Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Jennifer Ashley - Chương 5

Phiên bản Dịch · 6325 chữ

Chương 5

Người dịch & Edit: Đỗ Trang / Tho_ngoc

Ian ngắm những ngón tay điêu luyện của Beth lướt trên phím đàn. Móng tay nhỏ và tròn, cắt tỉa gọn gàng, trang sức duy nhất của cô là chiếc nhẫn bạc trên ngón tay út của bàn tay trái.

Giọng nữ trầm của cô như ùa tới bao phủ anh, mặc dù anh không thật sự chú ý đến ý nghĩa của chúng. “Tôi rất giỏi các phép tính tích phân và vi phân; Tôi biết tên khoa học của những sinh vật nhỏ bé…”

Những bông hoa hồng màu xanh trên ngực áo cô nâng lên và hạ xuống khi cô hát và khuỷu tay cô lướt qua áo gile của anh khi tay cô đưa gần đưa xa trên phím đàn. Vạt váy bằng lớp lụa xanh nhạt rủ xuống – Beth Ackerley không còn màu xanh xám buồn tẻ nữa. Isabella chắc đã vứt hết chúng đi.

Một lọn tóc xoăn xoã xuống má cô khi cô hát. Anh ngắm nó đung đưa trên mặt cô, ngắm miệng cô hát lên những lời đáng yêu. Anh muốn ngậm những lọn tóc đó giữa hai môi và kéo chúng duỗi ra.

Cuối cùng, bằng giọng hát du dương, giai điệu nhịp nhàng vút lên: “Tôi là tấm gương mẫu mực của một vị trung tướng có quan điểm tân tiến”. Với một hợp âm ngân dài, đoạn nhạc kết thúc.

Beth thở ra rồi mỉm cười với anh. “Tôi đã không luyện tập trong một thời gian. Giờ đây tôi không còn hối tiếc vì điều đó khi Isabella có chiếc đàn piano tuyệt vời này”.

Ian đặt tay lên phím đàn nơi Beth vừa đặt.

“Bài hát này rất có ý nghĩa sao?”

“Ý ngài là ngài chưa bao giờ xem vở Những tên cướp biển của Penzance? Bà Barrington đưa tôi đi xem đến bốn lần. Bà ấy hát theo trong suốt buổi diễn, làm ảnh hưởng tới tất cả khán giả xung quanh”.

Ian đến nhà hát kịch hoặc rạp opera khi Mac hoặc Hart hoặc Cameron đưa anh đi cùng, và anh không chú ý đến điều anh xem. Ý tưởng đưa Beth đi xem diễn và nghe cô giải thích đang hấp dẫn anh.

Anh có thể nhắc lại chính xác từng nốt khi cô chơi nhạc, và chúng bắt đầu ngân vang trên những ngón tay anh. Anh hát lời nhạc, không quan tâm đến ý nghĩa của chúng.

Beth mỉm cười khi anh trình diễn đầy kiểu cách và sau đó cô cũng tham gia “Với rất nhiều điều vui vẻ về những cạnh của góc vuông…”

Họ cùng chơi nhạc, Beth hát bên tai anh. Anh muốn quay lại và hôn cô, nhưng anh không thể dừng đoạn nhạc giữa chừng. Anh phải chơi đến hết bài.

Anh kết thúc với một đoạn ngẫu hứng.

“Điều này thật là…” Ian cắt ngang lời khen của cô khi anh khum tay lên gáy cô và đặt lên miệng cô một nụ hôn mạnh mẽ. Beth nếm được vị brandy, cảm thấy sự ran rát của viền râu quai nón của anh. Anh luồn ngón tay vào mái tóc bên dưới cổ cô, những ngón tay tìm kiếm làn da nhạy cảm.

Anh hôn cô giống như hôn một người tình như thể cô là một trong những cô gái điếm của anh. Cô tưởng tượng những cô gái cực kì khiêu gợi, đẹp rực rỡ sẽ tan chảy như đá lạnh tan ra trên vỉa hè nóng hổi khi Ian chạm vào họ. Anh phủ những cái hôn lên cằm cô. Hơi thở của anh nóng bỏng và cô cảm thấy cơ thể như giãn ra, tan thành nước.

“Tôi không nên để ngài làm thế này”, cô thì thầm.

“Tại sao không?”

“Vì tôi nghĩ ngài sẽ làm tan vỡ trái tim tôi”. Anh đưa môi lướt vòng quanh môi cô, lần theo khe nứt của môi trên và nét tròn đầy của môi dưới. Cái nhìn của anh vẫn đặt trên môi khi bàn tay to lớn của anh di chuyển tới đùi cô. “Em ướt chưa?” Ian thì thầm, răng ngậm dưới dái tai của cô.

“Rồi”. Cô cố gắng nuốt xuống. “Nếu như ngài muốn biết, tôi thực sự rất ẩm ướt”.

“Tốt”. Chiếc lưỡi nóng rực của lượn tròn trên vành tai của cô. “Em hiểu những chuyện này. Tại sao em cần bị ướt?” “Chồng tôi đã giải thích trong ngày cưới, anh ấy nghĩ sự thiếu hiểu biết về cơ thể phụ nữ sẽ gây ra đau đớn không cần thiết”.

“Một giáo chức khác thường”.

