Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Lăng Yên

Phiên bản Dịch · 1516 chữ

Bên trong đôi mắt của Phong Lăng Yên lộ ra một tia mỉa mai, nói: "Nếu ngươi đã lựa chọn từ bỏ, vậy thì ngươi từ bỏ một mình là được rồi, đừng làm liên lụy đến Lãnh Vô Ngôn, hắn không giống như ngươi, còn có tiền đồ càng thêm rộng lớn, ngươi đừng vì bản thân mà làm hại hắn."

"Ngươi nói ta làm liên lụy Lãnh Vô Ngôn?" Sắc mặt của Lâm Mặc trầm xuống.

"Nếu không phải vì ngươi, hắn đã sớm được tuyển vào nội viện, làm gì còn phải tiến hành khảo hạch cuối cùng."

Phong Lăng Yên lạnh lùng nói ra: "Ta biết ngươi có tâm cao khí ngạo, lúc trước ở trong khảo thí nhập học ngươi đứng đầu bảng, vào ngày đầu tiên nhập học, liền đột phá Luyện Thể nhị trọng, phá vỡ kỷ lục đột phá nhanh nhất của ngoại viện Thiên Tinh Học Viện trong trăm năm qua. Nhưng như vậy thì lại như thế nào? Chuyện đó đã trở thành lịch sử. Trong hai năm qua, thành tích tổng hợp của ngươi tại ngoại viện vẫn luôn đứng thứ nhất đếm ngược, lấy tình huống của ngươi, ngươi cho rằng ngươi còn có cơ hội thi vào nội viện hay sao? Lãnh Vô Ngôn đối với ngươi là nói gì nghe nấy, nếu như ngươi không tiến vào nội viện, lấy tính tình của hắn, chắc chắn cũng sẽ không vào."

Mặc dù trong hai năm này rất ít gặp nhau, cũng bởi vì tu vi của Lâm Mặc trì trệ không tiến nên quan hệ trở nên mờ nhạt, nhưng ở trong lòng của hắn, vẫn mực vẫn đối đãi với Phong Lăng Yên như là bằng hữu, nhưng vào lúc này, Lâm Mặc phát hiện ra một người đã từng quen thuộc, đã trở nên vô cùng lạ lẫm.

"Cô làm sao lại nhận định ta sẽ không thể tiến vào nội viện?" Lâm Mặc lạnh giọng hỏi.

"Không phải là ta nhận định, mà sự thật chính là như vậy. Lấy thành tích tổng hợp của ngươi trong hai năm qua, trừ phi ngươi có thể thi vào trước ba hạng đầu. Nhưng mà, ngươi cảm thấy ngươi có thể thi vào ba hạng đầu hay sao? Hừ, ta không muốn nói gì thêm với ngươi nữa. Nếu như ta là ngươi, sẽ buông tha cho Lãnh Vô Ngôn, để cho hắn theo đuổi giấc mộng của mình, mà không phải là trói buộc ở bên người, uổng phí hết thiên phú của hắn." Phong Lăng Yên nhàn nhạt lườm Lâm Mặc một cái, sau đó liền nhấc chân đi.

"Có một số việc, cũng không phải là ngươi nhìn thấy liền nhất định là giống như ngươi nhận định, không phải chỉ là thi vào ngoại viện trước ba hạng đầu hay sao, chuyện này thì có đáng gì?" Lâm Mặc nói xong, liền nhìn thoáng qua Phong Lăng Yên.

Bộ pháp của Phong Lăng Yên dừng lại một chút, nàng cũng không quay đầu lại, mà trực tiếp đi về phía trước.

"Thi vào ngoại viện trước ba hạng đầu? Khẩu khí thật là lớn a."

"Trong hai năm thời gian mới đạt đến Luyện Thể nhị trọng, liền muốn tuyên bố thi vào ngoại viện trước ba hạng đầu, đây là chuyện cười mà từ lúc chào đời cho đến này ta cảm thấy buồn cười nhất."

Các học viên còn lại nói với giọng mỉa mai.

Phong Lăng Yên thì không nói gì.

Lời khoác lác ai cũng có thể nói được, nhưng có thể làm được hay không lại là một chuyện khác, lấy thực lực bây giờ của Lâm Mặc, đừng nói là trước ba hạng đầu, không nằm ở hạng chót liền đã xem như là phải thắp nhang cầu nguyện.

Ngoại viện đang cử hành thí luyện, các học viên đều tập trung ở sân thí luyện, hiện tại ở Linh Khí Thất cũng không có một ai.

Tiến vào một góc trong Linh Khí Thất, Lâm Mặc nhắm đôi mắt lại.

Từng sợi thiên địa linh khí vọt tới, giống như tơ rót vào, xuyên thấu qua tứ chi tám mạch, cuối cùng tất cả đều quán thâu đến bộ vị đan điền.

Sắc mặt của Lâm Mặc hơi trầm xuống, trong hai năm qua vì thức tỉnh linh phách biến dị, mỗi một lần hắn tu luyện đều đem thiên địa linh khí tẩm bổ cho linh phách biến dị, nhưng linh phách biến dị lại chậm chạp không có động tĩnh, hiện tại hắn muốn từ bỏ, chuẩn bị tăng cao tu vi, kết quả là linh phách biến dị lại bá đạo hút đi tất cả thiên địa linh khí.

