Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận pháp

Phiên bản Dịch · 1571 chữ

Tổng bộ Tầm Bảo Lâu ở trên một ngọn núi thanh tú gần thành Cửu Châu. Ngọn núi không quá cao nhưng phong cảnh đẹp, cộng thêm gần thành Cửu Châu. (Vì Tinh công nằm trong ngọc giản ở thành Cửu Châu nên nhóm Thạch Huyên Hiên cho rằng rất có thể ngọc giản Nguyệt công cũng ở thành Cửu Châu). Cho nên đám Thạch Huyên Hiên chọn nơi này làm tổng bộ Tầm Bảo Lâu.

Lâm Thiên mới xuất hiện trong căn phòng riêng của mình ở Tầm Bảo Lâu thì nghe từ bên ngoài Tầm Bảo Lâu có tiếng cười quái dị:

- Bốn vị đại mỹ nhân, các nàng hãy theo bản đạo gia đi, ha ha! Lần trước thua trong tay các nàng vì các nàng nhiều người, lần này thì . . . Khục khục, bản đạo gia cũng tìm trợ thủ đến. Long Dục Ma, ra đi!

Lâm Thiên cau mày, lắc người ra khỏi phòng, đến sân trước Tầm Bảo Lâu. Đã nhiều người tụ tập, bốn nữ nhân Thạch Huyên Hiên cũng có mặt.

Thấy Lâm Thiên xuất hiện, nhóm Thạch Huyên Hiên lộ vẻ mặt vui mừng.

Dương Tuyết cười nói:

- Phu quân hãy làm chủ cho chúng ta, đạo nhân khốn kiếp kia đoạn thời gian trước tới đây quấy rối, bị tỷ muội chúng ta đánh chạy, không ngờ hôm nay hắn lại tới nữa, còn mang theo giúp đỡ, Tuyết nhi sợ, hi hi.

Nhìn bộ dạng của Dương Tuyết đâu có vẻ gì sợ hãi.

Nghe Dương Tuyết nói, nhiều người xoe tròn mắt. Trước kia Lâm Thiên không xuất hiện trước mắt bao người ở Tầm Bảo Lâu, bởi vì hắn coi như danh nhân trong thế giới tu chân này. Lâm Thiên không muốn hóa trang trước mặt nhóm Dương Tuyết, nên khi đi thăm bọn họ thường dắt đi chốn không người dạo chơi. Đám người Tầm Bảo Lâu không hay biết bốn vị lâu chủ nữ thần trong lòng bọn họ đều có người trong tim.

Đạo nhân cười to bảo:

- Khục khục, tiểu tử, thì ra ngươi là tình nhân của bọn họ? Đáng tiếc tu vi kém một chút, mới có Đại Thừa Kỳ, thật là phế vật!

Hai người đứng cạnh ánh mắt giễu cợt nhìn Lâm Thiên.

Lâm Thiên lắc đầu nói:

- Các lão bà của ta tìm đến manh mối muốn tìm, trong lòng ta vui vẻ, mau biến mất trước mắt ta, miễn cho giết các ngươi làm bẩn tay ta, phá hoại tâm tình tốt.

Đạo nhân tức giận quát:

- Thật to gan!

Đạo nhân định đánh Lâm Thiên nhưng gã không còn cơ hội đó, vì khi gã động át cơ đã bị hắn dễ dàng lấy mạng đạo nhân, Long Dục Ma.

Lâm Thiên lạnh nhạt nói:

- Đã cho các ngươi cơ hội nhưng không biết quý trọng thì đừng trách ta.

Lâm Thiên liếc mắt qua, đám người đứng xem chạy tứ tán.

Dương Tuyết kéo tay Lâm Thiên:

- Phu quân đừng giận.

Lâm Thiên khẽ cười nói:

- Sao có thể, chút chuyện nhỏ này sao chọc giận ta được? Chẳng phải các nàng tìm được manh mối ngọc giản có Nguyệt công sao? Nói thử xem?

Dương Tuyết đáp:

- Tam tỷ phát hiện manh mối, để tam tỷ nói đi.

Lâm Thiên nhìn Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết lên tiếng:

- Phu quân, mấy ngày trước Đông hải trên hành tinh này có tòa tiên phủ xuất thế, khi tiên phủ xuất thế chúng ta không đi góp vui vì không thiếu tinh thạch, không thiếu pháp bảo. Nhưng về sau ta nhận được đệ tử Tầm Bảo Lâu truyền tin nói trong tiên phủ có một ngọc giản hình mặt trăng, cũng bị phong ấn như ngọc giản hình ngôi sao. Ta lập tức khứ tra xét tin tức này có thật không, kết quả đúng là có. Khối ngọc giản kia bị người lấy đi, nhưng chúng ta có tuyên bố sẽ thu ngọc giản, tuy nhiên chưa ai đưa ngọc giản đến Tầm Bảo Lâu.

Lâm Thiên nhíu mày hỏi:

- Các nàng đưa ra điều kiện không tốt?

Mộ Dung Tuyết nói:

- Điều kiện siêu tốt, chúng ta ra một ngàn vạn cực phẩm tinh thạch thu mua.

- Nhưng người giữ ngọc giản cho rằng thứ bên trong đáng giá hơn một ngàn vạn cực phẩm tinh thạch chứ gì?

Lâm Thiên nói:

- Các nàng càng nôn nóng muốn có thì đối phương càng không chịu đưa ngay. Nếu ta không đoán sai, hiện tại đối phương tìm khắp thế giới trận pháp đại sư để giải phong ấn trên ngọc giản.