“Ồ, Thomas thực sự là người cấp tiến. Là cái gai đối với ngài giám mục vì những quan điểm hiện đại của anh ấy”.

“Tôi muốn nghe giảng nhiều hơn thế”. Ian thì thầm. “Nơi nào đó riêng tư hơn ở đây”.

“Nghe thật thú vị”. Beth cười nhẹ. “Thật là may mắn tôi không phải là một tiểu thư e lệ và cần được che chở. Nếu như thế, tôi sẽ đang nằm trên nền đất bất tỉnh để những người hầu của Isabella phe phẩy quạt cho tôi”.

Đôi mắt anh lấp lánh. “Điều tôi nói làm em khó chịu phải không?” “Không, nhưng tôi xin ngài đừng bao giờ nói như thế ở phòng khách đầy những quý cô và đồ sứ Trung Quốc. Nơi đó thực sự là một nơi hỗn độn”.

Anh ngửi tóc cô. “Trước đây, tôi chưa bao giờ ở cùng một quý cô. Tôi không biết những phép tắc”.

“Thật là may mắn. Tôi không phải là kiểu phụ nữ bình thường. Bà Barrington đã làm mọi cách tốt nhất để thay đổi điều đó nhưng bà ấy chưa bao giờ thành công, Chúa phù hộ bà ấy”.

“Tại sao bà ấy muốn thay đổi em?”

Beth cảm thấy ấm áp. “Thưa ngài, tôi tin rằng ngài là người đàn ông đáng tự hào nhất trong số người tôi quen”.

Ian im lặng, biểu hiện của anh không thể đọc. “Tôi chỉ nói sự thật. Em hoàn hảo như em vốn có. Tôi muốn nhìn em trần trụi, và tôi thèm muốn được hôn lên nơi thầm kín nhất của em”.

Sức nóng như bùng ra ở chỗ đó. “Theo lẽ thường, tôi không biết nên chạy thoát khỏi ngài hay ở lại và đắm chìm trong sự thu hút của ngài”.

“Tôi biết làm sao để trả lời điều này”. Anh xoay những ngón tay mạnh mẽ quanh cổ tay cô. “Ở lại”. Bàn tay anh rắn rỏi và ấm áp, và anh xoa tròn bên dưới cánh tay cô. “Tôi phải thú nhận cách nói đơn giản của ngài thật là dễ chịu so với những kiểu nhào nặn tôi thường phải thể hiện để đua đòi theo những người bạn của Isabella”.

“Hãy nói những quý ông là bạn của Isabella hãy tránh xa em ra. Tôi không muốn họ chạm vào em”.

Ngón tay anh như xiết lại, và cô nhìn thẳng vào bàn tay rộng của anh vẫn chen vào giữa váy cô. “Chỉ có ngài mới có thể chạm vào tôi sao?”

Anh gật đầu. “Đúng thế”.

“Tôi nghĩ tôi không phiền lòng về điều này”, cô nói nhỏ.

“Tốt”.

Anh khéo léo đặt cô lên lòng, khung áo lót của cô khiến cô không thể ngồi sát hẳn vào anh. Cái khung váy chán ngắt này. Bông hoa hồng màu xanh trên ngực cô ép vào áo gi lê của anh, và anh đặt tay khum lấy mông cô. Cô không phản đối, không kinh ngạc trước sự sỗ sàng của anh. Cô muốn có thêm sự sỗ sàng hơn nữa với anh. Cô muốn cởi nút quần anh và đặt tay mình vào đó. Cô muốn xuyên qua lớp lớp quần áo để cô có thể vuốt ve bộ phận đã sưng phồng của anh, để cảm nhận nó dưới tay cô. Không quan tâm việc họ đang ngồi trong phòng khách của Isabella, không quan tâm những tấm rèm cửa đang mở toang trước phố phường đông đúc của Pari.

“Tôi là một phụ nữ xấu xa”, cô lẩm bẩm. “Hãy hôn tôi lần nữa”.

Không nói thêm lời nào, anh nhanh chóng nghiêng miệng bao phủ môi cô. Lưỡi anh đâm sâu vào miệng cô, và anh ấn những ngón tay xuống phía dưới của góc môi cô, khiến cô mở rộng hơn. Đây không phải nụ hôn của một người đàn ông đang tán tỉnh. Đó là những nụ hôn của một người đàn ông muốn ăn nằm với cô, mặc kệ thời gian, mặc kệ hoàn cảnh. Mọi bộ phận của cơ thể cô chạm vào anh đều rộn ràng đến run rẩy.

“Chúng ta nên ngừng lại”, cô thì thào.

“Tại sao?”

Beth không thể nghĩ ra lý do. Mình là một quả phụ, đã qua lâu rồi cái tuổi ngây thơ. Tại sao mình lại không thể hôn một người đàn ông đẹp trai trong phòng khách? Một chút ham muốn sẽ chẳng hại gì.

Cô luồn bàn tay phóng đãng của mình vào giữa đùi anh, tìm thấy cái gò đồi sưng phồng bên dưới quần.

“Mmm”. Một góc miệng anh nhướn lên. “Em muốn chạm vào nó?”

Vâng, xin anh, ngườiphụ nữ xấu xa lên tiếng. “Tôi nghe thấy sự rối loạn”.

“Cái gì cơ?” Lông mày anh nhăn lại.

