Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại

Phiên bản Dịch · 2336 chữ

Năm tháng không lưu lại quá nhiều ấn ký trên người Tôn Văn, trông bà vẫn trẻ như thế, Đào Tư Di ngồi đối diện trên ghế sofa, hai người đánh giá lẫn nhau, không người nào mở miệng nói trước.

Hốc mắt Tôn Văn tựa hồ đỏ lên, Đào Tư Di nhìn thấy tay cầm chén của bà run rẩy.

Ruth nhìn lướt qua tình huống trong phòng, thức thời đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Trong phòng im ắng, chỉ có một chiếc đồng hồ cũ kêu tích tắc. Ngay khi kim phút quay về số 12, tiếng chuông vang lớn, “Đinh…đinh…” Sau vài tiếng đánh, trong phòng lại lâm vào yên lặng.

Tôn Văn khẽ thở dài, cầm chén trà trên bàn uống một ngụm, hương hoa oải hương khiến bà trấn tĩnh.

“Con gọi là Đào Tư Di?”

“Vâng. ”

“Cha con là Đào Quý Kiệt. ”

“Không sai.” Đào Tư Di lạnh lùng trả lời.

Thái độ này của Đào Tư Di khiến giọng nói của Tôn Văn có chút nức nở, bà khổ sở ngửa mặt, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, theo hai má chảy xuống. Nhận ra cách này không có hiệu quả, bà lại cúi đầu, lấy tay rút ra hai tờ giấu, lau nước mắt trên mặt.

“Con có biết ta là ai không?” Tôn Văn hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi một câu.

Đào Tư Di đờ đẫn nhìn bà, khẽ lắc đầu. Không phải cô giấu diếm rồi giả bộ hồ đồ, mà nhiều năm qua đi rồi, cô không biết nên dùng nét mặt nào để đối mặt với người phụ nữ trước mắt này.

“Ta là mẹ con. ”

“Ừ.” Giọng nói Đào Tư Di lạnh nhạt.

“Con không hỏi ta gì sao?” Tôn Văn áp chế chua xót muốn trào ra, bà uống một ngụm nước, che giấu kích động của mình.

“Bà có khỏe không?”

Đào Tư Di nghĩ nghĩ, miệng cô kéo nhẹ, miễn cưỡng tươi cười. Giọng nói của cô gượng gạo như đang đối mặt với người qua đường xa lạ, hay có khi đối mặt với người qua đường còn tự nhiên hơn.

“Ta…không tồi, còn con?” Tôn Văn có chút nghẹn ngào.

“Ừm…rất tốt.” Đào Tư Di lên tiếng, cô tận lực tránh ánh mắt mong đợi của Tôn Văn, nhàn nhạt hỏi một câu: “Tôi có thể trở về chưa?”

“Có thể ở đây với ta trong một thời gian ngắn được không? Ta có thể chăm sóc con và đứa nhỏ, cho dù con không thừa nhận quan hệ giữa ta và con, ta chỉ muốn làm tròn một phần trách nhiệm.” Trong mắt Tôn Văn tràn đầy khẩn câu, bà tràn ngập kỳ vọng nhìn cô gái trước mắt, áy náy nhiều năm nay vẫn ăn mòn lòng của bà.

Bà bỏ lỡ quá trình trưởng thành của cô, bỏ lỡ hôn nhân của cô, bà không nghĩ muốn bỏ lỡ cô thêm một lần nữa. Qua tư liệu điều tra, Tôn Văn biết Đào Tư Di ly hôn, nếu lúc ấy bà có thể ở bên cạnh Đào Tư Di, con gái có phải sẽ không cần đi đường vòng nhiều như vậy, cho dù vận mệnh không cách nào thay đổi, ít nhất bà cũng có thể an ủi cô.

