Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 642 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: minhngocvt20

Phương Cẩn Chi ngủ mơ mơ màng màng, mắt khẽ hí ra một chút, chậm chạp nhìn Lục Vô Nghiên một cái, lại nhắm mắt an tâm ngủ thiếp đi. Kế tiếp, Lục Vô Nghiên ôm nàng lên trên giường, lại đổi quần áo cho nàng, đắp chăn, toàn bộ quá trình nàng hoàn toàn không hay biết.

Đợi đến khi Phương Cẩn Chi tỉnh lại đã là sáng sớm ngày thứ hai.

Nàng vẫn chưa mở mắt, liền sờ sờ bên cạnh --- ------- bên cạnh không có ai.

Phương Cẩn Chi mờ mịt mở mắt ra, phát hiện Lục Vô Nghiên không có trong phòng. Hắn lại có thể dậy sớm hơn nàng, thật là hiếm thấy.

Phương Cẩn Chi cúi thấp đầu, xếp chân ngồi ở trên giường một lúc lâu, đợi cho tỉnh ngủ, mới xỏ giày bước xuống giường gọi Thước Bảo Nhi, Diêm Bảo Nhi vào phục vụ nàng rửa mặt.

“Dùng một cây trâm kia đi!” Thước Bảo Nhi lựa chọn ở trong hộp trang sức thật lâu, đưa đến bảy tám cây trâm, trang nhã, màu sắc rực rỡ, tinh xảo, uyển chuyển nhu mì….

Diêm Bảo Nhi che miệng cười khẽ một tiếng, mới nói: “Ngươi lựa chọn nửa ngày cũng không chọn xong, những thứ kia ở trong tay ngươi một chút cũng không có công dụng.”

“Vì sao a!” Thước Bảo Nhi không phục.

Diêm Bảo Nhi chỉ cười không nói, chỉ lấy ra một cây trâm bạch ngọc bằng thược dược đặt trong hộp gấm ở trên bàn mà hôm qua Phương Cẩn Chi dùng, cẩn thận từng chút cài vào búi tóc của Phương Cẩn Chi.

Thước Bảo Nhi sửng sốt một chút, mới gõ vào đầu mình một cái, “Đúng, đúng rồi, là ta hồ đồ….”

Phương Cẩn Chi hơi nghiêng đầu, nhìn trong gương đồng cây trâm bạch ngọc cài trên búi tóc, hỏi: “Vô Nghiên đi khi nào?”

Diêm Bảo Nhi vừa chỉnh lại một chút phần tóc xõa xuống của Phương Cẩn Chi, vừa nói: “Mới vừa ra khỏi phòng không bao lâu, một người tên là Tống Từ đến phủ, hắn nói là Tam thiếu gia gọi hắn sáng sớm hôm nay đến, lúc này Nhập Trà mới đi gọi Tam thiếu gia. Nô tỳ nhìn thấy Tống Từ và Nhập Trà tỷ tỷ có quen biết. Hiện tại Tam thiếu gia đang nói chuyện với Tống Từ ở tầng thượng đấy.”

Phương Cẩn Chi nhìn ngoài cửa sổ một cái, đêm hôm qua tuyết rơi nhiều, bây giờ bên ngoài vẫn còn một mảnh trắng xóa. Hắn nói chuyện ở đâu mà không được, không cần phải ra bên ngoài, cũng không sợ lạnh.

“Đi thôi, đi đưa cho chàng ấy một cái áo choàng.” Phương Cẩn Chi vừa mới đứng lên, còn chưa bước đi, lại do dự chớp mắt một cái.

Nàng lần nữa ngồi xuống, nói: “Quên đi, để cho Nhập Trà đưa đi.”

Có lẽ Lục Vô Nghiên đang bận rộn, lúc này nàng đi qua không chừng là làm phiền đến hắn. Mặc dù Lục Vô Nghiên chưa bao giờ gạt Phương Cẩn Chi chuyện gì, nhưng Phương Cẩn Chi cũng không muốn tham dự quá nhiều vào chuyện của hắn.

Lục Vô Nghiên đang ở lầu các trên sân thượng vừa cho chim bồ câu ăn, vừa nghe Tống Từ bẩm báo diễn biến chuyện của Tả tướng. Lục Vô Nghiên đoán không lầm, hiện nay một mình Sở Hành Trắc làm sao dám đơn độc trở về Hoàng Thành, đúng là trong Hoàng Thành có nội ứng của hắn, mà nội ứng này còn là Tả tướng đương

Bạn đang đọc Thê Khống của Lục Dược
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.