“Không sao. Ngài là một tên lừa đảo và vô lại, và tôi yêu tất cả điều đó”.

“Tôi không hiểu”.

Cô ôm lấy khuôn mặt anh. “Không sao, không sao. Tôi xin lỗi điều tôi vừa nói”.

Môi cô đau rát và sưng phồng vì những nụ hôn của anh. Cô hôn những đường cong trên môi anh, nếm từng ngóc ngách môi anh giống như anh đã làm với cô. Anh vờn lưỡi cô, kẹp chặt nó trong miệng rồi lại tiếp tục liếm láp từng in-sơ.

Anh muốn mình mời anh lên giường và không chút ngượng ngùng.

Cô không biết gì về thế giới này, qua những lớp rèm cửa khép hờ cô chỉ thấy thoáng qua một phụ nữ với chiếc vòng cổ bằng kim cương đang mỉm cười với một quý ông với khói thuốc xì-gà quẩn quanh. Đây là lần đầu tiên cô được mời đến ở nơi có quá nhiều ngôi nhà xung quanh, quá nhiều cửa sổ, quá nhiều sự ấm áp bên trong. Cửa đột nhiên bật mở và Isabella dạo bước vào trong phòng với chiếc váy lụa dài màu xanh dương. Beth cố gắng nhảy ra khỏi Ian, nhưng anh vẫn ôm cô thật chặt. Cô đành phải nửa ngồi nửa trượt ra khỏi đầu gối của anh. Isabella ngó nghiêng xung quanh với dáng điệu mệt mỏi. “Ian yêu quý, cậu đang làm gì ở đây khi chơi nhạc của Gilbert và Sullivan vào lúc sáng tinh mơ thế này? Tôi nghĩ tôi đang gặp ác mộng”.

Cuối cùng Beth cũng trượt xuống để đứng lên, mặt đỏ bừng. “Tôi rất xin lỗi, Isabella. Chúng mình không định làm bạn thức giấc”. Mắt Isabella mở to. “Tôi thấy rồi. Tôi xin lỗi vì đã làm gián đoạn”. Cám ơn Chúa vì chiếc áo lót, Beth điên cuồng nghĩ. Đầu ngực cô đã thành một điểm nhỏ dựng đứng sau lớp vải, nhưng lớp khung dầy đã che giấu chúng.

Ian không đứng lên. Anh nghiêng khuỷu tay đặt lên chiếc đàn và ngắm những gờ trang trí phía sau Isabella.

“Cậu ở lại dùng bữa sáng chứ, Ian?” Isabella hỏi. “Tôi sẽ cố gắng chống mắt lên thật lâu để dùng bữa cùng với cậu”. Anh lắc đầu. “Tôi đến để chuyển lời nhắn cho Beth”. “ Ngài ư?” Beth hỏi. Thật là kì cục, cô chưa nghĩ đến việc hỏi tại sao anh đột nhiên xuất hiện trong phòng khách của Isabella.

“Từ Mac”. Ian tiếp tục nhìn chằm chằm khắp phòng. “Anh ấy nói anh ấy sẽ bắt đầu dậy em vẽ ba ngày nữa. Anh ấy muốn hoàn thành bức vẽ đang dở dang trước đó”. Isabella trả lời trước cả Beth. “Thật ư? Chồng tôi luôn luôn làm tốt cả hai thứ cùng một lúc”. Giọng cô căng thẳng.

“Người mẫu là Cybele”, Ian trả lời. “Mac không muốn Beth xuất hiện khi còn Cybele”.

Sự đau đớn thoáng qua trong mắt Isabella. “Anh ta chẳng bao giờ dành sự quan tâm như vậy cho tôi”.

Ian không trả lời, và Beth không thể không hỏi. “Cô Cybele này đáng sợ thế hay sao?”

“Cô ta là một phụ nữ hư hỏng với cái mồm hôi hám”, Isabella nói. “Mac giới thiệu tôi với cô ta để làm tôi đau khổ khi chúng tôi lần đầu tiên cưới nhau. Anh ta thích làm tôi đau khổ. Nó trở thành mục đích sống của anh ta”.

Ian quay đầu nhìn ra ngoài phía cửa sổ, như thể anh không còn hứng thú với cuộc đối thoại này. Sự vui sướng của Isabella biến mất và khuôn mặt cô trông dằn vặt và mệt mỏi.

“Ồ, thôi được, Ian, nếu cậu không ở lại dùng bữa sáng, tôi sẽ lê lết trở lại giường. Buổi sáng tốt lành”. Cô rời đi, cửa phía sau vẫn để mở.

Beth quan sát khi cô đi, không thích khi nhìn thấy Isabella buồn bã như thế. “Ngài có thể ở lại dùng bữa sáng được không?” cô hỏi Ian. Anh lắc đầu và đứng lên – anh luyến tiếc phải về hay anh muốn đi? “Mac đang chờ tôi ở xưởng. Anh ấy sẽ lo lắng nếu tôi không có mặt”.

“Các anh ngài rất quan tâm chăm sóc ngài”. Beth cảm thấy có chút nhói đau. Cô lớn lên có một mình, không anh chị em, không có người bạn nào để có thể tin tưởng.

“Họ lo sợ”.

“Về điều gì?”

