Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm tư của Tiểu Linh. (2)

Phiên bản Dịch · 1604 chữ

Lâm Thiên cười nói:

- Đừng dậy, nằm thêm một lúc đi. Mấy ngày nay thế nào, ngủ bao nhiêu lần?

Linh Anh cau chân mày thanh:

- Lâm đại ca rời đi mười ngày, ngủ chín lần, hiện tại trên cơ bản mỗi ngày đều phải ngủ, không khác gì phàm nhân. Rõ ràng ta cảm giác cơ thể không hề mệt nhưng không kiềm được buồn ngủ. Lâm đại ca, mấy ngày nay ta nằm mơ, trước kia chưa bao giờ.

Lâm Thiên hỏi:

- Vậy sao, mơ thấy cái gì?

Linh Anh trả lời:

- Một động vật kỳ lạ, trước kia ta chưa từng thấy động vật như vậy. Nó hơi đáng sợ, mới rồi ta mơ thấy động vật đó, sợ quá tỉnh lại.

Lâm Thiên căng thẳng hỏi:

- Linh Anh kể nghe xem là động vật gì?

- Vâng thưa Lâm đại ca. Nó hơi giống con rết, có rất nhiều chân, nhưng to hơn con rết nhiều, dài cỡ ngàn thước, mỗi cái chân như cây đao to, vạch nhẹ một cái có thể cắt vỡ nham thạch cứng rắn. Màu thân thể nó có thể thay đổi, lúc thì màu đỏ, khi thì màu vàng, lát lại màu tím, rất nhiều màu. Nó còn có cánh, đôi cánh tím.

Linh Anh nhớ lại:

- Mắt nó bắn tia hung ác như đang nhìn ta.

Lâm Thiên nói thầm trong đầu:

- Tiểu Linh, đó là động vật gì?

Tiểu Linh trả lời:

- Chủ nhân, chắc là Thất Thải Huyền Thiên Ngô Công, sinh vật Thần giới, sức chiến đấu cực mạnh, ít ai dám trêu vào.

Lâm Thiên hỏi:

- Thất Thải Huyền Thiên Ngô Công, chẳng lẽ là thứ quỷ này hại linh hồn Linh Anh bẩm sinh khiếm khuyết sao?

Tiểu Linh đáp:

- Chủ nhân, nếu là lúc trước thì khả năng này rất thấp, nhưng bây giờ thì khả năng rất cao. Nếu không Linh Anh chẳng thể bỗng dưng mơ thấy thứ đó được, còn mơ nhiều lần.

Mặt Linh Anh trắng bệch nói:

- Lâm đại ca, ta sợ quá, quái vật kia như muốn ăn ta.

Lâm Thiên ôm Linh Anh vào lòng, vỗ nhẹ lưng nàng:

- Đừng sợ, có Lâm đại ca ở đây, dù thật sự có quái vật đó thì Lâm đại ca sẽ một bàn tay đập chết nó!

Linh Anh nằm trong ngực Lâm Thiên, tâm tình bình tĩnh lại.

- Ừm! Lâm đại ca, ta suy nghĩ rồi, ta sẽ dung hợp linh hồn với Tiểu Linh. Nàng cũng có một chữ linh, tên ta có chữ linh, sau này Lâm đại ca vẫn có thể gọi chúng ta là Tiểu Linh.

Lâm Thiên hỏi:

- Thật sự quyết định?

Linh Anh gật đầu nói:

- Đúng vậy! Ta suy nghĩ rất kỹ, nếu không dung hợp thì không lâu nữa ta sẽ ngủ say không tỉnh, dung hợp rồi chắc Lâm đại ca sẽ thu nhận ta bên cạnh Lâm đại ca?

Lâm Thiên cười nói:

- Đương nhiên, nhưng không phải thu nhận mà là ta cột nàng bên cạnh mình, ha ha ha ha ha ha!

