Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại Thấy Nàng

Phiên bản Dịch · 1600 chữ

-MềuSiuBự-Truyenyy.com Mọi người Like nhiệt tình để team ra chương nhanh hơn nhé :’)

“Hai viên Linh Thạch!” Lâm Dịch đi vào trong một cửa hàng bán Linh Thạch dùng 100 Ngân Tệ mua 2 viên Linh Thạch. Đại Minh Đế Quốc từ lâu đã thống nhất giá cả về Linh Thạch chính là 50 Ngân Tệ một viên Linh Thạch.

Trong cửa hàng trừ những Linh Thạch màu trắng rực rỡ ra, còn có mấy viên Linh Thạch màu lục trông rất kỳ dị, Lâm Dịch dùng Tinh Thần Lực xem thử năng lượng bên trong so với Linh Thạch màu trắng quả nhiên hơn gấp 10 lần!

“Đây là?” Lâm Dịch tò mò hỏi.

“Đúng là đồ nhà quê!” Ông chủ cửa hàng cười ha ha, “Đây là Nhị Cấp Linh Thạch giá 500 Ngân Tệ một viên, ngươi có mua nổi không?”

Trách không được Linh Khí lại mạnh như thế, nguyên lai là Linh Thạch cao cấp. Nếu như đem Nhị Cấp Linh Thạch này đặt bên trong Khôi Lỗi thì

chắc chắn lực lượng của Khôi Lỗ sẽ tăng không ít nha. Nhưng đáng tiếc hiện tại Lâm Dịch quả thực mua không nổi.

Sau khi đi một vòng trong phường thị, sắc trời cũng bắt đầu tối. Trong lúc chuẩn bị quay về tông môn Lâm Dịch đột nhiên cảm nhận được một đạo sát khí từ trong một con hẻm nhỏ.

“Sát khí thật mạnh a, sát khí này chắc chắn không chỉ có một người!” Lâm Dịch hướng ánh mắt thăm dò nhìn qua.

“Là nàng sao.” Lâm Dịch đứng lại một cái góc rẽ hơi xa nhìn vào bên trong thấy có mười tên hắc y nhân đang bao vây một vị nữ tử áo trắng.

Mà nữ tử kia lại chính là Trần Sương Sương.

“Nữ Ma Đầu ngươi diệt Hắc Sa Môn ta, hôm nay chúng ta nhất định phải báo thù!” Hắc Y Lão Giả hiển nhiên là đầu lĩnh, cũng là một tên Khí Cảnh cường giả khí thế kinh người, nếu không cũng không có đứng ở trước mặt Trần Sương Sương hất hàm cuồng vọng như thế.

Trần Sương Sương đối với xưng hô “Nữ Ma Đầu” rất phản cảm, nàng nhướng mày lên khẽ động ngón tay.

“Giết!” Lão giả ra lệnh một tiếng, tất cả Hắc Y Nhân đều bày ra Công Kích Trận Pháp đem Trần Sương Sương vây khốn bên trong, mỗi một thanh kiếm giống như từng đầu mãnh thú gào thét.

Trần Sương Sương không nhúc nhích, thân ảnh bạch sắc thánh khiết giống như tuyết y tiên nữ lại tràn ngập sát khí đáng sợ, trên người thanh đoản kiếm Thanh Sắc như cảm ứng được sát khí liền phát ra tiếng khẽ ngâm, quả nhiên đây là một thanh Linh Khí có Khí Hồn.

“Ma Nữ, xuất kiếm đi!” Lão giả cảnh giác nhìn chằm chằm Trần Sương Sương đang áp chế huyết tính của cuồng kiếm trong tay.

“Giết các ngươi, không cần xuất kiếm!” Trần Sương Sương cũng là người cao ngạo, ngón tay xanh nhạt khẽ động như đánh đàn liền xuất ra mấy đạo kiếm khí .

Hóa khí thành kiếm!

Kiếm Khí tung hoành giống như đến từ Địa Ngục, chỗ đi qua đều mang theo Tử Vong Chi Khí, những tên Hắc Y Nhân tiếng kêu gào thê thảm toàn bộ thân thể đã bị Kiếm Khí xuyên qua.

Lâm Dịch hít một hơi lãnh khí, những Hắc Y Nhân này ít nhất cũng là Luyện Cảnh bảy Bát Trọng, lại giống như tờ giấy mỏng ở trước mặt Trần Sương Sương.

Hiện tại cảnh giới của nữ nhân này đã ở cấp độ nào rồi a?

Vù! Lão giả vượt qua kiếm khí liên tục chém ra hơn mười đạo kiếm ảnh, trên thân kiếm mang theo phong nhận đem Trần Sương Sương vây lại.

Tùy ý một mảnh khí nhận đều có thể nhẹ nhàng chém vỡ tảng đá, càng không cần phải nói đến nhục thân.

Thân ảnh Trần Sương Sương bất động, quần áo trên người do phong nhận đánh đến nên bay phần phật.

Diệt! Trong mắt Trần Sương Sương một đạo tinh quang lóe qua, khí thế đột nhiên tăng lên, giống như Ác Ma phụ thể, đột nhiên bắn ra từng đạo cường quang đem những cái khí nhận kia triệt để hủy diệt, nghiền ép!

Những tên hắc y nhân kia như bị vạn tiễn xuyên thân, trên người thủng trăm ngàn lỗ chết bi thảm, một vài tên còn sống thì cũng như huyết nhân không còn chiến lực.

Lão giả sử dụng kiếm miễn cưỡng chống đỡ, trong miệng bị chấn động đến liên tục thổ huyết, trong mắt kinh hãi, “Ngươi... Ngươi lại tu luyện ‘Vạn Kiếm Quyết’!”

