Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi vào Từ Hàng Tịnh Trai

Phiên bản Dịch · 1588 chữ

Cự mãng nói tiếng người, thanh âm như sấm:

- Ngươi . . . Dám ô nhục ta? Ta sẽ xé vụn ngươi ra!

Lâm Thiên cách xa trăm dặm vẫn nghe rõ mồn một.

Mảnh nhỏ, đúng là mảnh vụn thật. Nhưng bị xé thành mảnh nhỏ không phải Tiểu Hắc mà là cự mãng.

Long trảo đầy trời dễ dàng xé cơ thể mạnh mẽ của cự mãng thành ngàn vạn mảnh vụn, nước biển trong phạm vi chiến trường 10km bị máu nhuộm đỏ.

Tiểu Hắc thì thào:

- Chán chết, còn chưa giãn gân cốt.

Cơ thể to lớn chớp mắt biến nhỏ, giọng Tiểu Hắc vang trong đầu Lâm Thiên:

- Lâm Thiên, mau lại đây thu linh hồn của con này, còn muốn chạy!?

Lâm Thiên nghe vậy lao nhanh hướng Tiểu Hắc, nhưng tốc độ chậm hơn lúc đầu rời đi nhiều. Hết cách, Tiểu Hắc và cự mãng đã kết thúc chiến đấu nhưng bão năng lượng mãnh liệt chưa kịp tan bến.

Luyện hóa linh hồn cự mãng, Lâm Thiên giữ lại ký ức của nó, truyền lực lượng linh hồn tinh thuần sau khi luyện hóa cho Tiểu Hắc.

Lâm Thiên sắc mặt khó xem nói:

- Tiểu Hắc, nơi này là lãnh địa của Đông Hoàng, ngươi xử lý con đó là tam tướng quân gì đấy.

Tiểu Hắc hấp thu lực lượng linh hồn, thỏa mãn thở dài, lạnh nhạt nói:

- Ngươi cho rằng nơi này đánh dữ dội như vậy làm sao Đông Hoàng gì đó không biết? Tam tướng quân kia bị vứt bỏ.

Lâm Thiên hiểu ra:

- Hèn gì không có mãnh thú lại đây hỗ trợ.

Tiểu Hắc nói:

- Đôi khi mãnh thú khá đoàn kết, nhưng một khi xác định không có bất cứ cơ hội thì sẽ biểu hiện cực kỳ vô tình. Sao, biết đảo Thiên Cực ở đâu chưa?

Lâm Thiên gật đầu nói:

- Biết, nhưng cách nơi này mười vạn dặm, giữa đường đi ngang qua lãnh địa Tây Vương, Tây Vương là yêu thú. Nguyên Lam Băng Hải chia ra mấy chục thế lực, thế lực của Đông Hoàng và Tây Vương xem như lớn nhất trong đó.

Tiểu Hắc quẫy đuôi đáp xuống vai Lâm Thiên:

- Nếu vậy ngươi hãy từ nơi này thẳng đến đảo Thiên Cực đi.

Ba ngày sau, Lâm Thiên rời khỏi lãnh địa Đông Hoàng đi vào lãnh địa Tây Vương.

Lâm Thiên đi trong biển, một thanh âm già nua từ dưới biển truyền vào tai hắn:

- Nhân loại, hãy rời khỏi lãnh địa Tây Vương, nơi này không hoan nghênh nhân loại!

Lâm Thiên đang lao nhanh đi chợt khựng lại:

- Sao ngươi nhìn ra ta là nhân loại?

Trong lãnh địa Tây Vương có rất nhiều yêu thú tu vi cao sâu thích xuất hiện với ngoại hình nhân loại, Lâm Thiên cho rằng sẽ không gặp nhiều rắc rối. Lâm Thiên đã thu giấu hơi thở, với tu vi hiện tại không dễ nhìn thấu hắn có phải là nhân loại hay không.

