Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử Lân Xà

Tiểu thuyết gốc · 1543 chữ

Thiên không rộng lớn hùng vĩ. Ánh thái dương hoàng kim lấp lánh chiếu xuống sơn địa như đang chải chuốt, vuốt ve những mầm sống.

Thôn Vong Nguyệt là một thôn nhỏ nằm dưới chân núi Cổ Sơ. Thôn dân thường lên núi đốn củi, săn bắt thú rừng, hái quả dại... hoặc là bán lấy tiền, hoặc là để hưởng dụng, phục vụ cuộc sống.

Tại một sườn núi, Bạch Thanh đang vui vẻ nhặt củi, gần đấy, đã có một gánh củi chất lớn. Bên hông Bạch Thanh, đeo một cái giỏ cá bằng trúc, bên trong là hai con cá vảy bạc khá lớn hắn bắt được ngoài suối.

Bạch Thanh có một dung mạo góc cạnh tuấn tú, làn da ngăm đen. Hắn năm nay mười bốn tuổi. Hắn là một cô nhi, sống cùng thúc phụ. Từ khi phụ mẫu hắn mất đi, hắn được thúc phụ cưu mang, nuôi lớn đến tận bây giờ.

Hôm nay cũng như thường ngày, hắn lên núi Cổ Sơn lặt củi bán kiếm một chút tiền. Gia cảnh hắn và thúc phụ nghèo bần hàn, một năm hiếm có ngày nào được ăn no. Y phục mặc trên thân cũng đã trải qua nhiều lần may vá, một góc áo mà có hai, ba mảnh vải sắc màu khác nhau vá chồng. Trong nhà tích trữ không được vài xâu tiền.

Trong thôn có mở thư viện và võ quán để hài tử trong thôn đến học. Bạch Thanh cũng rất muốn vào học, nhưng học phí quá đắt, nhà hắn không thể kham nổi.

Vì thế, mỗi lần đi ngang qua, nhìn thấy những học đồ nhã nhặn đi ra đi vào, nghe thấy những âm thanh hô hào của các võ sinh, Bạch Thanh chỉ có thể ao ước, một ngày nào đó hắn có thể vào học.

Bất quá, vì gia cảnh nghèo thấy lá khô, hắn chỉ có thể dìm sâu ước mơ đó xuống đáy lòng.

Đừng xem tuổi Bạch Thanh còn nhỏ, nhưng so với bọn trẻ đồng lứa trong thôn, hắn đã rất trưởng thành, hiểu chuyện.

Thúc phụ hắn dự định dành dụm tiền, đến khi đủ mang hắn đến tiệm rèn hoặc xưởng dệt trong thôn học việc. Những công việc này một ngày kiếm không ít bạc, sẽ cải thiện giúp cuộc sống hắn tốt hơn bây giờ nhiều.

Đối với chuyện này, Bạch Thanh cũng rất háo hức. Hắn luôn mong có một ngày có thể kiếm thật nhiều bạc, để cho thúc phụ của hắn có một cuộc sống sung sướng, và hắn có thể làm những việc mà hắn thích, như học võ công chẳng hạn.

Bạch Thanh vừa nhặt những cành cây khô rụng dưới đất, vừa ngân nga một khúc nhạc. Đầu óc bay bổng suy nghĩ về những giấc mộng hồng.

Bất chợt, Bạch Thanh cảm thấy tay đau nhói, hắn nhanh chóng co rụt lại bàn tay trong bụi cỏ cao um tùm.

Trên làn da ngăm đen của hắn, xuất hiện hai lỗ máu sâu hoắm. Quanh miệng vết thương tím một mảnh, máu từ hai lỗ không ngừng chảy ra.

"Soạt soạt."

Trong bụi rậm vang lên âm thanh trườn bò. Bạch Thanh vạch lá cây ra thì nhìn thấy hung thủ, hắn hít sâu một hơi lạnh, da đầu tê dại.

Chỉ thấy một đầu mãng xà vảy tím, hai đồng tử dựng đứng đỏ ngầu, toàn thân lớn gần ba thốn, dài vài trượng.

Vừa nhìn thấy mãng xà vảy tím, Bạch Thanh sợ hãi, vô thức lùi lại.

Mãng xà vảy tím sau khi trườn đi vài thước, bỗng nhiên toàn thân duỗi ra không nhúc nhích cử động, hai đồng tử cứng đơ, bộ dáng dường như đã chết.

Thấy mãng xà sau khi cắn mình không còn sống, nội tâm Bạch Thanh có phần nghi hoặc. Nhưng hắn không có tâm tình quan tâm. Hắn hoảng hốt gánh củi lên lưng, nhanh chân chạy xuống núi. Mãng xà này hẳn rất độc, nếu không kịp cứu chữa, hắn có thể sẽ chết à.

Căn nhà Bạch Thanh và thúc phụ hắn đang ở là một căn nhà gỗ nhỏ tồi tàn. Bạch Thanh chạy về, vừa nhìn thấy thúc phụ liền cầu cứu:

"Thúc thúc cứu ta, ta bị rắn cắn."

Thúc phụ Bạch Thanh tên là Bạch Không, là một trung niên nhân năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, thế nhưng cuộc đời kham khổ cùng vận mệnh nghèo đói hành hạ khiến hắn trông già hơn tuổi thật nhiều. Làn da đen sẫm nhăn nheo, râu tóc lốm đốm trắng đen hai màu.

