Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luxephin Battle

Phiên bản Dịch · 4651 chữ

Nó khụy xuống trên sàn căn phòng, từng ngón tay bấu mạnh xuống sàn mặc ngón tay đau nhức vô cùng nhưng vết thương trong lòng còn lớn hơn, tim nó bị bóp mạnh lại làm nó khó thở rồi lại bị bóp nghẹ lại đau đớn.

- Ara ! Anh lừa em đúng không ? – nó lẩm bẩm bằng đôi môi nhạt thếch – anh không thể chết như vậy được ! – nó nấc lên, đôi mắt càng nhạt đi không thấy được gì cả, ngoài không gian đen mịt và bi thảm.

Nó cố nuốt nước mắt vào nhưng nước mắt của chảy ra, cổ họng nghẹn đắng, khuôn mặt sau lớp tóc nâu đau khổ tột, nó co người lại để bản thân mình và vết thương kia chả máu trong lòng, lầm bẩm van xin một phép mầu khẩn thiết :

“Jane Elevatur, Haida Giura cầu xin cô , không phải cô là quá khứ của tôi hay sao ! Tại sao tôi không thừa kế phép màu của Tiên Tộc ? Làm ơn có một phép mầu, một phép mầu cứu sống anh được không ! Làm ơn…. ! ”

Trong đầu nó một giọng nói y hệt nó xượt qua rất nhanh nhưng nó không hiểu gì ngoài nghe tên của hắn và nó. Tên hắn nói ra như một hi vọng duy nhất cũng giống như nhát dao đâm vào trái tim đang chết của nó. Giọng nói đó đã thì thào :

“Idigata Fodiate, Ara Haida, Veroniale ”

.

Nó cố vắt óc nghĩ về cái giọng nhỏ xíu đó, nhưng nó tài nào hiểu nổi đó là cái gì. Jane Elevatur nói một điều gì đó nnưng nó không thể hiểu được, nó dằn vặt và dường như chết đi được để tìm được câu trả lời !

Từng ngôn từ, từng âm thanh từ chất giọng nó của nó mà nó thậm chí không hiểu được !

Idigata Fodiate . Idigata Fodiate ! Là gì chứ ?

Còn Veroniale.

Veroniale ?? là gì ?

Nó lục tung đầu óc , nó muốn hỏi Raphel nhưng mỗi lần nó muốn mở miệng hỏi thì như có cái gì chặn ở cổ họng làm nó không nói được, cứ như thể đó là điềi cấm kị không được nói ra. Raphel nhìn nó từ ngoài cửa với một đống giấy vụn đầy chữ, Haida ghi đủ thứ, vẽ đủ hình thù lên đó cứ như đang cố tìm kiếm điều gì đó vậy. Nó quẳng hết tờ xấp giấy này đến xấp giấy khác rồi ném hết cây viết cạn mực này đến cây viết khác nhưng nó luôn luôn ở trạng thái tâm lý bất ổn trầm trọng mà anh không cách nào giúp được dù có gặng hỏi mấy ! Nếu nó không cắm đầu vào mớ giấy ghi chép thì nó cũng bắt đầu nhìn chằm chằm cuốn giấy thư báo hung tin và loại giấy tốt và chắc chắc nhưng miếng gỗ quý đó cũng bị bàn tay nó xé nát ra mặc cho những ngón tay tứa máu nhưng Raphel cũng cảm thấy đau khi nhìn thấy nó òa khóc và xé nát cuốn giấy vì anh biết tâm hồn nó cũng đang tan vỡ thành triệu mảnh như cuộn giấy đó. Đó là chưa kể đến việc, cứ năm phút là nó lại nhìn anh như đang hỏi liệu anh có nghe được gì khác không thì anh cảm giác bản thân mình thật vô dụng khi chỉ có thể đáp lại nó bằng sự trấn an mà thôi

Nếu hắn thật sự chết, hắn lẽ ra phải sống mà nhìn hắn đã làm gì với người con gái của anh.

Nhưng khoan, đó không còn là người con gái của anh nữa ! Raphel cảm giác đau lòng nhìn nó. Nhưng anh không thể phủ nhận, tình cảm của Haida dành cho hắn là rõ ràng, dù rằng điều đó chuyện nực cười, một tình yêu bị ngăn cấm giữa hai sinh vật đáng bị nguyền rủa nhất thế gian.

