Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Đạo tông (3)

Phiên bản Dịch · 1579 chữ

Diệp Vấn nói:

- Ha ha ha! Nên, nên như vậy. Lâm đạo hữu, mời vào trong. Diệp ta sớm đã muốn bàn chuyện với Lâm đạo hữu, bất đắc dĩ Lâm đạo hữu cứ luôn như thần long thấy đầu không thấy đuôi, giờ rốt cuộc cũng đã gặp được người thật. Không ngờ Lâm đạo hữu còn trẻ mà tu vi đã sâu không lường được, khiến cho Diệp ta vô cùng khâm phục.

Lâm Thiên cau mày nói thầm:

- Tiểu Linh, tuổi tác một người dễ nhìn ra như vậy sao? Hay là hắn lừa ta?

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

- Chủ nhân, trong những trận pháp ẩn giấu có một cái chuyên môn dùng để dò xét tuổi con người, đương nhiên là không chính xác được trăm phần trăm, chỉ kiểm tra ra chủ nhân không hơn năm mươi tuổi. Từ khi Lâm Thiên mới vào Tề Thiên phong là đã bị Diệp Vấn biết tuổi rồi.

Lâm Thiên chửi thầm:

- Bà mợ nó, thật không tôn trọng riêng tư cá nhân chút nào!

Diệp Vấn chỉ mời Lâm Thiên vào điện, Ưng Lệ Khiếu, Hắc Bạch Lão Quỷ đều nhìn nhau, thầm cười khổ, ngoan ngoãn chờ bên ngoài. Thực lực và địa vị thua xa đối phương, Ưng Lệ Khiếu, Hắc Bạch Lão Quỷ đều không dám nói điều kiện với Diệp Vấn.

Vào đại điện, chỉ có Lâm Thiên và Diệp Vấn, Liễu Trình cũng không vào.

Giọng Ưng Lệ Khiếu chua lè:

- Liễu tửu quỷ, chúc mừng!

Liễu Trình lập công được thưởng, còn bọn họ vì không dẫn Lâm Thiên về phái trước nên đừng mơ được thưởng, không bị phạt đã là vô cùng may mắn lắm rồi.

Liễu Trình mỉm cười nói:

- Phải đa tạ hai vị thành toàn.

Ưng Lệ Khiếu, Hắc Bạch Lão Quỷ chửi thầm:

- Thành toàn con khỉ!

Trong đại điện, Lâm Thiên và Diệp Vấn đều ngồi xuống.

Diệp Vấn cười hỏi:

- Lâm đạo hữu thấy Thiên Đạo tông của ta như thế nào?

Lâm Thiên nói:

- Thực lực cường đại mà phong cảnh của Thiên Đạo tông cũng rất đẹp.

Diệp Vấn hỏi:

- Đạo hữu từng nói không có sư môn chẳng biết là có thật hay không?

Lâm Thiên nhíu mày nói:

- Là thật, nhưng Lâm Thiên đã quen tự do, không muốn bị trói buộc gì.

Lâm Thiên hiểu rõ tại sao Diệp Vấn lại hỏi như vậy, vì muốn lôi kéo hắn tham gia Thiên Đạo tông. Nhưng Thiên Đạo tông chỉ là môn phái hơi lớn trong mười vạn thế giới ở Tinh Giới, Lâm Thiên là chủ Tinh Giới, nếu tham gia thì thật đúng là hạ mình.

Diệp Vấn nói:

- Lâm đạo hữu hãy suy nghĩ kỹ, tuy Thiên Đạo tông không độc bá Tu Chân giới nhưng nếu Lâm đạo hữu có mong muốn gì thì Thiên Đạo tông chắc chắn sẽ có thể làm giúp cho!

Lâm Thiên lòng máy động, vươn tay ra. Hơi nước tụ tập trên bàn tay của Lâm Thiên, chớp mắt ngưng tụ thành một vầng trăng non nhỏ.

Lâm Thiên lạnh nhạt nói:

- Diệp chưởng môn nếu như có thể tìm được khối ngọc giản có hình dạng giống như vậy thì việc Lâm Thiên tham gia Thiên Đạo tông vẫn còn đường để thương lượng.

Diệp Vấn nghi hoặc hỏi:

- Lâm đạo hữu, khối ngọc giản hình trăng non thế này tuy không chính quy nhưng trong Tu Chân giới lại có khá nhiều.

Lâm Thiên nói:

- Diệp chưởng môn, ta muốn chính một khối ngọc giản bị phong ấn, không thể mở ra phong ấn trong đó.

Diệp Vấn lòng máy động hỏi:

- Không biết Lâm đạo hữu có từng găp qua một khối ngọc giản hình dạng khác với Lâm đạo hữu nói nhưng cũng là một khối ngọc giản không thể xem xét được nội dung ở bên trong?

Lâm Thiên biết Diệp Vấn đang nói tới ngọc giản hình ngôi sao ghi lại nửa bộ trên của Tinh Nguyệt thần công mà hắn có được.

Lâm Thiên nói:

- Ta đã lấy được khối ngọc giản đó.

Dù cho Lâm Thiên có nói không thì với thực lực của Thiên Đạo tông mà muốn điều tra thì cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, chẳng bằng bây giờ cứ nói thật ra.

Diệp Vấn lặng im:

- À.

Ngọc giản hình ngôi sao đó trước kia cũng từng qua tay Diệp Vấn, nhưng gã không làm gì được nó, phong ấn kia ngoan cố muốn chết. Mặc cho Diệp Vấn có dùng cách gì đi nữa cũng đều không thể gỡ bỏ được phong ấn, gã biết rằng Lâm Thiên muốn tìm ngọc giản hình mặt trăng giống như ngọc giản hình ngôi sao thì chắc hẵn đã khám phá ra được bí mật trong ngọc giản ngôi sao bị phong ấn kia.