Linh Anh:

- Lâm đại ca, sư phụ đã chú ý tới ta khác lạ. Hôm trước đang nói chuyện với sư phụ bỗng dưng ta ngủ làm sư phụ sợ hết hồn, sư phụ kiểm tra cho ta nhưng không phát hiện được gì. Sư phụ vốn định dẫn ta ra ngoài tìm người chữa, nhưng ta nói Lâm đại ca sẽ có cách, vì vậy sư phụ không bắt ta đi nữa.

Lâm Thiên nói:

- Ta sẽ nói với sư phụ của nàng. Vậy đi, nàng ở trong Vân Ngọc tông một năm, ở cùng nhóm sư phụ của nàng, rồi ta đưa nàng đi để bắt đầu dung hợp với Tiểu Linh. Trong một năm này ta sẽ ở đây với nàng. Lúc trước nàng chăm sóc ta nửa năm, hiện tại ta ở đây chăm sóc nàng một năm. Nếu không có người trông chừng thì không chừng nàng đi đường ngủ rớt xuống mương, ha ha. Nếu vậy nàng sẽ nổi tiếng khắp Tu Chân giới ngay.

Linh Anh hờn dỗi:

- Lâm đại ca ăn hiếp ta!

Lâm Thiên cười gian:

- Ta có ăn hiếp Linh Anh sao?

Lâm Thiên nhanh như chớp hôn bờ môi hồng:

- Cái này mới là ăn hiếp, ha ha!

Bị Lâm Thiên tập kích, mặt Linh Anh đỏ rực, người vặn vẹo trong ngực Lâm Thiên làm hắn cảm nhận rõ ràng cơ thể nàng mềm mại.

Lâm Thiên cười khổ nói:

- Nha đầu, đừng kích thích ta nữa.

Lâm Thiên cảm giác bị Linh Anh kích thích làm ‘cậu bé’ chào cờ.

- A!

Tay Linh Anh chạm vào vật cứng, tay nhỏ bất giác bóp, nàng hiểu ngay đó là cái gì.

Linh Anh xấu hổ vội vùng thoát khỏi vòng tay Lâm Thiên:

- Lâm đại ca ra ngoài đi, xấu hổ chết!

Lâm Thiên cười bất đắc dĩ, hắn ra khỏi phòng. Da mặt Linh Anh quá mỏng.

Lâm Thiên mới ra khỏi phòng thì thấy Đạo Vân Chân Nhân, một số người môn phái khác đi hướng mình.

Chờ tới gần, đám người cùng hành lễ:

Lâm tiền bối!

Lâm Thiên nói:

- Không cần đa lễ. Đạo Vân tông chủ, Lâm Thiên sẽ quấy rầy Vân Ngọc tông một thời gian, mong Đạo Vân tông chủ đừng quá khách sáo, hãy xem Lâm Thiên như một người khách bình thường.

Đạo Vân Chân Nhân nói:

- Lâm tiền bối ở lại Vân Ngọc tông một thời gian là vinh hạnh lớn cho Vân Ngọc tông, nói gì đến quấy rầy? Lâm tiền bối, bọn họ đều là người ngưỡng mộ tiền bối.

- Ừm!

Lâm Thiên nhẹ gật đầu nói:

- Ta nhiều ít hiểu ý đồ các ngươi đến đây, không cần nịnh bợ ta. Ta từ thượng giới đến, sẽ không can thiệp nhiều vào chuyện hạ giới. Thiên Lang phái là ngoại lệ, bọn họ mắt mù chọc phải ta, các ngươi thành thật một chút thì ta sẽ không rảnh rỗi thường làm chuyện diệt môn phái của người, hiểu chưa?