Phải một tình yêu vô lý đến mức dù có trong tưởng tượng cũng không bao giờ nghĩ ra.

Một ác quỷ độc ác bậc nhất phải lòng một cô gái. Nhưng đó là là kẻ thù với bản chất lạnh lẽo, tàn nhẫn và thâm hiểm không kém. Nhưng tất cả những cái đó thì có tác dụng gì khi hai kẻ đó yêu nhau. Hai kẻ vốn nổi tiếng máu lạnh luôn chà đạp lên tính yêu đó bây giờ lại yêu nhau, trong một thời gian ngắn ngủi họ đến với nhau không mấy êm thắm nhưng cái gì đã làm cho tình yêu đó gắn bó như thế, cái gì chứ, có lẽ như đôi khi thời gian là tất cả vấn đề trên thế giới này nhưng đôi khi …không là gì cả.

Tên ác quỷ đó bây giờ đã tử trận và Haida đã bị kích động dữ dội ! Nhưng Raphel nhận thấy, nó vẫn luôn hi vọng, tràn trề hi vọng và nói thật là Raphel nửa cầu mong hắn chết đi để lại cuộc sống bình yêu của mình và nó trước khi hắn bước tới và phá nát tất cả; nhưng bản thân Raphel cũng nghi ngờ về cái chết đó, một kẻ đáng kinh tởm như hắn nhưng Raphel phải công nhận là hắn cực kì xuất sắc và giỏi. Hắn có thể thua anh về sự tàn ác nhưng về việc thống lĩnh và mưu trí, hắn rất tài giỏi. Hắn không lẽ sẽ chết như thế sao. Raphel bóp trán nghĩ đến việc sức mạnh của hắn bị hao mòn vì tình yêu thì cũng rất có khả năng hắn đã chết thật rồi chứ; nhưng nếu hắn chết thật thì sao anh không thấy vui gì hết ngược lại còn thấy người mình buốt lên như cảm nhận phần nào nỗi đau của ai đó.

Anh bước lại bế Haida về giường, nó đã kiệt sức và nằm trên sàn nhà, chuyện này với một người cơ thể khỏe mạnh thì rất hiếm nhưng từ gần tuần trở về, hầu như chuyện này ngày nào cũng diễn ra…

.

- Cha ! Cha có cách nào giúp cho …cô ấy được không ?

Chúa Trời nhìn con trai đang quỳ gối dưới chân mình, vẻ mặt vui vẻ ngày nào bây giờ đượm một nỗi đau khó giấu. Ông bóp trán, Chúa Trời, ông nuôi dưỡng tình yêu và chăm sóc mầm sống, chỉ cần con người đủ dũng cảm cho tình yêu và tin vào sự công bằng của cuộc sống, ông đều giúp họ hạnh phúc ở kiếp này hay kiếp sau. Ông là Đấng sáng tạo là thần tình yêu, vị thần nuôi dưỡng và vị thần của hạnh phúc. Ông luôn cố gắng bảo vệ những vẻ đẹp khỏi cái ác, ông làm cho con người biết được thế nào là sống đúng nghĩa, việc giúp đỡ cho hai người yêu nhau thật sự không khó với ông, vì ông là Chúa Trời, ông có quyền năng tối cao và ban phát điều đó để giúp đỡ con người….

Nhưng chuyện của cô gái Haida, lại là vấn đề hoàn toàn khác. Một cô gái tốt, dù rằng quá khứ cô gái đó phức tạp nhưng chung qui vẫn là một người tốt, chưa làm việc gì sai trái và xứng đáng cho tình yêu và sự bù đắp, cô gái đó có đủ yếu tố chỉ có một điều :

Cô gái đó đã yêu một kẻ mà cô ấy không bao giờ được yêu !

Là kẻ mà dù tất cả mọi người đã chết hết thì cũng không nên yêu !

Một tình yêu mà dù Chúa Trời có muốn giúp cũng đành lắc đầu.

Thật sự ông cũng rất muốn giúp nhưng ông liệu có thể giúp kẻ thù của mình hơn nữa tình hình chiến sự của Địa Ngục lại cực kì rối rắm.

- Cha có thể…cho con biết liệu sau này cô ấy sẽ như thế nào không ?

