Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trốn chạy

Phiên bản Dịch · 1912 chữ

Lắng tai nghe thấy rõ tiếng vó ngựa, tiếng la hét bọn lính và tiếng cổng thành sập xuống. Haida đã vượt qua cổng thứ 2 , chỉ còn một lớp cổng nữa, nó sẽ thoát ngoài, đoàn sứ giả tiến cống vừa ra khỏi thành không xa, nếu Haida hòa vào đoàn người đó thì càng khó phát hiện. Cảm giác của hắn là điên tiết khôn cùng. Thành trì rộng lớn, đường kính cũng phải 4 dặm đường, đông tay nam bắc là trạm giác nghiêm ngặt, cánh cổng dễ thoát nhất là cổng nam, lần trước Haida đã cưỡi bảo vật trốn ra khỏi đó, sở dĩ vì gần biên giới. Hắn đang ở cổng Nam, trừng mắt nhìn ra cổng thành xa 3 dặm kia đột dưng sáng rực và huyên náo. Cô ta nghĩ trốn một lần thì lần này có thể sau. Pháo đài của hắn muốn trốn chu vi đến mười ba dặm, hành trăm lính canh gác ở các cổng chưa kể lính tuần tra, còn có rào cao hào sâu , không phải muốn trốn là được ?

Một giờ trước,

Ở cung Tây Bắc vào nửa đêm. Haida thở hồng hộc do chạy quá nhiều dựa vào bức tường khụy xuống khẽ nhắm mắt cố trấn an. Nó vừa đánh cắp được một bộ quần áo người hầu và ít băng, băng vết thương rướm máu ở chân lại. Vết thương cũ chưa lành đã bị thương mới, ban nãy hắn ném vào tường, thân hình vẫn còn ê nhức, gáy cũng đau . Hắn hành hạ từ tâm hồn đến thể xác, đến cỡ nào hắn mới buông tha đây . Đôi mắt nâu sánh lên buồn bã, tay bấu chặt bụng, cái chất độc quái ác vẫn chưa thôi hành hạ nó. Trong phút chốc, khao khát trốn chạy và sự liều lĩnh bùng lên dữ dội, đôi mắt nhìn thấy một con vật to lớn đen tuyền. Chưa kịp suy nghĩ nhiều đã bước đến níu cương ngựa.

Một lát sau có tiếng vó ngựa náo động của phía Tây cung điện, con ngựa đen của Điện Hạ hay dùng đang phi như gió, tệ hại hơn là Công Nương đang ngồi trên ngựa thúc vào nó vào chạy. Nhỡ té thì sao, bọn lính sẽ chết thảm. Cung Bắc thừa sức có rào cao hào sâu ngăn cản nhưng thật sự không dám khởi động hệ thống, vì nếu chẳng may công nương bị thương thì cái mạng lính cũng khó giữ, ngoài việc đuổi bắt chẳng dám làm gì, cô gái như vậy nếu ngã, nhẹ thì cũng bị thương mà cái đáng nói hơn là Điện Hạ xưa giờ chưa có phi tần, nếu vì chuyện này mà nổi giận thì có chục cái đầu cũng không thoát. Mấy hôm nay có đoàn tiến cống cổng thảnh vẫn không đóng lại. Công Nương lại lao với tốc độ như tên bắn về đó xoay chuyển không kịp, Nếu để thoát mất hay chỉ cần gây thương tích, chắc chắn sẽ chết không có đất chôn. Thật là làm bọn lính đuổi bắt không được mà giữ chân cũng không xong.

- Ngăn con ngựa lại ! Bảo vệ Công nương ! Đừng để chạy thoát !