Ian vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa sổ, như thể anh không nghe thấy cô. “Tôi muốn gặp lại em”.

Hàng trăm lời từ chối lịch sự của bà Barrington đã từng luyện tập cho cô bay vụt qua đầu rồi lại trôi tuột ra ngoài. “Vâng, tôi cũng mong được gặp lại ngài”.

“Tôi sẽ chuyển lời nhắn qua Curry”.

“Ngài Curry đây thật nhiều tài vặt”.

Anh không lắng nghe. “Ca sĩ giọng nữ cao”, anh nói. Beth chớp mắt. “Xin lỗi?” cô nhớ đến bài báo đã làm cô buồn phiền rất nhiều vào ngày cô gặp Mac.

“Ồ, cô ca sĩ giọng nữ cao”.

“Tôi nhờ Cameron giả vờ cãi nhau với tôi về cô ấy. Tôi muốn mọi người tập trung vào cô ta để quên chuyện của em. Anh ấy vui vẻ khi nhận lời giúp đỡ. Anh ấy rất thích thú”. Mọi người chắc chắn đã nhìn thấy Beth vào trong khoang của nhà Mackenzie, có lẽ đã nhìn thấy sự nhiệt tình của Ian khi tiễn cô vào trong xe ngựa của Cameron. Anh đã nghĩ ra cuộc cãi nhau công khai với Cameron sẽ chuyển hướng sự chú ý từ Beth sang nhà Mackenzie, những người rất nổi tiếng vì những việc làm bẩn thỉu của họ.

“Thật là đáng tiếc”, Beth đau đớn nói. “Đó thực sự là là câu chuyện rất gây chú ý”.

“Nó không giống như những gì đã xảy ra”.

“Tôi nhận ra điều đó. Tôi thực sự ấn tượng”.

“Tại sao nó lại… ấn tượng với em?”

“Lord Ian yêu quý, người được thuê để làm bầu bạn là người cuối cùng người ta nhớ đến để kể những câu chuyện ngồi lê đôi mách. Bà ấy buồn tẻ và ngày càng héo tàn - thực sự là lỗi của chính bà ấy khi không có ai muốn cưới bà”.

“Em đang nói đến người quái nào vậy?”

“Bà Barrington yêu quý, mặc dù bà không muốn nó như thế. Bà ấy đã nói tôi nên kín đáo và dễ bỏ qua. Bà ấy là người có tâm ý rất tốt. Ngài thấy đấy, bà ấy đang cố gắng bảo vệ tôi”.

“Không”, anh nhìn chằm chằm vào cô, nhưng lại dừng lại trên một lọn tóc phía tai. “Tôi không thấy vậy”.

“Không có gì. Ngài không cần phải vậy”.

Ian lại im lặng, chìm vào trong suy nghĩ của bản thân. Sau đó anh nhìn nhanh vào cô, kéo cô lại gần anh và đặt một nụ hôn chớp nhoáng lên môi cô.

Trước khi Beth có thể há hốc mồm vì kinh ngạc, anh đã đặt cả người cô sang bên cạnh và sải bước đi ra khỏi phòng. Beth đứng bất động, môi cô bỏng rát, cho đến đến khi cái lạnh tràn vào từ cánh cửa đóng sầm như thông báo anh đã đi.

“Bạn yêu quý, thật là tuyệt vời”, tối hôm đó, Isabella vừa nói vừa giang cánh tay ra để cô hầu đeo găng tay. “Bạn và Ian”. Đôi mắt xanh của cô nhảy muá nhưng bóng tối vẫn che mờ khuôn mặt cô. “Tôi rất háo hức”.

“Điều này chẳng có gì thích thú”, Beth nói. “Tôi sẽ tạo ra một vụ bê bối khủng khiếp”.

Isabella dành cho cô cái nhìn thấu hiểu. “Dù bạn nói gì, tôi sẽ háo hức đợi những tình tiết tiếp theo”. “Bạn không phải dự buổi khiêu vũ sao, Isabella?”

Isabella hôn lên hai má của Beth, nhấn chìm cô trong mùi nước hoa “Bạn có chắc là bạn không phiền khi tôi ra ngoài chứ, bạn yêu quý? Tôi ghét khi phải để bạn ở lại một mình”.

“Không không, hãy đi chơi vui vẻ. Tối nay mình thực sự mệt và mình muốn chút thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.”

Beth muốn một buổi tối yên tĩnh và không còn đủ sức tiếp nhận những cái nhìn chằm chằm của các quý ông Pari vào một tối thế này, thậm chí dưới sự che chở của Isabella. Isabella biết “gần như tất cả mọi người”, và đã rất nhiệt tình giới thiệu Beth khắp nơi. Isabella nói bóng gió Beth là người thừa kế bí ẩn từ nước Anh, điều này dường như đã rất thành công khi rất nhiều nghệ sĩ, nhà văn và nhà thơ vây quanh lấy Isabella. Tối nay Beth sẵn sàng bỏ qua mọi sự hào nhoáng đó. Cô sẽ viết về những chuyến đi của cô, sau đó nghỉ ngơi và chìm đắm trong trí tưởng tượng về Ian Mackenzie. Cô không nên buông thả bản thân với những hình ảnh về anh, nhưng cô không quan tâm.