Ông biết con trai của ông đã yêu đứa con gái đó quá nhiều, ông không cấm cản nhưng cũng không ủng hộ song nhìn thấy nó như thế thì ông cũng gật đầu, Chúa Trời lướt tay xuống mặt hồ nước lộng lẫy giữa Chính điện, mặt nước dần chuyển động :

- Taenz Froz – (mười tháng nữa) - Raphel nói bằng ngôn ngữ Thần tiên .

Mặt hồ hiện ra một cô gái ngồi thu lu ở góc phòng với dãy băng trắng ở mắt, đó không phải là tương lai mà là hiện tại, anh nhận ra vẻ mặt phờ phạc và bộ váy xanh nhạt đó, Raphel nheo mắt tiếp tục quan sát mặt hồ chờ cho sự biến đổi để nhìn thấy tương lai mười tháng sau của Haida.

Hình ảnh vuột mất, mặt hồ sóng sánh lên nhưng tuyệt không có hình ảnh nào cả, mặt hồ sóng sánh mặt hơn như sóng biển, nước len lên cả mép hồ, anh quay sang nhìn Chúa Trời bằng đôi mắt ngập tràn thắc mắc. “Glass Lake” tức Hồ Thủy Tinh, luôn nhìn thấy được tương lai dù rằng người đó còn sống hay đã chết, hay là dù thành ác quỷ, mặt hồ sẽ hiện lên một màu sánh đen nhạt, nhưng bây giờ mặt hồ đang chuyển động mạnh rồi trở lại phẳng lặng và không chỉ ra một điều gì cả.

- Vậy là sao hả Cha ? Tại sao ! Tại sao Ta không thể thấy tương lai của cô ấy !

Ông nhìn vẻ lo âu trên khuôn mặt, đây là lần đầu tiên ông thấy hiện tượng lạ lùng như vậy và chỉ có hai cách lí giải :

- Một là cô gái đó hoàn toàn lạc hướng, đến sống cũng không cần.

- Haida…thật sự sống cũng không cần sao ! – Raphel nghe, vẻ mặt anh nặng như đeo chì, anh vuốt tay trên khuôn mặt nghĩ đến người con gái đáng thương đó sau đó anh quay lưng bỏ đi nhanh, anh muốn quay lại căn nhà vì e rằng nếu để con bé một mình quá lâu thì nó sẽ làm chuyện không hay.

Chúa Trời vẫn đứng đó nhìn mặt hồ không chút gợn sóng, Đức Ngài ngước mặt lên lẩm bầm:

- Còn một khả năng dường như không thể nữa là, cô gái đó biết rõ tường tận những gì mình sẽ làm nhưng điều đó đòi hỏi một sức mạnh phi thường !

Ông lắc đầu nghĩ về điều không thể.

Raphel đưa tay xuống thác nước nhỏ sau nhà và lấy một cuốn giấy, trên đó vỏn vẹn khi một dòng chữ sậm đỏ :

“Iphotrice đang tiến quân vào Luxephin, Luxephin đầu hàng vô điều kiện !” Có chuyện gì vậy ?

Anh ngẩn mặt lên bắt gặp Haida với đôi mắt hằn đỏ vì khóc, gầy ốm hốc hác đang tiến từng bước thẫn thờ về chỗ anh còn mắt thì nhìn chằm chằm vào cuộn giấy kia.

………….

Địa Ngục,

Hai ngày trước,

- Điện Hạ ! Tình thế đang rất nguy kịch mà !

- Cứ làm theo những gì Ta căn dặn là được ! – hắn nói một phong thư đỏ lơ lửng trên không trung rơi xuống – Mọi thứ phải thật chính xác !

- Điện Hạ ! Còn Người…

- Ta là Vua của Luxephin, không cần lo cho Ta ! Đi ngay đi !

- Vâng thưa Điện Hạ ! Thần xin phép !