Haida còn nhớ lần trước nó bắt được con ngựa bảo vật, bao nhiêu rào cao, hào sâu, nó đều thoát qua được. Lần này, nó hi vọng sẽ có kì tích xảy ra.Thúc mạnh vào lưng ngựa, con ngựa đen tuyền to lớn chạy càng lúc càng nhanh. Haida nắm chặt dây cương cúi người về phía trước cố gắng phi nhanh đến cổng phía Đông đang dần khép lại, nghe tiếng lộn xộn phía sau. Hai con ngựa khác chạy sát vào cố tóm được nhưng Haida thúc mạnh hơn,ngựa của Thái Tử phải nói là vô cùng khỏe, cặp sừng trên đầu nó cho thấy là loại quý hiếm. Đã trốn được một lần, lần này nếu nó không trốn được chắc chắn thân xác của nó cũng bị hắn hành hạ đến chết. Nó trong phút chốc vì quá khiếp đảm vồ phải con ngựa hắn hay cưỡi mà phóng đi trong đêm. Hành động đi sau ý nghĩ nửa giây nhưng đã nhỡ phóng dao thì phải theo dao, nếu ngừng lại hắn đùng đùng bắt được và biết nó có ý định bỏ trốn cũng sẽ không tha cho nó. Chi bằng tóm lấy cơ hội mỏng manh này cố gắng thoát thân biết đâu còn có thể trở về thế giới loài người. Tới lúc đó ….có chết cũng dễ chịu hơn.

- Đóng cổng thành lại ! Nhanh lên !

- Ngăn Công Nương lại !

Haida nhìn bọn chúng bị bỏ xa, con ngựa phi thẳng cổng thành, lách qua chân hai con quái thú cực lớn đang ra sức đóng cửa thành, nhắm thẳng khe hở đủ vượt qua ở cánh cổng, chắc mười mươi sẽ thoát, cổng thành dù có đóng nhưng với tốc độ này vẫn thoát ra kịp.

Haida cắn nhẹ vào môi thúc ngựa nhanh hơn nữa. Nó cúi thấp xuống chuẩn bị cuộc tẩu thoát nhưng….. Nó biết nó thiếu suy tính, nó đã vượt qua hai cổng gác trước khi bọn lính trở thành nhiều vô kể và sục sạo khắp nơi ;chẳng may một tên đã phát hiện, nó chẳng còn cách nào khác là nhảy lên con ngựa đang dắt và chạy. Chỉ cần nó thoát khỏi đây, khỏi đòn tra tấn của hắn. Những kiểu tra tấn về cả thân xác lẫn tâm hồn, nó sẽ chết chắc mà chết trong áp bức. Phải, không ít lần nó mong mình chết đi cho xong nhưng làm ơn đừng chết dưới sự tàn bạo của hắn, sẽ rất đau đớn. Nó thúc nhanh hơn nữa, hơn nữa, hơi hướm của việc trốn thoát rõ rệch hơn khi từng đợt gió lạnh ùa vào khác hẳn với bên trong thành. Bên trong thành dù lạnh, nhưng chưa bằng cái lạnh cắt da âm độ bên ngoài nhưng nó thật sự muốn thoát. Dù có lạnh đến chết. Nó có thể cảm nhận cái lạnh cóng tạt qua khuôn mặt, lạnh đến run người so với lớp áo mỏng manh của nó nhưng phần nào nó lại kì vọng hơn khi thoát khỏi …

Nhưng…vội chuyện không phải lúc nào cũng theo ý người

Một lực kéo ngược nó lại. Eo nó bị tóm chặt, mạnh đến nỗi đau nhức, phần thắt lưng siết chặt đau đớn vô cùng, con ngựa bị giật phắt bằng một lực rất mạnh lại kéo theo người ngồi trên nó té lăn ra. Cả thân hình lọt trong vòng tay hắn, đập vào khuôn ngực cứng như đá của hắn. Haida chỉ kịp thấy con ngựa hí vang do ngã đám thuộc hạ quỳ phịch xuống rồi nó bị xốc đi nhanh như gió, bên cạnh là tiếng gầm ghè tức giận rồi một phát mạnh cùng cặp mắt đỏ giận dữ hơn bao giờ hết, nó bị ném thẳng vào một cái lồng. Như lần đầu Haida ở đây, phải hắn đã thực sự nổi giận, nhốt Haida vào cái lồng chim ở trong Đông cung. Bọn chó săn vẫn quay quanh canh giữ.

