãng xà vảy tím kia cắn trúng, ngoài trong cơ thể có một cỗ sát khí này, thân thể hắn cũng có biến đổi rõ ràng dễ dàng nhận thấy. Cơ bắp phát triển, xương cốt cứng cáp, thể lực của hắn dường như đã được nâng cấp tới một cấp độ khác.

Bây giờ tuy Bạch Thanh mới mười bốn tuổi, nhưng cơ thể đã biến đổi cao lên không ít, vẻ ngoài cũng khác biệt, trông hắn già hơn vài tuổi, như một thanh niên trưởng thành.

Những điều này thật tuyệt, nhưng nếu được lựa chọn lại từ đầu, Bạch Thanh vẫn không muốn bị mãng xà kia cắn trúng, bởi vì điều đó, hắn đã hạ sát thúc phụ.

Bây giờ là thời bình, không có chiến tranh, nên con đường thứ nhất không thể thực hiện.

Con đường thứ hai là làm một thương nhân, nhưng Bạch Thanh không có chút vốn liếng nào.

Con đường thứ ba là làm một sĩ tử, dựa vào học vấn thi đỗ hoàng bảng, đạt được danh trạng làm quan.

Bạch Thanh cảm thấy hắn chỉ có thể đi con đường thứ ba.

Đây là những điều mà hắn chưa từng nghĩ tới. Trước đây sống với thúc phụ, Bạch Thanh tưởng như cuộc sống bình yên hạnh phúc cứ thế nhẹ nhàng trôi qua, sau này hắn học một cái nghề, cưới một thê tử, phụng dưỡng thúc phụ...

Lúc này đây, sau khi chính tay hắn sát hại thúc phụ, tứ cố vô thân, tư tưởng Bạch Thanh đã thực sự đổi khác...

Giữa lúc Bạch Thanh đang suy nghĩ vẩn vơ, tâm hồn bay bổng trên thiên không, đi đến một ngã rẽ, chợt hắn nghe thấy âm thanh ồn ào phía trước.

Một đám năm người đang vây quanh một chiếc xe ngựa, đứng trước đầu xe ngựa, là một thanh niên bộ dáng anh tuấn, nhưng ánh mắt nhỏ hẹp âm hiểm, một tay cầm quạt phe phẩy, bốn người còn lại mặc y phục của hạ nhân, lấy thanh niên làm cầm đầu.

Trên xe ngựa, phu xe là một lão nhân bộ dáng năm mươi tuổi. Lúc này đây tay lão cầm một mộc côn, nhìn đám ngươi vây quanh với vẻ mặt đề phòng.

Lão nhân nhìn thanh niên anh tuấn quát lớn:

"Lục Sinh, ngươi dám chặn đường xe ngựa của tiểu thư nhà ta, đây là ý gì?"

Thanh niên không để ý thái độ đề phòng không hảo cảm của lão nhân, cười nhẹ một tiếng, phe phẩy quạt trên tay vô cùng tiêu sái:

"Bổn thiếu gia không có ý gì xấu. Chẳng qua tại hạ ngưỡng mộ Liễu Uyển cô nương đã lâu, muốn mời Liễu Uyển cô nương tới Xuân Hà Kiều đàm đạo chút thi từ."

Quận Lương Châu không tính là gần kinh thành, nơi này có nhiều sông hồ chảy qua. Xuân Hà Kiều thực ra là tên một đình viện lớn đặt giữa sông Xuân Hà, cảnh vật thơ mộng hữu tình, thường thường có rất nhiều nam thanh nữ tú ra đây dạo chơi, ngâm thơ đạp thanh. Hoặc là thuê thuyền dạo chơi quanh sông.

"Hừ..."

Lão nhân bất mãn hừ một tiếng, định nói gì đó, thì mảnh vải che cửa xe ngựa hé mở, một thiếu nữ non nớt hé đầu ra nói:

"Tiểu thư nhà ta truyền lời, nàng không quen biết gì Lục công tử cả, cũng không có hứng bàn luận thi phú, phiền Lục công tử tránh đường cho."

Thiếu nữ này là nha hoàn của Liễu Uyển.

Một hạ nhân đứng cạnh Lục Sinh hừ lạnh:

"Chỗ công tử nhà ta nói chuyện, làm sao đến lượt một nô tỳ nhà ngươi xen miệng vào. Để cho tiểu thư nhà ngươi ra đây nói."