Hắn ngồi xuống giường, ngày kia quân Iphotrice sẽ công vào thành thứ ba của Luxephin , Tình hình rất nguy cấp rồi và thật ra vì sức mạnh của hắn đang tụt giảm dần đặc biệt từ khi nó rời khỏi đây, hắn thật sự đang yếu đi rất nhanh trái ngược với thứ tình cảm tồn tại trong hắn. Luxephin không thể thắng nổi dù có sử dụng chiến thuật tài tình đi chăng nữa. Hoàng Hậu đang gọi các nước xung quân vào quân đội, Iphotrice đã đông càng đông hơn còn Luxephin dù có hắn nhưng hắn không thể một mình kháng nổi với đám quân đó. Nhưng bây giờ, hắn không muốn nghĩ đến chiến trận nữa mà muốn nghĩ đến một người cứ đeo bám dai dẳng tâm trí hắn suốt mấy ngày nay.

Hắn ngồi xuống cầm tấm vải lụa trên giường lên và siết chặt, tấm voan đen của Haida. Hắn hôn lên tấm voan cảm giác cổ họng đắng nghén, hắn luôn nhớ, nhớ đến mức đau đớn, mỗi lần nhắm mắt lại hắn lại cảm giác nó đang trách móc, đang đau lòng vô hạn vì hắn. Tình hình bây giờ đang rất khốn khó, Haida ở với Raphel sẽ an toàn hắn. Hắn thấy mình vô dụng, giao người mình yêu vào tay tình địch. Hắn căm ghét bản thân mình, hắn khép mắt lại cảm nhận con tim buốt lên cùng với sức mạnh ác quỷ đang suy yếu dần. Phải sức mạnh quỷ dữ đang yếu dần vì tình yêu đó nhưng hắn không cần thứ sức mạnh đó, điều đó bây giờ quá cô đơn, lạnh lẽo với hắn. Nếu hắn không là Vua, không là ác quỷ có lẽ đã tốt hơn. Hắn cột tấm vải vào cổ tay mình và chợp mắt cảm giác có cô gái trong vòng tay , cô gái đó có đôi mắt nâu và mái tóc màu chocolate….

Hai giờ sau, vào nửa đêm tại Địa Ngục.

Bọn lính nhốn nháo chạy tán loạn, thậm chí một chút trật tự cũng không có. Thống lĩnh đã bị ám sát.

Bốn giờ sau,

Quân lính Luxephin gần như mất hết tinh thần khi biết Iphotrice đang tràn vào dù là giữa đêm khi nghe tin Vua Luxephin đã bị ám sát, Luxephin chỉ có một đường chết. Trăm ngàn con mắt sợ hãi đổ vào vị chủ tướng cao nhất còn sót lại :

- Mở cửa đi ! – chủ tướng sau một hồi ngẫm nghĩ, vể khắc khổ buồn bã nói

- Sao…ạ ? Mở…cửa ?

- Hàng đi ! Điện Hạ đã chết rồi ! Luxephin không ai đủ tài giỏi đến tiếp tục đâu ! – ông ta nói trong bất lực, người tài giỏi như thế e rằng chỉ có Chúa Tể mới ngang bằng, Điện Hạ do bị trọng thương và hành thích. Bọn hành thích lại là tay trong không cách nào trở tay kịp. Chỉ còn mỗi cách là đầu hàng !

- Chúng ta….hàng ? – bọn lính run rẩy hỏi.

- Phải ! Tất cả các ngươi đi theo ta ! Cho báo thư Iphotrice nói rằng Luxephin đầu hàng vô điều kiện ! Rút hết quân đội về, gọi tất cả chỉ huy cho ta ! Tình hình không thể níu kéo được !

Cổng thành mở ra, chủ tướng ra lệnh phát ỗi người một áo khoác trắng, màu trắng của sự qui hàng. Iphotrice tiến công mỗi lúc một nhanh về đầy hăm hở và chiến thắng.

..

Haida không ăn không uống gần như phát điên lên vì mấy câu nó nghe được, nó trở nên kiệt sức lúc nào cũng luôn miệng hỏi Raphel liệu có tin tức gì khác hay không. Haida không bao giờ chấp nhận sự thật Luxephin thua trận chỉ là vấn đề thời gian càng không thể chấp nhận được việc hắn đã hay sẽ chết. Raphel hiểu rằng nó không phải không thể chấp nhận mà là điều đó quá sức với nó, điều đó quá nặng nề với nó. Nó không thể tự chủ được bản thân, sức sống hao kiệt rất nhanh chỉ vì tên ác quỷ đó.; đến mức Raphel phải nhốt nó trong phòng vì nếu không nó sẽ lại tìm cách trốn đi . Đau đớn vô cùng khi anh nhìn Haida, hai mắt phủ dài băng trắng để trị bệnh nhưng nước mắt vẫn cứ lăn dài trên má nó. Nó đã thôi không gọi tên hắn nhưng nhìn nó, Raphel biết nó đang gặm nhấm nỗi đau, để những tấm thủy tinh sắc lẽm đâm vào con tim này cho đến chết . Nhưng tất cả những cố gắng của cậu với nó đều vô ích. Hàng ngày nó ngồi thu lu, cầu mong, hi vọng khắc khoải rằng hắn vẫn an toàn, cầu mong tất cả chỉ là ác mộng, cầu mong được gặp lại hắn.