Hắn vô cùng tức giận, khi thấy Haida chạy trốn, ý chí nam nhi của hắn bị xúc phạm dữ dội. Đường đường là chúa tể một vùng, cung điện uy nghi, bao nhiêu kẻ quỳ dưới chân hắn, vậy mà nó năm lần bảy lượt không xem hắn ra gì, càng không xem danh phận phi tần của hắn, ngang nhiên bỏ trốn , sỉ nhục hắn trước mặt đám lính canh. Tất cả trong mắt nó dường như không tồn tại; hắn là điều nó căm hận, khinh bỉ nhất và bây giờ hắn sẽ cho nó thấy hắn tàn bạo cỡ nào. Lần trước do có sơ hở lần này nó nghĩ pháo đài của hắn có thể tự tiện ra vào sao. Haida, Ngươi thật không rõ đã bao nhiêu kẻ bỏ mạng ở đây. Chỉ trong vòng không tới năm giây, hắn nhún chân vào phi thân, hắn biết đám lính không dám làm hại nhưng hắn thì dám, thậm chí bắt được sẽ cho nó nếm mùi đau khổ, cho nó hối hận cắn rứt trăm ngàn lần với suy nghĩ và ý định ngu ngốc, dại dột đó. Đừng nghĩ Thiên Thần hộ mệnh của Ngươi có thể bảo vệ Ngươi khi Ngươi ở trong tay Ta ! Không kẻ nào có thể làm trái ý Ta, Haida ! Bây giờ, Ngươi sẽ phải lãnh chịu những gì Ngươi gây ra !

Trong nhà tù riêng ở Đông Cung,

Hai tay nó bị trói chặt giữa cột nhà, chịu những đòn roi hắn đánh vào người nó. Hắn là Điện hạ của Địa Ngục, hắn tàn bạo, ai cũng biết. Nhưng tay sai cũng hắn cũng phải khiếp đảm nhìn thấy hắn sủng ái phi tần, chỉ một sớm một chiều khi cô gái bỏ trốn, không biết cô ta nghịch ngợm trèo lên con ngựa hay là do chán cuộc sống ở đây nên trốn chạy. Nhìn Điện Hạ nổi giận lôi cô ta về Đông Cung không biết có gì, đã hai ba ngày không thấy cô ta nữa.

Về phần Haida, con bé đang bị đánh đập dã màn. Nhiều đến nỗi nó bất tỉnh nhiều hơn là tỉnh táo, máu của nó không thôi chảy, đau đớn xào xé thân xác đó, đau đớn đến nỗi nó không thể hét vì sức lực bị rút kiệt. Chiếc váy đen cùng khăn voan thẩm màu đỏ của máu, sau vài giờ tra tấn, hắn lại nhét một viên thuốc, đó là thuốc cầm máu, trị thương, lành vết thương nhanh chóng. Nhưng khi uống thuốc vào dù vết thương nhanh chóng liền lại nhưng lại đau đớn vô cùng. Nếu nó không phải mồi nhử hắn đã không ngần ngại giết chết, hắn muốn tra tấn nó cho nó biết đau đớn là thế nào, địa ngục là thế nào.

Ở Bắc cung vô cùng hả hê, khi biết ái thiếp của Điện hạ giờ thành tội đồ bị tra tấn dã man hai ngày nay. Một cô ả cố tình đứng ở gần chính điện, gặp hắn vội vã thi lễ :

- Điện Hạ ! Thần Thiếp xin ra mắt người ! Đây là ít cống vật cho phụ thân thiếp dâng lên Điện Hạ ! – từng lời ngọt ngào chả bù với nó, không coi hắn ra gì.

- Uh, người đẹp, nàng tên gì ? – hắn cũng ngọt ngào hỏi.

- Thần Thiếp tên Marianna !

- Một cái tên đẹp như người vậy ! – hắn nói đặt môi lên môi cô ta. Cô ta cũng vô cùng tỏ ra thành thạo hôn đáp lại, cả hai người quấn lấy nhau trước. Không biết công nương hôm nọ đâu…cũng không biết chừng đã….. !!!! Bọn lính chỉ biết liếc mắt rồi phận ai nấy đi nhưng phải dè chừng “thiếp mới” của Điện Hạ.

Hắn buông ả ra thì thào gì đó làm cô ả không khỏi sung sướng.

........................

Dành ít phút đọc comment đầu tiên của mình nhé !

Ps; xem clip Book Trailer The Mermaid Curse

Bạn đang đọc The Mermaid Curse - Lời nguyền Tiên Biển của DasandraJK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.