Ngay khi Isablella đi, Beth đề nghị quản gia mang cho cô bữa khuya với đồ nguội vào phòng. Sau đấy cô cầm bút và mở cuốn nhật ký.

Cô bắt đầu miêu tả tỉ mỉ chuyến đi tới Pari, viết vội vàng về mọi điều xảy ra. Khi cô nhai nốt miếng bánh nhân thịt còn lại, cô lật tới những trang trắng ở cuối quyển sổ.

Cô viết

Tôi không hiểu rõ về cảm xúc của mình dành cho anh. Bàn tay anh to lớn và mạnh mẽ, và tôi rất muốn bàn tay đó đỡ lấy ngực tôi. Tôi muốn đặt bầu ngực trong lòng bàn tay anh. Tôi muốn cảm thấy sức nóng trần trụi của bàn tay anh cọ lên núm ngực. Cả cơ thể tôi hét lên vì điều đó, nhưng tôi không dám mơ ước về điều này, biết rằng đó là không thể vào lúc này và tại nơi đây.

Điều này có nghĩ là tôi muốn anh ở thời điểm và nơi khác hay sao?

Tôi muốn cởi hết những khuy váy là vì anh. Tôi muốn anh tháo dây áo lót và lấy chúng ra khỏi cơ thể tôi. Tôi muốn anh chạm vào tôi khi tôi đã không được chạm đến trong nhiều năm. Tôi nhức nhối vì điều đó.

Tôi không nghĩ đến anh như là Lord Ian Mackenzie, với người anh trai dòng dõi quý tộc là một công tước, vượt ngoài tầm với của tôi, không phải là một Mackenzie điên dại, một người lập dị chỉ biết nhìn chằm chằm và lẩm bẩm.

Đối với tôi, anh đơn giản chỉ là Ian.

“Thưa cô”, Katie nhỏ nhẹ nói từ phía cửa.

Beth giật mình và đóng sập quyển sổ. “Vì Chúa, Katie, em làm tôi giật mình. Có chuyện gì vậy?” “Người hầu nói có một quý ông muốn đến gặp cô”.

Beth đứng lên. Váy cô chạm vào chiếc thìa và khiến nó rơi leng keng trên sàn. “Ai vậy? Lord Ian?”

“Tôi sẽ phải nói ngay nếu là ngài ấy chứ? Không, Henry nói quý ông đó từ chỗ cảnh sát”.

Beth nhướn mày. “Cảnh sát? Tại sao cảnh sát lại muốn gặp tôi?”

“Em không biết, thưa cô. Nghe nói anh ta là một thám tử hay gì đó, và anh ta là người Anh, không phải một con ếch (*). Em thề với cô là em không ăn trộm thứ gì kể từ khi cô bắt quả tang em hồi em mười lăm tuổi. Không bòn rút bất kì thứ gì”.

(*) ý là người Pháp vì người Pháp thích ăn chân ếch nên trong tiếng Anh người Pháp còn bị gọi trong tiếng lóng là frog.

“Đừng lố bịch như vậy”. Beth dùng tay phải nhặt chiếc thìa. “Tôi không nghĩ việc ăn trộm cam cách đây mười năm đáng để ngài thanh tra đuổi theo em đến tận Pari vào tối nay”.

“Em mong là cô đúng”, Katie ủ ê nói.

Beth cất quyển sổ trong ngăn chứa đồ trang sức rồi khoá lại và đặt chìa vào túi trước khi cô đi xuống tầng. Anh hầu người Pháp gật đầu chào cô khi anh mở cửa và Beth cám ơn anh ta bằng ngôn ngữ bản địa.

Một người đàn ông trong bộ vét màu đen đã bạc từ phía lò sưởi quay lại khi cô bước vào. “Cô Ackerley?”

Anh ta cao, mặc dù không cao bằng Ian. Mái tóc đen được vuốt keo bóng mượt ra sau trán và mắt màu lục nhạt. Anh ta khoảng ba mươi và khá đẹp trai, mặc dù ria mép dày cũng không che giấu được cái miệng dữ tợn. Beth dừng ngay phía trong cửa. “Vâng? Người bầu bạn của tôi nói ngài đến từ chỗ cảnh sát”.

“Tên tôi là Fellows. Tôi được lệnh đến hỏi cô vài câu hỏi, nếu cô không phiền”.

Anh cầm một tấm thiệp báo danh màu ngà voi để chứng tỏ anh ta đã được thăng cấp so với trước đây.

Lloyd Fellows, thám tử, Scotland Yard, London.

“Tôi hiểu”. Beth trả lại thiệp cho anh ta, không thích cái cảm giác cầm nó trong tay.

“Chúng ta có thể ngồi xuống chứ, cô Ackerley? Cô không cần phải cảm thấy mất tự nhiên”.

Anh ta ra hiệu cho cô tới chiếc ghế bành sang trọng và Beth ngồi mớm lên đó. Thanh tra Fellows với lấy chiếc ghế cứng phía bên bàn và xoay nó lại để ngồi xuống, trông cực kì điềm tĩnh. “Tôi sẽ không ở lại lâu, do vậy cô không cần lịch sự mời trà như lẽ thông thường”. Anh ta quan sát cô bằng cặp mắt sắc nhọn. “Tôi đến để hỏi cô đã quen biết Lord Ian Mackenzie được bao lâu”. “Lord Ian?” Beth nhìn đầy ngạc nhiên.