.

Tình cảm của nó, Raphel có thế thấy, chân thành và sâu đậm đến nỗi anh không muốn chen vào. Cũng như bản thân anh cũng biết Ara yêu nó rất nhiều, khi giao đấu với hắn lần thứ hai, Raphel nhận ra sức mạnh của hắn đã bị tụt giảm ít nhiều, thứ gì có thể khiến sức mạnh của một con quỷ tụt giảm . Chỉ có một câu trả lời cho điều đó: sức mạnh của quỷ tỉ lệ với bản chất của nó; Haida đã làm hắn rung động đã xóa nhạt đi phần nào bản chất của hắn, đã cho hắn thứ mà hắn căm ghét, đó là : tình yêu !

Khi đó, hắn đã đặt Haida lên cả sức mạnh bản thân, thứ mà hắn quan tâm nhất chứng tỏ Haida đối với hắn là một điều gì đó quan trọng và ý nghĩa. Hắn có thể rất xấu xa ở bên ngoài nhưng nó đã chạm vào sâu thẳm vào trong tâm hồn hắn và hắn yêu nó hơn bất cứ thứ gì.

Raphel tựa lưng vào cánh cửa và ngồi xuống, cảm nhận hơi thở nặng nhọc của nó. Anh biết Haida cũng đã lâu, con bé lập dị và chưa bao giờ cầu xin bất cứ may mắn nào, nó luôn nghĩ rằng cuộc đời này công bằng cho nên nó chưa bao giờ cầu xin may mắn hay phép mầu gì. Một suy nghĩ kì lạ và điều đó tạo nên con người của nó nhưng bây giờ Haida đang cầu xin một phép mầu. Anh lắng nghe lời cầu xin của nó, thiên thần luôn lắng nghe lời cầu xin của con người nhưng lần đầu tiên anh thấy vô vọng…

Một điều ước không ai kể cả thiên thần có thể giúp được !

Một điều ước ….vô vọng !

.

Tại Địa Ngục,

Cổng thành thứ ba bắt đầu mở nhường đường cho quân đội của Iphotrice tiến vào, tiếng móng vuốt chạm vào đất ồn ã của đoàn quân, tiếng tù và và sự qui hàng của Luxephin tạo nên khung cảnh qui hoàng dành cho kẻ thắng trận. Vua của Luxephin đã bị ám sát vào đêm qua và bây giờ toàn bộ Luxephin đã đầu hàng trước quân địch. Bà Hoàng Hậu cùng Chúa Tể tuy rất yếu do thương trọng đang tiến quân vào thành với sự hả hê của kẻ thắng trận, Luxephin đầu hàng vô điều kiện mở toang cổng thành mời đón chủ nhân mới. Nhưng điều đáng cả nể hơn cả là Luxephin không phải là vương quốc tầm thường nếu không muốn nói là kẻ lãnh đạo là một kẻ được vị nể bởi toàn bộ Địa ngục này, là kẻ được ví von là tướng lĩnh tài giỏi bậc nhất ở đâu xuyên suốt lịch sử hai tỉ năm. Và Chúa Tể vô cùng tự hào, vì mình là người đã hạ gục kẻ đó dù rằng đó là kẻ cùng dòng máu với mình . Ánh mắt bề trên đầy thỏa thuê nhìn đám dân đen quì lạy hai bên đường, tự hỏi chắc tên Điện Hạ nếu trông thấy cảnh này chắc sẽ tức đến chết. Hai bên quân đội Luxephin đầy cúi đầu theo âm thanh tiến tù và, ném vũ khí xuống tạo nên những âm thanh ồn ã chẳng khác nào hồi chuông kết thúc của chiến trận. Và bọnlính đang quì xuống chào những kẻ thống trị mới. Cung điện nguy nga tráng lệ mở rộng hai cửa cho bọn đầy tớ kiêng hai chiếc kiệu khảm vàng của Chúa Tể và Hoàng Hậu vào, cung điện Luxephin quả thật tráng lệ như sự giàu sang phồn hoa của đất nước này, được điêu khắc một cách tuyệt hảo không thua kém gì Iphotrice- cái nôi của Địa Ngục, khắp không gian dù là từ những lồng đèn nhỏ đến khung cửa kiếng khảm kim cương đen đều toát lên vẻ tráng lệ , quyền thế.

