Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 19

Phiên bản Dịch · 1612 chữ

6 giờ sáng hôm sau, khi Jin đưa Gen về nhà, thì thấy Calvin đang ngồi ngủ gục ở bậc thềm trước cửa. Gen tuy còn giận việc hôm qua, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của Calvin thì cơn giận cũng đã vơi đi phần nào. Cùng lúc đó Hebe mở cửa ra ngòai lấy báo buổi sáng, Jin nhảy bổ vô ôm lấy Hebe hôn lấy hôn để vào má cô, vừa hôn vừa nói

- Ôi Bebe bé bỏng của Jin, nhớ Bebe quá, nhớ phát điên luôn nè, muahhhhhh

- Bốp …… bỏ ra coi Jin ngốc (Hebe nhăn nhó)

- Này, Chen thiếu gia, sao anh ngủ ngòai này?? (Jin lay lay Calvin rồi hỏi)

- Bịch ……

Đột nhiên Calvin té xuống đất và bất tỉnh, người sốt cao, mồ hôi nhễ nhại, miệng luôn lầm bầm và trong tay vẫn giữ mãi chiếc điện thoại. Mọi người đưa anh vào nhà, thay phiên nhau chăm sóc cho anh. Đến khi ánh nắng chiều tà xen qua khung cửa sổ rọi thẳng vào mặt làm anh tỉnh giấc, anh vội đưa tay lên che nắng nhưng dường như có cái gì đó giữ tay anh lại, nhìn xuống mới biết Gen đang nắm chặt lấy tay anh mà ngủ (chăm sóc bệnh nhân mà ngủ hả trời). Bất giác Calvin nở nụ cười dịu dàng nhìn Gen, anh khẽ lấy tay vuốt mái tóc mượt mà của cô, cô giật mình tỉnh giấc

- Anh tỉnh rồi hả, khỏe hơn chưa, có thầy khó chịu chỗ nào không, để tôi xem anh bớt sốt chưa nào? (Gen cuống lên khi Calvin cứ im lặng)

- Tôi … không sao, mà sao tôi lại ở đây (Calvin nảy giờ mới chịu lên tiếng)

- Anh còn nói nữa, tự nhiên ra ngòai ngủ làm gì, có biết thời tiết dạo này rất bất thường không hả, bộ khỏe khoắn không muốn, muốn bệnh hoạn à, báo hại mọi người lo lắng (Gen bực tức khi Calvin không trân trọng bản thân)

- …………. (Calvin im lặng ko lên tiếng, nhưng trong lòng anh đang suy nghĩ)

- “Mọi người lo lắng, vậy còn em thì sao, em có lo lắng cho tôi không?”

- 38.7 độ, vẫn còn sốt nhưng đã giảm phần nào, anh nghỉ ngơi đi, tôi đi lấy cháo cho anh. (Gen đo lấy nhiệt kế của Calvin)

Sau khi Gen bước ra ngòai, Calvin cũng thay quần áo vì trong lúc ngủ, mồ hôi đổ ra làm anh rất khó chịu. Anh bước vào phòng tắm, đứng dưới vòi sen anh suy nghĩ

- “Tại sao mình cứ khó chịu khi nhìn thấy Jin và Gen bên nhau, tại sao mình lại đau lòng khi cô ấy khóc, tại sao lại lo lắng khi cô ấy qua đêm ở ngòai, lại càng bất an và nhung nhớ mỗi khi không gặp cô ấy?”

- Một hoàng tử đào hoa như mình mà phải khó khăn với những điều này sao, ôi Calvin ơi, mày điên rồi. (Calvin vội xua đi những ý nghĩ trong đầu và nói)

Phòng khách

- Anh ta tỉnh chưa? (Hebe bỏ quyển sách xuống và hỏi khi Gen vừa bước xuống)

- Tỉnh rồi, đang nghỉ ngơi ^^ (Gen cười đáp lại)

- Cậu ấy có hạ sốt chưa? (Aaron mắt dán vào TV và hỏi)

- Chắc chưa chết đâu nhỉ? (Ella đang đánh Chun cũng chen vào)

- Cậu ấy sống dai lắm, không chết đâu Bảo Bối à (Chun vừa bị đánh cũng chạy lại ôm Ella mà nói)

- Mệt quá, muốn biết sao không lên mà thăm hắn, bắt tôi chăm sóc hắn từ sáng tới giờ, mệt đờ người đây này (Gen bực tức khi mọi người cứ mỗi người 1 câu)

- TẠI VÌ CẬU/CÔ LÀ NGUYÊN NHÂN LÀM HẮN NGÃ BỆNH (các anh chị đồng thành làm Gen im bặt)

Hậm hực bê tô cháo lên phòng, Genie tưởng Calvin còn nằm trên giường nên cô đẩy cửa đi vào, không thấy Calvin đâu cô để tô cháo lên bàn rồi đi kiếm, nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, cô thấy anh còn sốt mà đã đi tắm, chẳng suy nghĩ gì đã lao ngay vào nhà tắm lôi anh ra mắng cho 1 trận

- Anh điên đấy à, còn sốt mà lại đi ngâm nước thế kia hả, muốn chết lắm sao?