Nói chuyện là một con rùa biển to lớn lơ lửng trên mặt biển.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

- Chủ nhân, thực lực của nó lợi hại hơn tam tướng quân kia một chút.

- Sống lâu thì ánh mắt cũng sắc hơn, nếu không nhìn ra được có phải là nhân loại hay không thì ta đã sống uổng vạn năm nay.

Rùa biển khẽ thở dài:

- Hãy đi đi, thế Từ Hàng Tịnh Trai áp lĩnh vực Tây Vương nên Tây Vương hận hết tất cả nhân loại. Tây Vương có pháp lệnh, nếu ngươi không rời đi thì ta sẽ phải ra tay xua đuổi!

Tiểu Hắc khoanh tròn trên vai Lâm Thiên, ngóc đầu nhỏ lên:

- Một con rùa đen nho nhỏ mà giọng lớn thật, nhưng nghĩ tình ngươi có ý tốt nên hôm nay tha cho ngươi khỏi chết!

Lâm Thiên biến sắc mặt:

- Chẳng lẽ tin Từ Hàng Tịnh Trai không có đã truyền ra ngoài?

Lâm Thiên hỏi:

- Cái đó . . . Quy đạo hữu, xin hỏi pháp lệnh Tây Vương ban bố khi nào?

- Nửa tháng trước, nhân loại, chẳng lẽ ngươi không phải biết Từ Hàng Tịnh Trai đã không có một ai nên mới tới bên này? Không đúng, hướng ngươi đi là thẳng tới Từ Hàng Tịnh Trai.

Rùa biển to lớn nói:

- Hiện giờ xung quanh Từ Hàng Tịnh Trai tụ tập nhiều cao thủ nhân loại, yêu thú và mãnh thú.

Lâm Thiên chắp tay:

- Đa tạ cho biết!

Lâm Thiên nói:

- Tiểu Hắc, ngươi hút nhiều lực lượng linh hồn như thế, đã tới lúc ra sức. Tốc độ của ngươi nhanh, mau mang ta đến bên đảo Thiên Cực!

Trong Từ Hàng Tịnh Trai chắc có công pháp để lại, nhưng bị nhân loại hay yêu thú cướp đi vào trước thì cái gì cũng sẽ bị khoắng sạch. Công pháp tu thần như kiếm điển có sức hấp dẫn cực kỳ lớn với nhân loại, yêu thú.

Tiểu Hắc lười biếng nói:

- Được rồi, vì nghĩ tình những lực lượng linh hồn này.

Không gian từng đợt dao động, ngay sau đó Tiểu Hắc và Lâm Thiên biến mất trước mặt con rùa to.

Rùa to trợn to mắt nói:

- Mang ngươi nhảy không gian, ta đã nhìn lầm!

Lâm Thiên cảm thấy choáng váng, cảm giác này từng có khi hắn truyền tống không gian. Chớp mắt cảnh tượng xung quanh thay đổi, Lâm Thiên đã đến trước một tòa đảo biển to lớn.

- Đảo Thiên Cực!

Lâm Thiên khẳng định cực thải bao nguyên hòn đảo nhưng không phải mỗi đảo đều có. Cực thải bao phủ, thứ trên đảo Thiên Cực mờ nhạt thoáng hiện.

Lâm Thiên một thanh âm phát ra từ đoàn khói đen:

- Các vị, theo ta thấy đừng hợp tác cùng đi vào, mỗi người tự dựa vào bản lĩnh, ai được đến đồ vật thì là của người đó, đỡ khỏi phải rắc rối chia đồ. Khục khục, trong Từ Hàng Tịnh Trai chắc có nhiều thứ tốt, nhưng thứ tốt nhất số lượng có hạn, khi đó làm sao chia?

Một thanh niên áo trắng cười khẩy nói:

- Hừ! Nếu không liên hợp thì ai nắm chắc một mình đi vào cực thải chết tiệt này được?