Tên tướng lĩnh đã bán đứng cả đất nước vội vã mang đến một chiếc ấn bằng vàng thể hiện quyền lực trong việc thống trị. Và một chiếc dao đẫm máu màu xanh, dòng máu xanh quyền quí chảy trong người của kẻ vương quyền, một mãnh kim loại sắc bén nhất ở đây thấm đẫm vết máu của hắn.

Quân lực tiến dần vào các cổng thứ hai và thứ một tiến thẳng tới chính điện với Ngai Vàng chờ sẵn với toàn bộ những con người quì rạp xuống dưới chân . Vẻ hả hê đắc thắng được thể hiện rõ rệt trên khuôn mặt Chúa Tể và Hoàng Hậu. Chờ thời khắc chính thức sáp nhận Luxephin và Iphotrice lại với nhau.

Khi Chúa Tể bắt đầu tiến đến ngôi vị cao nhất thì cách đó 5 cây số ở cổng chiến tuyến thứ ba bắt đầu khép chặt lại dưới mớ âm thanh rền cả đất, cánh cổng đóng lại rất nhanh. Cùng lúc đó là chiến tuyến thứ hai và thứ nhất cũng nhất loạt đóng lại, đóng dân đen quỳ mọp xuống hai bên đường cùng rút những mũi dao kéo dài giấu kĩ dưới chiếc giày, từ dưới đất trồi lên những bóng đen như thây ma sống đến những con quái thú cỡ lớn. Lớp tường thành dầy đến mấy mét bao quanh cung điện Luxephin bỗng chốc sập xuống trước sự ngỡ ngàng của hàng ngàn âm thanh lỡ đỗ nát lễn tiếng gầm đầy không gian làm bọn Iphotrice hoảng loạn, Nhưng khẩu đại bác có sức công phá lớn bắt đầu nả lửa tới tấp vào cung điện nơi bọn lính đang hả hê ăn mừng chiến thẳng, Hoàng Hậu nhận ra có biến vội cùng đám thân cận một mình trốn thoát, Hắn từ trên trần nhà cao trăm met đáp xuống trước mặt Chúa Tể trong khi bên ngoài là một bãi chiến trường nơi quân đội trá hình của hắn đang tàn sát địch quân, dù là chênh lệch về số lượng nhưng cuộc chiến đã được chuẩn bị rất kĩ lưỡng .

Những con quái thú cao to hàng chục mét cùng với bộ hàm lỏm chỏm đấy máu ra sức cấu xé những kẻ xấu số cản đường trong khi số quân lính tuy ít ỏi nhưng tinh nhuệ đang ra sức giết chết kẻ thủ. Chiến thuật không chỉ ở tính bất ngờ mà trận càn quét của lính Luxephin chỉ kéo dài nửa tiếng đồng hồ và chúng lại biến mất như lớp bùn trôi tụt xuống đất, và lúc đó những đạn lửa có sức công phá tàn bạo tiếp tục nả tiêi diệt số lương quân lính đông như kiến cỏ. Mùi tanh của máu tiếng gào thét vùng lên khắp nơi, một khung cảnh hổn độn và khủng khiếp , đến tận biên giới ở Luxephin cũng nghe rõ sự ghê rợn đang diễn ra bên trong. Hắn giết chết những tên câm đầu trong canh giờ đầu trong khi quân của mình tuy với số lượng chỉ bằng 1/50 đang thanh toán đám quân xuẩn ngốc háo thắng kia. Đó là một kế hoạch , tuy rất hoàn hảo nhưng với số lượng quân địch cũng rất khó thắng áp đảo. Một nháo đao mạnh giáng vào giữa vai hắn, trước mặt hắn là Chúa Tể tỏa ra đầy tử khí khi thấy quân mình đang bị tàn sát , hắn đã bày mưu tính kể mở cổng cho địch vào trước khi giết chết chúng . Hắn cắn vào môi ôm vết thương đầm đìa máu và bắt đầu giáng từng đòn chí tử nhanh đến chóng mặt và kẻ đối diện. Hai luồng sáng xanh bấu chặt cấu xé lấy nhau…