“Thật có lỗi, tôi rất thích cuộc sống bây giờ, tạm thời không muốn thay đổi.” Tay Đào Tư Di vỗ nhẹ bụng. “Nếu tôi có thể sinh nó, tôi sẽ chăm sóc nó, không cần người khác giúp đỡ. Tôi cũng sẽ không để nó chịu chút khổ nào, đây chính là trách nhiệm của một người làm mẹ. ”

Sau khi nói xong, Đào Tư Di nhìn thoáng qua sắc mặt Tôn Văn trắng xanh. Nếu người phụ nữ trước mắt là mẹ của cô, nếu bà thật sự đã qua đời, Đào Tư Di có thể khẳng định chỉ là nhớ. Nhưng bà vẫn sống sờ sờ trước mặt cô, Đào Tư Di cảm thấy, cho dù thế nào cũng không cách nào dùng tâm tình bình tĩnh mà đối đãi với bà.

Tuy câu nói vừa rồi có chút sắc bén, cô không biết vì sao những lời này nếu không nói ra sẽ không vui, nói xong ngược lại thoải mái rồi.

Ngay khi không khí đang hết sức giằng co, mấy tiếng đập cửa hóa giải xấu hổ trong phòng.

Đào Tư Di quay đầu nhìn lại, một gương mặt quen thuộc đẩy cửa vào, hàm răng đều đặn sáng long lanh quen thuộc.

“Xin chào, chúng ta lại gặp mặt.” Khuôn mặt Đồ Thụy Phổ đẹp trai tươi cười phá tan không khí ngưng trệ trong phòng.

“Dì Tôn, cha con tìm dì, để con cùng em gái ở đây một lát nhé.” Đồ Thụy Phổ nháy mắt với Tôn Văn.

Tôn Văn nhìn thoáng qua Đào Tư Di cùng Đồ Thụy Phổ, nghĩ nghĩ rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Đào Tư Di và Đồ Thụy Phổ tính ra cũng chỉ gặp nhau một lần, nhưng người đàn ông khiến người cười chê này, Đào Tư Di vẫn khắc sâu trong trí nhớ.

Đồ Thụy Phổ nhe răng hướng Đào Tư Di, anh từ từ tiêu sái đến trước mặt Đào Tư Di rồi ngồi xuống.

Đào Tư Di không rõ trong hồ lô của chàng trai này có cái gì, cô cùng Đồ Thụy Phổ trao đổi ánh mắt.

“Một lát nữa cha tôi sẽ tìm em, em tốt nhất đừng nên chống đối lại lời đề nghị của cha tôi.” Nhìn thấy Đào Tư Di khẽ cau màu, Đồ Thụy Phổ vươn tay khẽ xoa trán cô. “Tôi thích nhìn em cười, rất đẹp. ”

“Bốp…” Bàn tay Đồ Thụy Phổ đang vuốt ve bị tay Đào Tư Di đập lên.

“Thùng thùng thùng…” Tiếng đập cửa vang lên.

“Nhớ kỹ ngàn vạn lần đừng chống đối cha tôi, tiểu thư mỹ lệ, mời…” Anh nhe răng nhếch miệng cười với Đào Tư Di, không có chút nào xấu hổ vì hành vi không lễ phép của mình vừa rồi.

Được người hầu dẫn dắt, Đào Tư Di cùng Đồ Thụy Phổ cùng nhau đi tới nhà ăn.

Đây là tiệc rượu bày biện theo kiểu dáng Tây Âu, cái bàn dài nhỏ, Đồ Tư Đặc ngồi ở vị trí đầu, Tôn Văn ngồi bên tay trái ông.

Đồ Tư Đặc nhìn Đào Tư Di chậm rãi đi tới, trên mặt lộ ra tươi cười từ ái. Khuôn mặt tươi cười này của ông, nhất thời khiến mọi người trong phòng ăn như đều nếm đủ ngũ vị.

“Qua đây, đừng khách khí. ”

Đào Tư Di có chút không thích ứng với hành vi đột nhiên tốt bụng này, cô không nóng vội ngồi xuống, chỉ đứng ở trước mặt mọi người nhìn chung quanh. Có người vui sướng khi người gặp họa, có người ghen tị, có người phẫn nộ, toàn bộ đều bởi vì một câu của Đồ Tư Đặc.