Thân là hạ nhân thân cận, hắn biết làm sao để cho chủ tử hài lòng. Cũng nhờ công phu miệng lưỡi tốt, nên hắn rất được Lục Sinh ưa thích.

Những tên hạ nhân khác cũng hùa theo:

"Đúng vậy à, Lục công tử là thiếu gia của Lại Bộ Thượng Thư Lục đại nhân Lục Môn Vãn, thân phận tôn quý bực nào, chỉ có tiểu thư nhà ngươi mới xứng để cho Lục thiếu gia nói chuyện."

"Các ngươi nên thức thời một chút."

". . ."

Lục Sinh vẫy vẫy tay quát lên:

"Được rồi, đừng vô lễ như vậy. Nha hoàn của Liễu cô nương cũng là người nhà, các ngươi không được phân biệt."

Lời lẽ của hắn vô cùng có khí độ, nhưng chỉ là người có đầu óc bình thường, chắc chắn nghe ra điều khác thường trong đó.

Lão nhân trợn mắt mắng:

"Ai là người nhà của ngươi, ăn nói hàm hồ."

Lục Sinh cười nhạt:

"Dù sao sau này ta tới Liễu gia cầu thân Liễu cô nương, chúng ta sẽ thành thân, nói là người nhà cũng không có sai."

Bất chợt, vẻ mặt Lục Sinh biến đổi khó coi:

"Chờ chút à, sao từ nãy đến giờ không thấy Liễu cô nương lên tiếng. Phải chăng các ngươi hãm hại Liễu cô nương hay làm chuyện gì mờ ám nên không cho ta gặp mặt? Không được, không được, ta phải xem rõ tình hình bên trong xe ngựa. Liễu cô nương không muốn đi đối thơ đạp thanh cùng ta cũng không sao, nhưng ta không thể không để ý an nguy của Liễu cô nương được."

Hắn vừa nói xong, đám hạ nhân xung quanh đã rút đao ra xoẹt xoẹt thanh thúy, chậm rãi di chuyển, dần dần áp sát đến gần chiếc xe ngựa.

"Ngươi... hỗn đản!"

Lão nhân run run tức giận chỉ tay vào mặt Lục Sinh, người này thật vô sỉ hết chỗ nói. Dùng xú ngôn đổi trắng thay đen mà mắt không nháy một cái.

Người dân trên đường phố xung quanh thấy chỗ này sắp động đao kiếm, vội vàng hốt hoảng tránh xa.

Mặt khác cũng vì vừa rồi hạ nhân của Lục Sinh thốt ra khỏi miệng, phụ thân hắn là quan Lại Bộ. Là người có quyền cao chức trọng trong triều đình, người người đều sợ vạ lây dẫn hoạ, không dám dây dưa vào người nhà quan lớn.

Bạch Thanh cũng không chạy khỏi mà đứng dưới một mái hiên gần đấy xem trò vui.

Phía bên này, Lục Sinh lần nữa quát lớn với lão nhân:

"Phải chăng Liễu cô nương có mệnh hệ gì nên ngươi không để cho ta gặp nàng? Người đâu, tiến đến cho ta, hôm nay ta phải dò xét an nguy của Liễu cô nương."

Ai nhìn vào cũng biết, Lục Sinh rất vô lý. Hắn chính là đang cưỡng lý đoạt từ à.

Nhưng ai có thể làm gì được hắn? Đằng sau hắn là gia thế khổng lồ, thứ hắn cần là lý do thôi, dù cho vô lý, cũng không sao. Không trực tiếp mang danh xấu cưỡng bức người ta là được rồi. Dù về sau, người ta bàn tán nói xấu hắn cũng mặc kệ. Phản ứng của đám dân đen kia thì ai thèm quan tâm?

Một âm thanh thiếu nữ dễ nghe khiến lòng người xốp giòn bỗng vang lên từ trong xe ngựa:

"Lục công tử, làm phiền ngươi tránh đường cho chúng ta đi."

Âm thanh này vừa vang lên, tâm hồn Bạch Thanh chợt rung động, đây là âm thanh dễ nghe nhất từ trước đến nay hắn từng nghe thấy.

Bạn đang đọc Thiên Biến Tịnh Không sáng tác bởi wawwaw
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wawwaw
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.