- Cực thải này nếu dễ đi qua thì ta đã sớm san bằng Từ Hàng Tịnh Trai!

Nói chuyện là một nam nhân trung niên bề ngoài bình thường, nếu không biết sẽ không ngờ gã là Tây Vương nổi tiếng như cồn trên Lam Băng Hải.

Nhiều người vẻ mặt trào phúng, dù không có cực thải thì trước kia Tây Vương tuyệt đối không dám nhằm vào Từ Hàng Tịnh Trai. Nhưng bây giờ Từ Hàng Tịnh Trai đã trống trơn, Tây Vương có nói gì cũng không ai phản bác gã.

Lâm Thiên truyền âm cho Tiểu Hắc:

- Tiểu Hắc, mau mang ta đi vào!

Tiểu Hắc cười gian:

- Ngươi không định ở lại xem bọn họ cãi cọ sao?

- Vớ vẩn, thực lực của ta thấp hơn bọn họ nhiều như thế chờ lát nữa bọn họ cùng đi vào thì không nhặt được một cọng lông!

Lâm Thiên nói:

- Mau lên, xem bộ dạng thì bọn họ sẽ liên hợp đi vào, đợi càng lâu càng nhiều người đến, càng nhiều người chia chác. Bọn họ đều là cáo già, hiển nhiên cũng nghĩ ra được.

Tiểu Hắc nói:

- Vậy được, chờ lát nữa ngươi mau chút. Ngươi đi vào sẽ kích thích bọn họ, với thực lực của họ nếu hợp sức thì trong vòng nửa tiếng sẽ vào được.

Lâm Thiên nói:

- Nửa tiếng đủ rồi.

Khi Lâm Thiên mới đến tuy có người chú ý nhưng không thu thú nhiều người, dù sao số người hiện nay khá đông, cách một lúc sẽ có người mới đến.

Khi Lâm Thiên lao vào cực thải, nhiều người chú ý tình hình đó lộ vẻ mặt châm biếm.

Khá nhiều người thầm nghĩ:

- Vô tri, nếu cực thải dễ qua vậy thì cả đám chúng ta còn ở đây tán dóc sao?

Có người khó tin kêu lên:

- Hắn đi vào!

Ánh sáng đen nhạt hộ thể, Lâm Thiên không nhìn cực thải trực tiếp xông vào đảo Thiên Cực.

Nhiều người thầm nổi lên nghi hoặc:

- Hắn là ai?

- Các vị, giờ đừng cãi nữa, chúng ta hợp sức cùng vào đi, về sau lại bàn bạc ích lợi. Ngoài ra chúng ta phải phong tỏa nguyên đảo Thiên Cực, hừ, ngay trước mắt bao người chúng ta mà dám . . . Hừ hừ!

- Đồng ý, dù người đó là ai cũng . . . Giết!

- Đồng ý!


Lâm Thiên đi vào đảo Thiên Cực.

Rầm!

Lâm Thiên từ cao mấy chục thước rớt xuống đất.

Lâm Thiên bò ra khỏi cái hố, biểu tình cực kỳ khó xem:

- Đệt, hạn chế bay!

Tiểu Hắc nói:

- Lâm Thiên, đảo Thiên Cực này đúng là được ưu đãi, linh khí dồi dào, bên ngoài có cực thái phòng hộ, bên trong không thể bay. Nếu liều lĩnh tiến vào sẽ xui chểt.

- Còn hạn chế thần niệm!

Lâm Thiên thả thần niệm ra, phát hiện bằng vào thực lực Hợp Thể Kỳ hiện tại thần niệm chỉ rời người được trăm thước.

Trăm thước thì có ích gì? Dùng mắt cũng nhìn được khoảng cách này.

-------------------

Nay hơi bận nên post chương trễ, anh em thông cảm.

Bạn đang đọc Thế Giới Bên Trong Chiếc Nhẫn (Dịch) của Vô Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ilovenovel22397
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.