Trừ Đạo Vân Chân Nhân ra những người khác gật đầu lia. Bọn họ toàn là chưởng môn hoặc tông chủ gì đó của một số môn phái trên hành tinh Lăng Vân, trong đó bao gồm tông chủ Thanh Mộc tông. Tin Thiên Lang phái bị diệt truyền ra bọn họ liền biết tu vi của Lâm Thiên vượt qua phạm trù Tu Chân giới, cũng hiểu Vân Ngọc tông bây giờ đã không như xưa. Dù Lâm Thiên không ở trong Vân Ngọc tông, chỉ cần hắn còn khả năng trở về Vân Ngọc tông thì không môn phái nào dám đụng vào Vân Ngọc tông.

Mấy ngày nay Đạo Vân Chân Nhân cười ngoác mang tai. Trước kia Đạo Vân Chân Nhân hay đi Thanh Mộc tông, một số phái lớn chào hỏi, giờ là các chưởng môn phái lớn đến Vân Ngọc tông, thay đổi này hỏi sao gã không vui? Điều buồn rầu duy nhất là chứng ngủ của Linh Anh. Nhưng Lâm Thiên đã đến, có hắn hỗ trợ thì Đạo Vân Chân Nhân không cần lo nữa. Nếu Lâm Thiên cũng bó tay thì Đạo Vân Chân Nhân càng chịu thua.

Lâm Thiên nói:

- Tất cả giải tán đi, kiểm soát đệ tử môn hạ chút, đừng để hôm nào ta ra ngoài chơi thấy một số cảnh tượng không muốn thấy.

Đám người nói:

- Rõ thưa Lâm tiền bối.

Lâm Thiên nói:

- Xin Đạo Vân tông chủ ở lại một lát.

Trừ Đạo Vân Chân Nhân ra những người khác rời đi.

Đạo Vân Chân Nhân hỏi:

- Xin hỏi Lâm tiền bối có gì sai bảo?

Tuy Lâm Thiên đã dặn Đạo Vân Chân Nhân đừng khách sáo nhưng đối diện cao thủ một dễ dàng tiêu diệt nguyên Thiên Lang phái có thực lực từ cấp Đại La Kim Tiên trở lên thì gã không thoải mái được.

Lâm Thiên nói:

- Tông chủ, một năm tiếp đến ta sẽ chăm sóc Linh Anh, không biết có vấn đề gì không? Sau một năm Lâm Thiên sẽ mang Linh Anh rời khỏi Vân Ngọc tông, việc này cần thiết để chữa bệnh cho nàng, mong tông chủ thông cảm.

Đạo Vân Chân Nhân do dự một lúc rồi nói:

- Không thành vấn đề, mọi thứ nghe theo tiền bối sai bảo. Linh Anh có thể đi theo tiền bối là phúc của nàng.

Lâm Thiên nói:

- Trước khi rời đi ta sẽ bày ra một siêu trận pháp phòng ngự cho Vân Ngọc tông, dù là cao thủ cấp Đại La Kim Tiên cũng không thể phá trận.

Đạo Vân Chân Nhân vừa hưng phấn lại bất đắc dĩ nói:

- Đa tạ tiền bối! Nhưng . . . Trận pháp như vậy e rằng Vân Ngọc tông không lấy ra nhiều tinh thạch để giữ nó vận chuyển được.

Lâm Thiên khẽ cười nói:

- Tông chủ yên tâm, trận pháp cần tinh thạch vận chuyển chỉ xem như trận pháp cấp thấp. Ta bày ra trận pháp cũng không cần tinh thạch, trận pháp bình thường mượn lực lượng thiên địa vận chuyển, khi gặp công kích sẽ hấp thu lực lượng công kích chuyển thành lực lượng phòng ngự. Công kích càng mạnh thì phòng ngự càng mạnh, không thể bài trừ.

- Vậy thì tốt, tốt quá!

Đạo Vân Chân Nhân mừng rỡ:

- Thần trận như vậy chỉ có Lâm tiền bối mới bày ra được, có thần trận thì tương lai Vân Ngọc tông không lo!

Bạn đang đọc Thế Giới Bên Trong Chiếc Nhẫn (Dịch) của Vô Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ilovenovel22397
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.