“Lần tiệc rượu này là không chính thức, ngày mai ta sẽ tổ chức cho con một tiệc rượu chính thức, giới thiệu con gái nuôi của nhà họ Đồ ta. Con cảm thấy thế nào, đừng giận dỗi với mẹ con nữa, tới, qua đây ngồi. ”

Tiếng nói của ông vừa dứt, Đào Tư Di cảm giác như mình nghe được tiếng hút khí lớn nhỏ, những ánh mắt mãnh liệt nhìn cô khiến cô thấy khó chịu.

Đào Tư Di nhìn chằm chằm tay Đồ Tư Đặc giơ lên trong không trung, khẽ nhíu mày. “Thực xin lỗi, cha tôi là Đào Quý Kiệt, ý tốt của ngài, lòng tôi xin nhận. ”

Không khí trong phòng khách nhất thời khẩn trương, có điều Đào Tư Di cũng cảm nhân được địch ý phóng tới người cô giảm bớt rất nhiều.

“Ha ha… Không sao.” Đồ Tư Đặc vẫn mỉm cười, ông tự nhiên để tay xuống, chỉ chỗ trống bên cạnh Tôn Văn. “Ăn cơm trước đi, chuyện này sau này hãy nói. ”

Nhìn thấy tình hình này, Đào Tư Di không từ chối, nói một câu cảm ơn rồi đi đến chỗ trống, cô ăn bữa cơm này quá áp lực. Nhìn chung quanh bàn ăn có gần 20 người, ánh mắt của mỗi người tựa hồ như có ý cũng vô ý lướt qua cô.

Sau khi dùng qua cơm chiều, Đào Tư Di thuận theo đi vào phòng Tôn Văn sắp xếp cho cô. Cô nằm trên ghế ban công, vỗ về nhẹ nhàng bụng, động tác này như đã trở thành thói quen của cô. Tuy sinh mệnh nhỏ trong bụng không có phản ứng, nhưng cô lại cảm thấy ấm áp, thật giống như cô biết sinh mệnh nhỏ này vẫn làm bạn với cô, chỉ cần cô không rời, nó đều không bỏ quên.

Đào Tư Di nhìn bầu trời, muôn vàn suy nghĩ, trải qua một năm ngắn ngủi đối với cô mà nói như mây bay, chợt cao chợt thấp.

Trong căn phòng và đất nước không quen thuộc này, cô không biết ngày mai chờ đợi mình là cái gì. Hiện tại cô chỉ hy vọng có thể sống bình an, nhìn cục cưng của cô lớn dần.

“Vợ…”

“A…” Đào Tư Di cười tự giễu, tại sao mình vẫn còn nhớ anh chứ, vừa đến nơi xa lạ liền nhớ tới Diệp Lan Trăn.

“Vợ, kéo anh với. ”

Đào Tư Di nhíu mày, là cô nghe lầm sao, tiếng của Diệp Lan Trăn như vang lên bên tai cô.

“Vợ, mau kéo anh lên, anh sắp không kiên trì nổi rồi.” Đào Tư Di nhíu mày, đây không phải ảo giác, tiếng nói này quá chân thật.

Cô quay đầu nhìn về phía lan can, Diệp Lan Trăn đang run rẩy bám vào lan can bên cạnh, lộ ra cái đầu đang cười ngây ngô.

“Anh…”

“Vợ, anh rất nhớ em, mau kéo anh lên đi.” Diệp Lan Trăn lộ ra khuôn mặt tươi cười vô lại. “Không xong rồi, anh sắp ngã xuống, vợ, đây là lầu ba nha. A…Vợ…”

Ngay tại thời khắc Đào Tư Di do dự, cánh tay Diệp Lan Trăn như đột nhiên không thể giữ được trọng lượng của anh, từ từ biến mất.

Đào Tư Di kinh hoảng ghé vào lan can ban công, nhìn xuống phía dưới.