“Người em trai út của Công tước Kilmorgan, em chồng của quý cô đang sở hữu căn nhà này”.

Tông giọng anh ta cục cằn và mỉa mai, nhưng cái nhìn trong mắt anh ta thật… kì cục. “Đúng, tôi có biết ngài đấy, ngài thám tử”. “Tôi nghĩ, cô gặp anh ta ở London phải không?”

“Tại sao ngài quan tâm đến việc này? Tôi gặp ngài Ian ở London và tôi gặp anh trai và chị dâu ngài ấy ở đây, tại Pari. Tôi không tin rằng những điều này là phạm luật”.

“Hôm nay cô đã nói chuyện với Lord Ian tại đây trong căn nhà này”. Tim cô đập nhanh hơn. “Ngài theo dõi tôi?” Cô nghĩ đến việc rèm cửa sổ trong phòng đã kéo hết lên và cô ngồi trên đùi của Ian, hôn anh đến cuồng dại.

Fellows nghiêng người về phía trước, nét mặt không thể đọc được. “Tôi không đến đây để buộc tội cô về bất kì điều gì, cô Ackerley. Chuyến viếng thăm của tôi đơn giản chỉ là cảnh báo”.

“Về cái gì? nói về em chồng của bạn tôi trong nhà cô ấy?”

“Kết giao sai bạn có thể khiến cô trả giá, cô gái trẻ. Cô hãy nhớ lấy lời tôi”.

Beth tự nhiên thấy rất khó chịu. “Xin đơn giản một chút, ngài Fellows. Thời gian đã muộn rồi và tôi muốn được đi nghỉ”.

“Không cần ngạo mạn như vậy. Tôi thật lòng quan tâm đến cô. Nói tôi biết, cô đã đọc về vụ giết người ở nhà trọ gần phố Paul’s, Convent Garden tuần trước chưa?” Beth cau mày và lắc đầu. “Tôi mải đi du lịch suốt tuần qua. Tôi chắc đã bỏ lỡ chuyện này”.

“Cô ta không phải là người quan trọng do vậy báo chí Anh không đưa nhiều tin về nó và báo chí Pháp thì càng không”. Anh ta mân mê ria mép bằng hai ngón tay. “Cô nói tiếng Pháp thành thạo đúng không?” “Dường như ngài biết rất nhiều về tôi”. Ngay tại phòng tiếp khách riêng của Isabella, thái độ và sự ngạo mạn của anh ta như chọc tức cô. “Cha tôi là người Pháp, do vậy, tôi đương nhiên nói được. Nếu như ngài muốn biết thì đó là một lý do tôi quyết định đến thăm Pari”. Fellows rút quyển sổ nhỏ ra khỏi túi áo vào lật những trang giấy kêu sột soạt. “Cha cô tự gọi mình là Gervais Villiers, Tử tước Theriault”. Hắn liếc nhìn cô. “Điều này thật buồn cười, ở Surete không có bản ghi chép về một người nào như vậy từng sống ở Pháp”.

Mạch của Beth đột nhiên đập mạnh. “Ông ấy đã đi khỏi Pari rất lâu. Là vì nó liên quan đến cuộc cánh mạng năm bốn tám (*). Tôi nghĩ thế”.

(*) ý nói đến cuộc cách mạng xã hội năm 1848 diễn ra trên toàn Châu Âu.

“Thưa bà, không có việc gì liên quan đến sự kiện đó. Gervais Villiers chưa bao giờ tồn tại. Gervais Foumier, mặt khác bị truy nã vì trộm cắp, gian lận và lợi dụng lòng tin. Ông ta chạy trốn tới Anh và không bao giờ được nghe nhắc đến nữa”. Fellows lật một trang khác. “Tôi tin rằng cả hai chúng ta, cô và tôi điều biết chuyện gì xảy ra với ông ấy, cô Ackerley”.

Beth không nói gì. Cô không thể phủ nhận sự thực về cha mình, nhưng cô không muốn thừa nhận sự thật này trước mặt Fellows.

“Tất cả những điều này liên quan gì đến Lord Ian Mackenzie?” “Tôi sẽ nói về điều đó sau”. Fellows lại nhìn vào quyển sổ. “Ở đây tôi có thông tin rằng mẹ cô đã từng một lần bị bắt giữ vì làm điếm. Có đúng không?”

Beth đỏ lựng. “Bà ấy đang tuyệt vọng, ông thám tử. Cha tôi vừa chết và chúng tôi đang chết đói. Cám ơn Chúa, lúc đó bà ấy thực sự gặp khó khăn và người khách đầu tiên của bà lại là một cảnh sát kiêm thám tử mặc thường phục”.

“Thực sự, dường như vị quan toà đã đổi ý trước lời cầu xin đáng thương của bà ấy và để bà đi. Bà đã hứa sẽ là người tốt và không bao giờ lặp lại điều đó”.

“Nhưng tại sao nó lại làm một thám tử quan tâm?”

“Không phải do việc này. Nhưng kẻ giết người thì có”.

Mọi bộ phận trên người cô như cứng lại, giống như một con thú vừa nhận ra nó đang bị săn đuổi.