Luxephin trở thành bình địa đầy máu và xác người , mùi tanh tưởi bốc xa ngàn dậm tiếng gào thét như xuyên cả đất . Một bãi chiến trường không chỉ giữa hai đế quốc mà thấy rõ những kẻ đứng đầu đế chế đang dần dần kéo cả Địa Ngục xuống…

..

Raphel nhận được thư báo, trận chiến của Luxephin đã bị tay chân tráo ngửa, Một thống lĩnh thân cận làm phản ! Gã hãm hại Điện Hạ và chiếm ngôi vị. Bây giờ kẻ đó đang đầu hàng mở cửa cho quân địch tiến vào thành . Iphotrice đang hiên ngang tiến vào chiến tuyến thứ ba , đang rộng cửa, hai chiến tuyến kia cũng đã mở sẵn cửa, nhườn đường cho Chúa Tể đường hoàng bước lên ngôi Vua của Vương Quốc này, chính thức sát nhận Luxephin và Iphotrice.

Nhưng tất cả đều do một cái đầu toan tính công phu của hắn, tin đồn tạo phản cũng là hắn, quân đội trốn đi một nửa, mở cửa cho địch vào thành cũng là hắn. Đợi khi Iphotrice đã tiến vào chiến tuyến thứ hai thì quân đội trốn xung quanh bắt đầu sập tất cả các cửa lại vào giết chết kẻ thù. Luxephin thế lực đã suy yếu, không thể đánh trực tiếp được mà phải dùng mưu tính. Mà mưu kế này lại được toan tính kĩ lưỡng từ việc làm sao mua được sự tin tưởng rằng hắn đã chết, tạo nên sự sơ hở trong lúc huyên hoang chiến thắng, đến lúc tấn công dù một đấu năm mươi nhưng tất cả đều lên kế hoạch hoàn hảo, trong vòng bán kính trăm mét cách xa Luxephin , viện binh đang hoang mang không biết hỗ trợ hay rút lui tất cả đều đang thất kính trước sự phản đòn của hắn và e sợ nếu mình hỗ trợ thì biết đâu sẽ lại rước họa vào thân mà chưa biết tên ác quỷ đó toan tính những việc xấu xa gì.

Raphel đọc thư và toát lạnh, tên ác quỷ đó dường như đã biết chắc Luxephin khó mà thắng được nên trước khi thua cũng tìm cách giết luôn kẻ thù. Quân Iphotrice bị tấn công bất ngờ, quân đội của hắn ra sức tiêu diệt nhưng lực lượng lại quá chênh lệch nên cuối cùng hắn đã bày mưu. Một cái mưu với cái giá không nhỏ nhưng mục đích đạt được cũng cực kì đáng nói. Trận chiến kéo dài trong nội thành Luxephin mà không ai hỗ trợ phải nói là “không dám” . Địa ngục có thể rơi vào chiến trận liên miên, đế chế sẽ suy yếu, Raphel ngồi bật dậy sau khi tức tốc chạy về thám thính tình hình ở Thiên Đàng, anh nhận được bức thư báo kế tiếp khi trời hừng sáng, tay cầm bức thư tiếp theo lên, khuôn mặt anh tái xanh lại.

Anh tiến nhanh nhưng nhẹ nhàng về phía cửa phòng Haida, mặt anh tím tái lại, hơi thở nặng nhọc, đầu ong ong và tràn đầy hốt hoảng nhưng khi anh mở cửa phòng nó ra, anh chỉ thấy một chiếc giường trống rỗng và cánh cửa sổ mở toang đang thốc gió từng hồi !

..

JK

Bạn đang đọc The Mermaid Curse - Lời nguyền Tiên Biển của DasandraJK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.