- Cô ……………. (Calvin quá bất ngờ không nói nên lời)

- Cô cô gì ở đây, đã bảo nghĩ ngơi còn cãi bướng đi tắm, anh hết thuốc chữa rồi (Genie tiếp tục mắng Calvin)

- Cô có biết mình đang ở trong tình trạng nào không hả? (Calvin mặt đỏ như ăn ớt lên tiếng hỏi)

Gen giật mình nhìn Calvin từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, rồi nhìn thẳng vào mặt đỏ như gấc của Calvin, mặt cô cũng chuyển dần từ trắng sang hồng, hồng sang đỏ, sau đó là bốc khói và

- ÁHHHHHHHHHHHH (tiếng thét kinh hoàng được phát ra từ Genie)

- Anh là đồ dê xòm, xấu xa, sao anh ăn mặc như thế hả, mau biến ngay cho tôi (Genie nhắn mắt đánh tới tấp vào người Calvin)

- Dừng lại (Calvin nắm chặt tay Genie lại) Cô nên nhớ cô là người lôi tôi ra khỏi nhà tắm đấy nhé, cô mới là dê xòm, giờ thì mau ra kia cho tôi thay quần áo (mặt đỏ cà chua nhưng anh vẫn còn bình tĩnh)

Genie mặt đỏ chạy ra ngòai để cho Calvin thay quần áo, sau khi thay xong, Calvin chậm rãi bước ra và nói

- Xin lỗi, quên đóng cửa nên ………… (Calvin ngập ngừng)

- Không sao, lỗi của tôi. Mà cho hỏi nha, sao tối qua anh lại ngủ ngòai kia? (Genie cười lém lĩnh)

- “Không xong rồi, chẳng lẽ mình nói là mình đợi cô ấy sao, không được, hoàng tử đào hoa như mình đâu thể mất mặc như thế được” (Calvin suy nghĩ)

- Weyyy, tôi hỏi anh đó, sao không trả lời (Genie giục Calvin trả lời)

- Ơ thì tôi nói chuyện điện thoại với bạn gái tới gần sáng, rồi ngồi ngủ gục ở ngòai đó luôn (Calvin vì sĩ diện nên nói thế)

- Thế chiếc cốc tôi làm bể, là do bạn gái anh tặng (Genie tức giận như cố kiềm chế)

- Phải, là do cô ấy tặng, nhưng …….. (Calvin nói với chất giọng dịu dàng như đau khổ)

- Tôi hiểu rồi, anh không cần nói nữa, anh ăn cháo đi, tôi có việc, tôi đi trước (Genie ngắt lời Cal sau đó đi ra khỏi phòng, cố che đi giọt nước mắt của mình)

Genie đi lang thang trên đường từ khi ra khỏi nhà cho đến tối, cô có cảm giác nhói đau khi Calvin trở nên dịu dàng khi nhắc vè cô bạn gái đó, Genie cảm giác như mình là kẻ đến sau, người thua cuộc, đưa tay lên quẹt nước mắt, Gen cố nở nụ cười đau khổ. Bước chân vào bệnh viện, Genie muốn đến thăm Selina nhưng khi bước trên trước cửa thì Genie lại quay lưng ra đi, vì bên trong Jiro và Selina đang tình cảm trao nhau nụ hôn nồng nàn đắm đuối. Sau khi rời khỏi bệnh viện, Genie lang thang ngắm cảnh đêm đường phố, chợt có 1 đám lưu manh đến phá rối Genie, đang không được vui, lại còn bị làm phiền, Genie rất tức giận, đánh đám lưu manh tơi bời hoa lá, vừa đánh vừa lôi tên Calvin ra mà mắng

- Calvin Chen, anh là tên phung phí đáng ghét

- Calvin Chen, anh là kẻ đào hoa đáng chết

- Tôi sẽ không yêu anh nữa, đi chết đi đồ kẻ trăng hoa ………..

Cứ mỗi câu mắng chữi, là 1 tên lưu manh ngã xuống, đến khi Genie lấy lại bình tĩnh thì bọn lưu manh đã nằm dài dưới đất, lăn qua lộn lại rên la thảm thiết. Chợt điện thoại của Genie reo lên

- Hello, Ella, có chuyện gì thế? (Genie hỏi)

- Này cô bạn thân mến, hiện giờ là 8 giờ 30 tối, cậu đang ở đâu thì mau về nhà,

Hebe đã nói ai trễ giờ cho ngủ ở ngòai đó. (Ella hét lên trong điện thoại)

- Okay, mình về ngay (Genie đáp lại mệt mỏi)

Genie về nhà trong bộ dạng mệt mỏi, cô chẳng thèm ngó ngàng gì đến ai, đi thẳng lên phòng và ngủ 1 giấc đến sáng. Hebe thấy lạ nhưng cũng chẳng thèm hỏi han gì, vì cô ít khi xen vào chuyện của người khác, dù đó có là bạn thân hay ai đi chăng nữa (ôi trời, bạn bè gì kiểu này). Còn Ella thì cứ vô tư giành thức ăn với Chun, hết đánh rồi đấm Chun (lại thêm nàng này vô tư quá trời), Aaron thì cứ nhí nhố cười hô hố xem phim Tom and Jerry. Riêng chỉ có Calvin là để ý đến việc này, nhưng giữa họ đang có chuyện nên anh đành im lặng mà cho qua.

Thế là qua hết 1 ngày nữa rồi, Genie và Calvin tiếp tục giằng co với tình cảm của mình. Jiro và Selina liệu có yên bình với tình cảm hiện giờ? Aaron và Hebe sẽ ra sao? Còn Ella, liệu cô có thôi không ăn hiếp Chun nữa, và có chấp nhận tình cảm của anh?

Bạn đang đọc The Princesses vs The Princes của Hebeandarron
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.