“Tôi không phải là kẻ giết người, ông Fellows”, cô nói, cố gắng mỉm cười. “Nếu ông cho rằng tôi khiến bà Barrington xuống mồ thì tôi không làm việc này. Bà ấy đã già và đau ốm. Tôi rất thích bà ấy và tôi không biết bà ấy có ý định để lại mọi thứ cho tôi”. “Tôi biết. Tôi đã kiểm tra”.

“Ồ, nghe chẳng có gì vui vẻ? Tôi thú nhận, ông thám tử, tôi không hiểu ông đang định nói với tôi điều gì”.

“Tôi đề cập đến vấn đề cha mẹ cô vì tôi muốn trao đổi thẳng thắn với cô về một chủ đề có thể khiến một quý cô ngất xỉu. Tôi đang chứng minh cô là người phụ nữ duy nhất trên thế giới có lẽ không ngất xỉu với điều tôi phải nói”. Beth nhìn chằm chằm vào hắn bằng đôi mắt lạnh lùng. “Hãy yên tâm, tôi không dễ bị ngất xỉu. Tôi có lẽ sẽ sai người hầu tống cổ ngài ra ngoài, đúng thế, nhưng ngất xỉu thì không”.

Fellows giơ tay lên. “Xin hãy kiên nhẫn nghe tôi nói thưa cô. Người phụ nữ bị giết ở phố Paul’s, Covent Garden, tên là Lily Martin”.

Beth ngây người nhìn hắn ta. “Tôi không biết ai tên Lily Martin”.

“Năm năm trước cô ta làm trong một nhà thổ ở High Holborn”.

Hắn đầy hy vọng chờ đợi, nhưng Beth lại lắc đầu”.

“Ông đang hỏi liệu mẹ tôi có biết cô ta hay không?” “Không phải. Cô có nghe đến có một gái điếm bị giết ở nhà thổ High Holborn năm năm trước hay không?” “Ở đó?”

“Đúng vậy. Chi tiết không đẹp đẽ chút nào. Một cô gái trẻ tên Sally Tate, làm trong nhà thổ đó, được tìm thấy chết trên giường vào buổi sáng, bị đâm xuyên qua tim, máu còn bị cố ý bôi bẩn lên tường và ga giường”.

Cổ họng Beth như thít lại. “Thật là ghê sợ”.

Fellows ngồi nhích lên, ngay mép chiếc ghế.

“Tôi biết – tôi biết - Lord Ian Mackenzie chính là kẻ sát nhân”. Beth cảm thấy sàn nhà như sụp dưới chân cô. Cô cố gắng hít thở nhưng phổi của cô dường như không hoạt động, và căn phòng bắt đầu chao đảo.

“Bây giờ, cô Ackerley, cô đã hứa với tôi cô sẽ không ngất xỉu”.

Cô thấy Fellows ngay bên cạnh, tay hắn đặt lên khuỷu tay của cô.

Beth thở hổn hển.

“ Điều này thật vô lý”. Giọng cô nghiến chặt. “Nếu như Lord Ian là một kẻ giết người, báo chí sẽ đăng đầy tin tức. Bà Barrington sẽ không bao giờ bỏ lỡ về nó”.

Fellows lắc đầu. “Anh ta chưa bao giờ bị kết tội, chưa bao giờ bị bắt. Không ai được phép hé lộ lời nào với báo chí”. Hắn quay trở lại ghế, khuôn mặt lộ ra sự mất kiên nhẫn và thất vọng. “Nhưng tôi biết đúng là anh ta. Anh ta ở đó vào hôm đấy. Đến sáng, Lord Ian đã biến mất, không tìm thấy ở đâu. Tìm cách đến Scotland, vượt ngoài tầm với của tôi”. Beth túm lấy ý nhỏ đó. “Có lẽ ngài ấy đã rời đi sớm hơn”.

“Những người hầu từng nói với tôi anh ta đã trở về nhà trước hai giờ sáng, đi ngủ và đến Scotland bằng chuyến tàu sớm. Họ đang nói dối. Tôi biết điều này sâu tận xương tuỷ mặc dù ngài công tước - anh trai anh ta đã làm hết sức để ngăn tôi tìm hiểu điều Ian thực sự đã làm. Tôi muốn bắt giữ Ian, nhưng tôi không có bằng chứng để đưa cho cấp trên, và nhà Mackenzie thuộc giới quý tộc cao quý và quyền lực. Người mẹ quá cố của họ là bạn thân của nữ hoàng. Ngài công tước rất có uy tín ở Home Office (*), và anh ta đã khiến sếp tôi gạt tôi ra khỏi vụ này. Tên của Ian chưa bao giờ được nhắc đến trên báo, hoặc trong các phòng làm việc của Scotland Yard. Nói cách khác, anh ta giũ sạch mọi thứ”. Ánh sáng như xoay tròn ở mọi góc nhìn của cô khi cô đứng dậy và tránh xa Fellows. Cô nghĩ đến Ian, với ánh mắt lướt nhanh và lấp lánh, đôi mắt vàng sâu thẳm, nụ hôn dữ dội của anh, và sức nặng của bàn tay anh.

(*) nghĩa là Chính phủ Anh

Đây là lần thứ hai xảy ra với cô trong vài tuần khi một người đàn ông cảnh báo cô tránh xa một người đàn ông khác. Nhưng khi Ian nói với cô về Mather, cô dễ dàng tin anh, ngược lại cô muốn phủ nhận toàn bộ những điều thám tử Fellows nói về Ian”.