Dương Thi hỏi:

- Phu quân, vậy phải làm sao?

Lâm Thiên cười nói:

- Dễ xử. Đối phương muốn tìm trận pháp đại sư chứ gì? Chúng ta có thể khiến hắn tự đưa lên cửa, với tu vi trận pháp của ta đóng vai trận pháp đại sư không thành vấn đề. Được rồi, các nàng cứ chờ trong Tầm Bảo Lâu này, ta đổi hình dạng rồi đến thành Cửu Châu bày quán.

Lâm Thiên nói xong biến mất ngay.

Dương Tuyết giậm chân nói:

- Hừ! Phu quân thật là, nói đi liền đi.

Dương Thi cười nói:

- Ha ha, muội muội, thành Cửu Châu không xa, chúng ta thay đổi hình dạng cũng đi giúp vui.

Thạch Huyên Hiên, Mộ Dung Tuyết nhìn nhau, mỉm cười gật đầu.

Lâm Thiên biến thành một nam nhân trung niên bốn mươi tuổi bày cái bàn ven đường khu kinh doanh buôn bán. Cạnh bàn có cái rổ tre to đường kính một thước cao cỡ nửa người, trên bàn là một pháp bảo cấp linh khí tỏa ra linh khí thượng phẩm mãnh liệt. Lâm Thiên dùng trận pháp bảo vệ pháp bảo lại, không thể nào mạnh mẽ cướp đi.

- Tỷ thí tu vi trận pháp, người thua đặt một khối cực phẩm tinh thạch trong rổ tre, người thắng có thể lấy đi linh khí thượng phẩm trên bàn.

Một khối cực phẩm tinh thạch không nhiều, vé vào cửa Trân Kỳ các là mười khối cực phẩm tinh thạch. Một mặt là tự phụ tu vi trận pháp của mình, mặt khác là dục vọng với pháp bảo cấp linh khí thượng phẩm, rất nhanh có người tỷ thí tu vi trận pháp với Lâm Thiên.

Lần lượt từng người, Lâm Thiên đều chỉ dùng gần nửa phút khiến bọn họ tâm phục khẩu phục bỏ lại một khối cực phẩm tinh thạch rời đi.

Cách Lâm Thiên năm, sáu chục thước xa, bốn nữ nhân khuôn mặt bình thường đi chung.

Một nữ nhân che miệng cười nói:

- Hi hi, phu quân chơi chiêu này kiếm tinh thạch cũng hay, nguyên cái rổ tre to mới hơn một tiếng đã đầy nửa rổ.

Thạch Huyên Hiên mỉm cười nói:

- Tạo nghệ trận pháp của phu quân cao hơn bọn họ vô số đẳng cấp, tất nhiên có thể dễ dàng kiếm tinh thạch. Người khác không thể bắt chước chiêu này được, vì kết quả sẽ là nửa ngày sau linh khí thuộc về người khác.

Lâm Thiên làm như vậy chẳng khác nào bày lôi đài khiêu chiến tất cả trận pháp đại sư. Tin tức rất nhanh truyền vào tai mấy trận pháp đại sư thành Cửu Châu rất nổi tiếng.

Trong một trà lâu, thanh niên áo trắng cười nói với nam nhân trung niên áo xanh:

- Mặc huynh cũng định đi gặp người đó?

- Nếu Bạch huynh không muốn thì đã không hẹn ta ra.

Nam nhân trung niên áo xanh lạnh nhạt nói:

- Người kia không biết từ đâu chui ra, nhưng nhiều người thua thì chắc hắn cũng có tài, so một lần cũng được.

Thanh niên áo trắng trầm giọng nói:

- Mặc huynh, ngươi và ta nổi tiếng trăm năm, hãy cẩn thận chút, đừng để lật thuyền trong mương. Đám người đã đi thử không có bản lĩnh gì nhưng người kia mỗi lần đều khiến bọn họ tâm phục khẩu phục trong thời gian cực ngắn, chuyện này không đơn giản.

Nam nhân trung niên áo xanh nói:

- Ta thì hy vọng hắn có thể đánh bại ta, thua càng khiến ta biết chính mình không đủ.

Thanh niên áo trắng cười nói:

- Ha ha ha! Hết sức ứng đối đi, nếu chúng ta cũng thua thì một số lão già ẩn giấu sẽ ngứa tay chạy ra, khi đó có lẽ là địa hội giao lưu trận pháp cả giới.

Lâm Thiên đang chán thì trong đám người đột nhiên có tiếng hét:

- Mau nhìn kia, là Mặc đại sư và Bạch đại sư, kinh động luôn hai người đó!

Đám đông tách ra một con đường cho nam nhân trung niên áo xanh, thanh niên áo xanh đi tới trước mặt Lâm Thiên.

Lâm Thiên lạnh nhạt nói:

- Xem ra hai vị có chút danh tiếng, hy vọng có vài phần bản lĩnh thật sự.

Một người đứng đằng trước nhất lên tiếng:

- Đừng ngông cuồng, Mặc đại sư và Bạch đại sư đến là vinh diệu to lớn cho ngươi!

Nhiều người gật gù công nhận.

Phía không xa, Dương Tuyết bĩu môi lẩm bẩm:

- Mặc Vô Lượng, Bạch Thiên Thăng không xứng xách giày cho phu quân vậy mà dám tới khiêu chiến phu quân.

Bạn đang đọc Thế Giới Bên Trong Chiếc Nhẫn (Dịch) của Vô Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ilovenovel22397
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.