Khi tay cô vừa đặt lên lan can, trong nháy mắt một bàn tay ấm áp bắt được cô. Khuôn mặt đẹp trai của Diệp Lan Trăn thoạt nhảy ra, một tay anh ôm eo Đào Tư Di, một tay đè lên gáy cô. Bờ môi anh nhanh chóng dán trên môi cô, đầu lưỡi anh linh hoạt thuận thế thăm dò tiến vào trong miệng cô.

“Hu hu…” Tiếng của Đào Tư Di bị Diệp Lan Trăn ngậm chặt, có chỉ có thể phát ra tiếng nức nở. Dần dần cô ngăn lại bàn tay Diệp Lan Trăn đang trở nên mềm dẻo dán đến trước ngực cô, hai người trao nhau nỗi nhớ nhung nhiều ngày không gặp.

“Vợ, anh sai rồi, anh rất nhớ em.” Hôn môi kết thúc, Diệp Lan Trăn hơi dùng lực, Đào Tư Di bị anh hôn đến mềm yếu bị ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng đặt trên giường. “Em có cục cưng cũng không nói cho anh biết, cô gái hư hỏng này, đột nhiên không nói lời nào đã bỏ đi. Em có biết anh tìm em có bao nhiêu khổ sở không!”

Diệp Lan Trăn nói những lời này tràn đầy tủi thân, anh quỳ một gối trước mặt Đào Tư Di, lỗ tai dán lên bụng cô, lẳng lặng lắng nghe. “Em nghe thấy không, con trai cũng không đồng ý, nó nói nó muốn ba ba. ”

“Anh không theo bạn gái nhỏ của anh à?” Trong lời nói của Đào Tư Di tràn đầy dấm chua.

Không biết vì sao, Diệp Lan Trăn nghe được không vui trong lời của Đào Tư Di, anh ngược lại liền thấy tâm tình thư sướng, thật như nỗi khổ mấy tháng nay vì tìm cô, tất cả đều tan biến. Thì ra cô dâu nhỏ của anh cũng biết ghen, thì ra cô vì ghen nên mới rời khỏi mình.

Diệp Lan Trăn cảm thấy tư tưởng của mình quá phức tạp, anh tức giận vì Đào Tư Di không tin anh, anh vui vì Đào Tư Di vì anh mà ghen.

Ghen nói lên điều gì, là thích! Là yêu! Nhưng vì ghen mà chạy xa như vậy, Đào Tư Di chạy càng xa, không phải là cô càng thích anh sao.

Khóe miệng Diệp Lan Trăn vòng độ cung lớn, anh vui sướng nhìn khuôn mặt tức giận của Đào Tư Di, cũng không biết là vì nụ hôn kích tình của hai người vừa rồi, hay là vì tức giận, hai má Đào Tư Di lộ hồng phấn nhàn nhạt.

“Vợ, đó chỉ là hiểu lầm thôi, nếu em muốn nghe, anh giải thích cho em, chỉ cần em đừng tức giận là được.” Diệp Lan Trăn đứng dậy ôm Đào Tư Di vào trong ngực, đem cằm mình đặt trên vai cô, chôn trong cổ cô, hít thở hương vị của cô.

“Đào Tư Di, em chưa ngủ à, tôi vội tới đưa em ly sữa…. ”

Diệp Lan Trăn tức giận nhíu mày, ánh mắt hung tợn nhìn ván cửa, anh hận không thể dùng ánh mắt sắc bén của mình đâm xuyên cánh cửa gỗ.

“Đào Tư DI…” Giọng Đồ Thụy Phổ cố chấp vang lên.

“Vợ, em cho anh thêm một tình địch, em nói đi, anh nên xử phạt em thế nào đây.” Diệp Lan Trăn chán nản nhìn Đào Tư Di.

Đào Tư Di bất đắc dĩ nhún vai, cô vô tội mà!

Bạn đang đọc Thê Nô 2 của Hiểu Rõ Là Ta
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.