“Ông chắc hẳn đã sai”, Cô nói. “Ian sẽ không bao giờ làm những điều như vậy”.

“Cô nói thế khi cô chỉ biết anh ta trong một tuần?” Tôi đã theo dõi gia đình Mackenzie trong nhiều năm. Tôi biết họ có khả năng làm gì”.

“Tôi đã từng thấy nhiều người đàn ông bạo lực trong đời, ông thám tử, và Ian Mackenzie không một trong số họ”.

Beth đã lớn lên giữa những người đàn ông giải quyết vấn đề bằng nắm đấm, trong đó có cả cha cô. Cha cô thực sự quyến rũ đến hoàn hảo khi không say, nhưng ngay khi ông uống rượu, ông trở thành một con quái vật.

Fellows nhìn với vẻ không bị thuyết phục. “Cô gái Lily chết ở Covent Garden đã làm việc trong nhà thổ High Holborn năm năm trước đây. Cô ta biến mất sau vụ giết người. Cô ta tìm cách chuyển đến nhà trọ ở Covent Garden và một người bảo trợ đã trả cô ta khá hậu hĩnh để sống một mình và giữ im lặng. Người chủ nhà nói một quý ông thường đến thăm cô ta vào buổi đêm từ lúc mờ sương, có lúc sau khi tối. Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy anh ta. Nhưng có một nhân chứng đã nhìn thấy người đàn ông đến ngôi nhà vào đêm Lily bị chiếc kéo đâm vào giữa ngực và người đàn ông đó là Lord Ian Mackenzie”.

Sàn nhà lại chao đảo dưới chân Beth, nhưng cô vẫn giữ thẳng đầu. “Những phỏng đoán của ông không có bằng chứng. Điều gì xảy ra nếu nhân chứng có thị lực kém?”

“Thôi nào, cô Ackerley. Cô nên thừa nhận Lord Ian là người đặc biệt nhất”.

Beth không phủ nhận điều này. Cô cũng biết cảnh sát có thể dẫn dắt khiến mọi người tin vào những điều họ thấy từ những điều cảnh sát muốn họ thấy.

“Tôi không hiểu tại sao tối nay ông lại đến đây để kể cho tôi chuyện này”, cô lạnh lẽo nói.

“Hai lý do. Một là cho cô lờ cảnh báo việc cô đang kết bạn với một tên giết người. Thứ hai tôi đề nghị cô theo dõi Lord Ian và chuyển cho tôi những thông tin cô nghĩ có liên quan. Anh ta làm như vậy với mọi cô gái và tôi định chứng minh điều này”. Beth nhìn chằm chằm hắn. “Ngài muốn tôi do thám em chồng của của bạn tôi? Trong một gia đình luôn dành cho tôi sự đối xử tốt nhất?” “Tôi đang đề nghị cô giúp tôi bắt tên giết người máu lạnh”. “Tôi không làm việc cho Scotland Yard hay cảnh sát Pháp, ông thám tử. Hãy nhờ người khác làm cho ông cái việc bẩn thỉu này”. Fellows lắc đầu ra vẻ buồn bã. “Tôi rất tiếc về quan điểm này, cô Ackerley. Nếu cô từ chối giúp tôi, tôi sẽ buộc tội cô là tòng phạm khi tôi chộp được Lord Ian”. “Tôi có luật sư, ông Fellows. Có lẽ ông nên tham khảo ông ta. Thậm chí tôi sẽ cho ông địa chỉ ông ta ở London”. Fellows mỉm cười. “Tôi thấy cô không phải loại dễ dàng bị bắt nạt. Nhưng hãy cân nhắc – tôi chắc chắn cô sẽ không muốn những người bạn quý tộc cao quý vô tình biết được sự thật rằng cô chỉ là kẻ lừa đảo. Con gái của kẻ chuyên đi lừa gạt lòng tin và một ả điếm, tìm đường luồn cúi để có được tình cảm của giới quý tộc. Than ôi, than ôi”. Hắn ta tặc lưỡi.

“Tôi cũng không dễ dàng chấp nhận việc bị tống tiền. Tôi sẽ nhận lời cảnh báo của ngài để chú ý đến vấn đề an toàn của tôi, và chúng ta sẽ không cần nói thêm gì về vấn đề này”.

“Chỉ cần chúng ta hiểu nhau, cô Ackerley”. “Ông có thể đi”. Beth nói bằng giọng điệu lạnh lùng mà bà Barrington sẽ lấy làm tự hào. “Và chúng ta không có điểm nào hiểu nhau”.

Fellows không có vẻ gì bị doạ nạt. Thực tế, hắn nhăn nhở cười với cô khi lấy mũ và đi về phía cửa ra vào. “Nếu cô đổi ý, tôi đang ở khách sạn Gare du Nord. Chúc ngủ ngon”. Fellows đột ngột đẩy cửa thì đụng phải một bức tường chắn trước mặt, đó là Ian Mackenzie. Trước khi Beth có thể thốt ra lời nào, Ian đã nắm lấy cổ họng Fellows và đẩy hắn quay trở lại phòng.

Hết chương 5

Bạn đang đọc The Madness of Lord Ian MacKenzie của Jennifer Ashley
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.