Lập tức, trong lòng của Lâm Mặc trở nên tức giận, muốn áp chế, nhưng mà hấp lực trong đan điền thật sự là rất đáng sợ, căn bản là không có cách nào rút ra cho dù chỉ là một tia linh khí, chỉ có thể trơ mắt nhìn thiên địa linh khí rót vào đan điền.

"Hai năm qua, chỉ biết nhận lấy, lại không biết hồi báo, ta nuôi dưỡng người thì có thể làm được cái gì?" Lâm Mặc quát lạnh.

Oanh! Trong đan điền đột nhiên tuôn ra tiếng nổ rung trời, phảng phất như thanh âm thiên địa sơ khai, ẩn chứa vô tận huyền diệu.

Một cỗ hấp lực cường đại, kéo tâm thần của Lâm Mặc vào bên trong.

Ở bên trong hỗn độn mênh mông vô biên, ngàn vạn thần lôi xen lẫn, mỗi một đạo thần lôi rơi xuống, đều phóng thích ra uy lực hủy thiên diệt địa, hỗn độn ở dưới uy lực của thần lôi uy lực, thiên địa chậm rãi tách ra.

Thương khung lắc lư, mặt trời hoành không mà ra, trăng sao lấp lóe, huyền âm hằng cổ vang vọng.

Xoạt! Bên trong lòng đất, Hoang Cổ thánh thụ phá đất mà lên, phóng lên tận trời, giống như muốn xuyên phá thương khung.

Ngay sau đó, đại địa rạn nứt, Thánh Sơn liên miên bất tuyệt đột ngột mọc lên từ mặt đất, sông thần sinh sôi, lực lượng thiên địa xuất hiện.

Rống...tiếng rống to chấn động thiên địa truyền khắp thiên địa, sinh linh Hoang Cổ xuất thế liên tiếp.

Nhìn một màn trước mắt, Lâm Mặc cảm thấy chấn động không gì sánh nổi, đây chính là Hoang Cổ sơ hiện trong truyền thuyết, ở trong sách cổ có ghi chép, nhưng chỉ ghi lại quá trình, xa xa không cách nào đánh đồng với việc tận mắt nhìn thấy.

Đột nhiên, thiên địa Hoang Cổ vỡ vụn, hóa thành ngàn vạn pháp văn Hoang Cổ, giao hội lẫn nhau, cuối cùng ngưng tụ thành một bộ Thiên Địa Thần Thư.

Thiên Địa Thần Thư biến thành năm cánh cửa lớn ẩn chứa ý nghĩa cổ xưa.

Năm cánh cửa lớn đều có màu sắc khác biệt, bắt đầu từ cánh cửa lớn thứ nhất, phân biệt là vàng, xanh dương, xanh lam, đỏ và xám.

Mỗi một cánh cửa lớn tản ra khí tức cũng không giống nhau, toàn thân của cánh cửa vàng óng tràn đầy sự kiên quyết, cánh cửa xanh dương tỏa ra sinh cơ bừng bừng, cánh cửa xanh lam giống như sóng nước lưu chuyển, cánh cửa màu đỏ giống như một ngọn lửa chập chờn, cửa lớn màu xám dày và chắc chắn.

Một chuỗi các âm thanh bí ẩn cổ xưa phát ra từ cánh cửa và chồng chéo lên nhau.

Nhìn vào năm cánh cửa lớn, Lâm Mặc không tự chủ được đi tới, cũng không phải là hắn chủ động, mà là ở trong cõi u minh có một loại lực hút vô hình, hấp dẫn hắn đi từng bước một đến cánh cửa vàng óng.

Trong sát na hắn chạm ngón tay vào, âm thanh bí ẩn đinh tai nhức óc tràn ngập trong tâm thần của Lâm Mặc, như có như không sinh sôi ra liên hệ kỳ diệu.

Cạch! Cánh cửa vàng óng bỗng nhiên mở ra, có một đạo quang mang sắc bén ẩn chứa khí tức Hoang Cổ bắn ra, trong nháy mắt xuyên thấu thân thể của Lâm Mặc.

Toàn thân của Lâm Mặc cứng ngắc, chỉ cảm trong cơ thể có đồ vật gì đó đang sinh sôi, đó chính là linh phách biến dị, linh phách biến dị trong hai năm qua một mực không có động tĩnh, vào cái thời điểm này đã thức tỉnh.

Ở bên trong cánh cửa vàng óng đã mở ra, chỉ có một mảnh u ám, hoàn toàn không thể nhìn rõ được ở bên trong có cái gì, nhưng Lâm Mặc lại có thể cảm giác được, ở bên trong cánh cửa ẩn chứa khí tức Hoang Cổ nồng đậm cùng với lực lượng kinh thế kinh khủng.

—— ——

  • Edit by Tứ_Nhãn

  • Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenyy

Bạn đang đọc Vạn Thế Chí Tôn (Bản dịch) của Hóa Thập
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tứ_Nhãn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.