Diệp Vấn thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ bí mật trong ngọc giản liên quan tới nhiều tiên tinh hay sao?

Nếu không thì làm sao mà một tên tu chân giả có thể lấy ra được nhiều tiên tinh như vậy?

Diệp Vấn nói:

- Tốt, nhưng nếu như Thiên Đạo tông của ta tìm được ngọc giản hình mặt trăng thì Diệp ta hy vọng có thể cùng Lâm đạo hữu hưởng chung thứ ở bên trong ngọc giản!

Lâm Thiên thầm cười nhạt, hắn đã đoán được Diệp Vấn cho rằng khối ngọc giản kia và tiên tinh có liên quan.

Lâm Thiên sảng khoái đồng ý:

- Không thành vấn đề!

Trong ngọc giản hình mặt trăng có nửa bộ sau của Tinh Nguyệt thần công, không có nửa bộ đầu thì dù cho cầm được nửa bộ sau cũng là đồ bỏ, Diệp Vấn có xem cũng không học được Tinh Nguyệt thần công.

Thấy Lâm Thiên đồng ý dễ dàng, Diệp Vấn thầm cau mày nhưng lập tức thoải mái. Với thực lực của Thiên Đạo tông, Diệp Vấn không tin Lâm Thiên dám giở trò quỷ gì.

- Nghe nói trong tay của Lâm đạo hữu có rất nhiều tiên tinh?

Lâm Thiên nói:

- Không dám nói có nhiều, chỉ có chút chút.

Trong đầu Diệp Vấn vang lên một thanh âm già nua:

- Chưởng môn, tên nhóc này sở hữu tu vi chỉ là Phân Thần Kỳ, không biết dùng thủ đoạn gì mà lại che giấu tốt như vậy. Hừ, chưởng môn đừng hỏi nhiều nữa, với thuật sưu hồn thì hắn có bí mật gì cũng sẽ phải ngoan ngoãn phun ra thôi!

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

- Chủ nhân, có Tán Tiên tham gia, tu vi của chủ nhân đã bị đối phương thăm dò ra. Mới rồi Tán Tiên truyền âm cho Diệp Vấn muốn sử dụng thuật sưu hồn với chủ nhân.

Trong lòng Lâm Thiên liền phẫn nộ:

- Hay, hay cho Thiên Đạo tông, ta thật muốn xem Diệp Vấn định làm sao?

Diệp Vấn lặng im một lúc, đứng lên nói:

- Lâm đạo hữu, phong cảnh của Tề Thiên phong tuyệt đẹp, để Diệp ta dẫn Lâm đạo hữu đi dạo.

Lâm Thiên lạnh nhạt nói:

- Được.

Ai lúc này mà biết người ta muốn giết mình thì thật khó mà nhiệt tình nổi.

Truyền âm vừa đến, hơn nữa Diệp Vấn còn là chủ của một đại phái, có bao nhiêu là việc đang chờ gã xử lý, vậy mà lại có tâm tình rảnh rỗi đi dắt Lâm Thiên đi dạo sau núi, các manh mối đều chỉ rõ Diệp Vấn muốn xử Lâm Thiên ở ngay sau núi.

Diệp Phiêu Linh bước vào đại điện:

- Phụ thân bận rộn nhiều việc, hay để cho nữ nhi giúp phụ thân dẫn hắn ra sau núi ngắm cảnh?

Trong khi Diệp Vấn nghị sự thì chỉ có Diệp Phiêu Linh mới gan dạ không cần thông báo đã xông vào.

Diệp Vấn biến sắc mặt nói:

- Phiêu Linh mới về núi, hãy nghỉ ngơi cho khỏe. Ta tạm thời không có việc gì, cùng Lâm đạo hữu ra sau núi đi dạo thả lỏng thôi.

Diệp Phiêu Linh nói:

- Phụ thân, ta đi sau núi thì cũng là thả lỏng.

Diệp Phiêu Linh không hay biết phụ thân của nàng chỉ muốn giết Lâm Thiên, chiếm lấy bí mật ở trong đầu hắn.

Diệp Vấn nét mặt sa sầm nói:

- Nghe lời!

Diệp Phiêu Linh ngây người, nàng không nhớ đã bao lâu rồi Diệp Vấn không xụ mặt với mình.

- Phụ thân bắt nạt ta!

Diệp Phiêu Linh bỏ lại câu nói, hốc mắt ngấn lệ chạy ra ngoài, đã không quan tâm Lâm Thiên thế nào. Diệp Phiêu Linh chỉ mới gặp Lâm Thiên hai lần, cũng không tính là quen biết gì, càng không nói tới tình cảm.

- Nha đầu ngốc!

Lâm Thiên thầm thở dài:

- Diệp chưởng môn, có một số việc khi đã làm rồi thì không thể quay đầu, có lẽ là họa không phải phúc.

Mắt Diệp Vấn lóe ra sát khí, gã hiểu Lâm Thiên đã nhận ra cái gì.

- Ha ha ha! Lâm đạo hữu nói gì kỳ vậy, Diệp ta thật không hiểu. Tiểu nữ bị ta làm hư, mong Lâm đạo hữu đừng để bụng. Diệp ta mang Lâm đạo hữu ra sau núi đi dạo, sau núi có một vườn hoa lớn, bên trong có rất nhiều danh hoa dị chủng.

- Vậy đi đi.

Bạn đang đọc Thế Giới Bên Trong Chiếc Nhẫn (Dịch) của Vô Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ilovenovel22397
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 99

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.