Nghe thấy Bạch Thanh cầu cứu, Bạch Không kinh hãi, vội giúp chất nhi đỡ gánh củi đặt xuống đất, vội hỏi:

"Ngươi bị rắn cắn? Sao lại sơ suất như vậy? Cắn ở chỗ nào?"

Tuy Bạch Không là thúc phụ Bạch Thanh, nhưng tình cảm hai người đã sớm vượt tình thúc chất, tựa như tình phụ tử. Nghe thấy Bạch Thanh bị rắn độc cắn, tâm tình Bạch Không kinh hồn đạo mạo.

Bạch Thanh giơ vết thương ra cho Bạch Không xem. Thấy hai vết cắn của mãng xà vảy tím, là một người sống lâu kinh nghiệm nhiều, Bạch Không liền biết được, con rắn cắn cháu mình là một loại rắn cực độc.

Hắn vội vàng chạy vào nhà, từ trong tủ gỗ nhỏ lấy ra sáu xâu tiền, đây là số tiền mà hắn dành dụm nửa năm. Vốn là số tiền để hắn và cháu mình vượt qua mùa đông lạnh giá khắc nghiệt sắp đến, nhưng lúc này Bạch Không không nghĩ nhiều. Hắn làm một vài biện pháp sơ cứu băng bó cho Bạch Thanh, đây là chút ít kinh nghiệm hắn học được từ vài lão bằng hữu, sau đó dặn dò Bạch Thanh:

"Ngươi ở yên chỗ này, thúc lập tức đi gọi đại phu."

Bạch Thanh ngoan ngoãn gật đầu, hắn nhìn theo bóng lưng thúc phụ rời khỏi nhà, bất ngờ thở dài một hơi, ánh mắt chợt lộ vẻ bình thản, bộ dáng trưởng thành, trái ngược hoàn toàn với độ tuổi non nớt của hắn, trái ngược hoàn toàn với vẻ hốt hoảng sợ hãi cách đây không lâu khi hắn mang vết thương về cầu cứu thúc phụ.

Sống với thúc phụ từ nhỏ, Bạch Thanh rất hiểu người. Làm sao Bạch Thanh không thể nhận ra, khi thúc phụ xem vết thương cho hắn, ánh mắt thúc phụ lộ ra vẻ tuyệt vọng. Tuy rất nhanh được che giấu đi, nhưng Bạch Thanh đã kịp nhìn thấy.

Với lại, nhà hắn rất nghèo. Trước đây mỗi lần đi khám đại phu, đều phải khất nợ trả dần. Đó chỉ là đối với những bệnh nhẹ, chứ chưa nói đến việc trúng độc rắn.

Chắc chắn phí chữa bệnh rất cao.

Chắc chắn đại phu sẽ không đến chữa cho hắn.

Đại phu trong thôn này không bao giờ chữa bệnh vì y đức, mà chỉ vì ngân lượng trắng loá. Biết phí chữa bệnh trúng độc rắn của hắn rất cao, chắc chắn sẽ không đến chữa trị. Nhà hắn chỉ còn vài xâu tiền, làm sao trả nổi. Dù có khất nợ trả dần, thì chắc chắn sẽ rất lâu rất lâu sau mới trả hết.

Như vậy, thì có ai sẽ chữa cho hắn?

Bạch Thanh chợt mỉm cười một mình. Nụ cười đau đớn, pha chút mùi vị cay đắng, hắn chết đi cũng được, để thúc phụ hắn bớt đi gánh nặng, sống an nhàn hơn.

Bất chợt, Bạch Thanh cảm thấy toàn thân nóng nảy, bức bối khó chịu. Như thể khí huyết toàn thân hắn đang sôi lên vậy. Trong linh hồn, huyết mạch hắn, tựa như có một cỗ khí thế bạo ngược, tựa như có một ác quỷ bị giam cầm, đang không ngừng đánh vỡ xiềng xích, mong muốn giải phóng.

Đây là ảnh hưởng do độc mãng xà vảy tím kia mang đến?

Bạch Thanh nghĩ thầm, hắn cảm thấy rất khó hiểu. Trước đây hắn cũng đã từng nghe nói, người trúng độc rắn, nếu không chết ngay, thì cũng là toàn thân co giật, miệng sùi bọt, cơ thể đau đớn,... Nhưng sao tình trạng cơ thể hắn không giống như trúng độc rắn chút nào.

Nội tâm Bạch Thanh tràn đầy nghi ngờ. Bất quá, nếu lúc này hắn cầm gương soi mặt chính mình, hắn sẽ thấy được đồng tử mắt hắn đang có xu hướng dựng đứng. Trung nhãn dần hoá tím.

Bạch Thanh càng nghĩ càng không hiểu. Hắn dần dần cảm thấy thân thể khó chịu. Khí huyết toàn thân như sôi sùng sục lên. Một cỗ hoả khí bốc ra trong nội tâm. Từ sâu trong huyết mạch của hắn như có thứ gì đó được giải phóng.

"Gừ... a..."

Bạch Thanh ngửa đầu lên trời hú một tiếng thật dài thống khoái, một cỗ khí thế mạnh mẽ toả ra. Lũ chim trên ngọn cây gần đấy bị doạ sợ vội vã cất cánh bay đi.

Ngay lúc này, Bạch Không trở về.

Bạn đang đọc Thiên Biến Tịnh Không sáng tác bởi wawwaw
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wawwaw
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.