Đồng dạng là cường giả Khí Cảnh nhưng lão giả này lại giống như chuột nhìn thấy mèo, rốt cuộc không còn chiến ý, trong đầu hiện tại chỉ có một chữ: Trốn!

Trần Sương Sương mặt như băng sơn không có trả lời, ngón tay ngọc vừa nhấc một đạo kiếm quang bắn thẳng ra hướng lão giả chạy trốn.

“A...” Lão giả sử dụng kiếm ngăn cản, thanh kiếm lại bị chấn động đến vỡ nát, thân hình bị chấn bay ra ngoài, cánh ta bị kiếm khí xuyên qua.

Mắt thấy lão giả chạy thoát, Trần Sương Sương cũng không truy, ánh mắt nhìn về phía hẻm nhỏ.

Một tên Hắc Y Nhân trên người bị thương nặng đang khập khễnh đang chạy về phía Lâm Dịch.

“Cút ngay!” thấy một tên võ giả Luyện Cảnh Nhị Trọng còn đám cản đường của mình, Hắc Y Nhân gân cổ gầm thét.

Lâm Dịch không hề động, lúc đầu hắn không nghĩ sẽ nhúng tay vào cái việc nhàm chán này, lấy bản sự của Trần Sương Sương tên Hắc Y Nhân này không có khả năng chạy thoát.

Nhưng ánh mắt miệt thị của Hắc Y Nhân làm cho Lâm Dịch rất khó chịu.

Cảnh giới cao phải không! Xem thường ta giết không được ngươi đúng không! Lâm Dịch cười lạnh một tiếng, kiếm trong tay cũng đã bay ra ngoài với tốc độ cực nhanh, chớp mắt trên cổ Hắc Y Nhân lưu lại một cái vòi máu.

Hắc Y Nhân toàn thân co lại khó tin trừng mắt nhìn Lâm Dịch, hắn không nghĩ tới Lâm Dịch dám xuất thủ giết hắn, càng không có nghĩ tới tốc độ Lâm Dịch xuất kiếm lại nhanh như thế.

Nhưng hắn cũng đã không còn cơ hội hối hận.

Trần Sương Sương nhíu mày vốn định trực tiếp rời đi, nàng căn bản không muốn nhìn thấy Lâm Dịch, nhưng khi thấy Lâm Dịch xuất ra một kiếm kia lại thay đổi chủ ý.

“Ngươi luyện kiếm pháp gì?” Trần Sương Sương mặt không thay đổi hỏi, nàng chưa bao giờ thấy qua loại kiếm pháp này, không phải của Trần gia càng không phải của Thiên Huyền Tông, nhưng vừa này Lâm Dịch thi triển ra lại vô cùng có uy lực, ẩn ẩn bên trong thậm chí tồn tại Kiếm Đạo, rất là quái dị.

“Lâm Dịch Kiếm Pháp, muốn học sao?” Lâm Dịch giễu giễu nói, hắn rất không thích ánh mắt cao cao tại thượng của Trần Sương Sương, giống như hắn vẫn còn là một tên phế vật lúc nào cũng phải khúm núm trước mặt nàng vậy!

Trần Sương Sương đôi mi thanh tú nhăn lại, sắc mặt có chút không tốt nhìn, “Ta rất ghét cái ngữ khí này của ngươi!”

“Không khéo, ta lại rất thích như thế!” Lâm Dịch cười nói bày ra bộ dáng ngươi có bản lĩnh cứ tới đánh ta.

“Ta biết rõ ngươi cảm thấy không phục, nhưng mà lại bày ra cái bộ dạng trẻ con như thế có thể lấy lại tôn nghiêm sao?” Trần Sương Sương trong lời nói cũng không lưu tình một chút nào, nàng cho rằng Lâm Dịch chỉ muốn làm nàng chú ý mà thôi, “Ha ha, coi như ta bố thí cho ngươi, ngươi có dám lấy không?”

Lâm Dịch lại không biết nói gì, nữ nhân này quả nhiên không phải tự đại bình thường !

“Bố thí? Thực buồn cười!” Lâm Dịch nắm chặt nắm đấm bình tĩnh trả lời, “Tôn nghiêm của ta đến từ nấm đấm này, từ thanh kiếm này, còn cần ngươi phải cho sao?”

Nếu đối với nữ nhân này vẫn khúm núm nhẫn nhục chịu đựng, vậy hắn vĩnh viễn không có khả năng lấy lại được tôn nghiêm, chỉ có một cách đem sự cao ngạo của nàng giẫm dưới chân mới chân chính là cường giả.

Trần Sương Sương bên trong ánh mắt lóe qua một tia ba động sau đó liền biến mất vô ảnh, “Nói khoác không biết ngượng! Bất quá ta có thể cho ngươi một cơ hội, nếu sau ba tháng ngươi có thể thông qua khảo hạch trở thành Nội Môn Đệ Tử, ta liền tin tưởng ngươi cũng không phải là nói bừa, đồng thời tại cái hôn sự này cho ngươi lưu lại chút tôn nghiêm cuối cùng”

“Còn nếu ngươi không làm được liền thành thành thật thật để cho ta từ hôn, thành thành thật thật làm một cái phế vật đi!” Trần Sương Sương giọng nói vừa chuyển mang theo từng tia lạnh lẽo.

-MềuSiuBự-Truyenyy.com Mọi người Like nhiệt tình để team ra chương nhanh hơn nhé :’)

Bạn đang đọc Thí Thần Chi Vương (Dịch) của Minh Nguyệt Kiêu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongMiêu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 159

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.