Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13: Ngày Thứ Nhất (5)

Tiểu thuyết gốc · 1158 chữ

Chương 13: Ngày Thứ Nhất (4)

- Làm đồ gốm? Tôi chưa từng thử bao giờ.

- Vậy thì bây giờ làm cho quen đi. Biết đâu sau này có lúc cần thì sao!?

- Nhưng tôi không biết phải bắt đầu từ đâu?

- Đơn giản mà, giống như nặn đất sét hồi tiểu học ấy!

- Tiểu học tôi chưa bao giờ nặn đất sét!

Câu trả lời của Tú Chi làm Hào ngây người:

- Cô nói thật hay đùa thế?

- Thật! Hồi tiểu học tôi chưa nghe về môn nặn đất sét cả.

- Cô học ở trường nào?

- Không nhớ!

Hào định thốt lên hai tiếng "mẹ ơi" nhưng kịp ngưng lại. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người vô tâm với cuộc sống quá mức giống như cô gái này.

Hắn tặc lưỡi:

- Thôi đành vậy! Tôi sẽ hướng dẫn cô.

Trước khi tạo hình thì việc đầu tiên cần làm là chắt bớt nước cho đất sét dẻo hơn, về việc này hắn chỉ cần dùng một tấm vải đan từ sợi chỉ tơ rồi vắt kiệt nước, thế là xong.

Để cho chắc Hào còn thêm vào một ít bụi than gỗ, mục đích là để nó nhanh khô hơn.

- Đầu tiên, cô hãy nắm lấy một nắm đất rồi vò đi vò lại trên tay cho nó dẻo và tròn hơn.

Tú Chi gật đầu, cô bốc lấy một nắm đất cho lên tay rồi bắt đầu vò.

Hắn cũng không ngồi im, bắt tay ngay vào công cuộc làm đồ gốm.

Vo tròn đất sét nhiều lần sau đó trải đều ra đất, dùng một cây tre thẳng cán dẹp nó ra. Cứ tưởng tượng như đang làm bánh cũng được.

Việc vo tròn và cán dẹp liên tục sẽ khiến đất đạt được độ dẻo dính tốt nhất.

Tú Chi thấy vậy thì cũng bắt chước làm theo. Nhìn cô nàng vụng về lớ ngớ chân tay, Hào chỉ biết lắc đầu.

...

- Sao của tôi với của cậu khác nhau đến thế nhỉ?

Sau khoảng 2 tiếng đồng hồ nắn bóp thì cuối cùng thành quả thu được là bốn cái cốc nước, hai cái chum lớn và một cái chảo.

Điểm đặc biệt ở đây là hai cốc nước mà Tú Chi làm lại cong veo, xiên vẹo trông chẳng ra sao thì mấy cái còn lại tuy không được đẹp cho lắm nhưng nói chung là dễ nhìn.

- Kinh nghiệm ba năm nặn đất của tôi đấy chứ chẳng đùa!

Đúng thật là ở chỗ mà Hào sống trò pháo đất rất phổ biến, đến nỗi mà người từ xa về là nhảy ngay vào chơi mỗi khi có dịp.

Cấu trúc và cách chơi của pháo đất cũng không có gì quá phức tạp, chỉ cần người chơi nặn đất có vành dày rồi ném lên trời cho nó rơi xuống đất tạo thành tiếng nổ. Pháo của ai nổ to hơn thì người đó được xem là khéo tay nhất.

Hào tuy không giỏi trò này cho lắm nhưng kinh nghiệm thì tràn đầy.

- Tiếp theo chúng ta làm gì?

- Còn làm gì nữa. Ngồi chờ chúng khô rồi đem đi nung thôi!

...

Cái nắng gắt của buổi chiều chiếu xuống khoảng đất trống trước cửa hang nơi hai người ngồi.

- Nắng như thế này thì đồ gốm có khô nỗi hay không?

Tú Chi quay sang hỏi hắn.

- Không cần phải quá khô đâu, chỉ cần nó cứng lại một chút là được! - Hào đáp - Cơ mà mau vào trong đây đi chứ ở ngoài đó lâu coi chừng bệnh đó, chỗ rừng thiên nước độc này mà ngã bệnh xuống là nguy hiểm lắm đấy.

Không phải ngẫu nhiên mà những người đi tìm trầm hương ngày xưa thường một đi không trở lại. Địa hình trắc trở chỉ là một trong số những lý do đó mà thôi, phần lớn là do khí hậu khắc nghiệt cùng sinh vật mang mầm bệnh như muỗi rừng khiến điều kiện sinh tồn trở nên khó khăn.

Tú Chi cũng nhận thức được điều mà hắn nói, ngoan ngoãn đi vào trong hang.

...

Tối đến.

Tiếng lửa cháy vang lên lách tách khi Hào đưa thịt thỏ rừng xiên que lên nướng, một mùi thơm dễ chịu lan ra khắp hang khiến cả đám gấu con đang ngủ cũng phải mò dậy.

- Không được! Bọn mày đã ăn no vào ngày hôm qua rồi mà!

Hào quát. Cấu tạo dạ dày của động vật hoang dã rất khác so với con người, đối với các sinh vật ăn thịt như gấu, hổ, sư tử,..v.v.. thì chúng chỉ săn mồi khi thật sự đói mà thôi, còn nếu không thì trong vài ngày hoặc vài tuần tới chúng không cần ăn gì cả.

Cái Hào muốn là để bọn gấu con tự độc lập săn mồi và sống theo bản năng chứ không phải là dựa vào hắn.

Tú Chi ngồi trên tảng đá, tay cầm xiên thịt nướng tuy thơm nhưng chẳng có tí vị gì cả. Tất nhiên rồi! Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì gia vị ở đâu ra để mà nêm nếm.

- Để lò cháy như thế có được không?

Cô nàng đang nói về cái lò nung gốm.

Để có thể nung đồ gốm thì trước hết phải có lò nung, do không có nhiều thời gian nên hắn làm tạm một cái lò cỡ nhỏ tạm bợ.

Dùng đất sét còn thừa đắp xung quanh lên tạo thành một cái lò cổ cao, đục một cái lỗ ở dưới đáy để bỏ thêm củi vào nhằm tăng nhiệt độ. Đem toàn bộ số đồ gốm đã phơi lúc chiều chất vào trong, thổi lửa lên rồi đậy kín lại.

Nắp đậy là một khối đất sét khác đã được nung trong bếp lửa khi nướng thịt, đến khi đạt đủ độ cứng thì mang lên đậy chặt lên thành lò, dùng đất sét còn ướt trét lại cho kín gió.

- Không sao đâu! Để tới mai lấy ra là được!

Hào đáp. Thời gian để nung một món đồ gốm tối thiểu là 4 tới 5 tiếng đồng hồ, thời gian bão hoà là 30 phút bởi nếu lấy ra ngay bây giờ sẽ khiến sự chênh lệnh nhiệt độ làm cho đồ gốm bị nứt vỡ.

- Thế à!

Cô không nói thêm gì nữa chỉ cắm cúi ăn.

- Ăn từ từ thôi!

Hắn nhắc cô rồi đưa một ống tre bám mụi đen chứa nước lên tu ừng ừng.

Vấn đề về nước thì hiện tại Hào dùng cách đun nước trong ống tre, cách này chỉ có thể tạm sử dụng vài ngày bởi lượng tre mà hắn mang về là có hạn.

Để đến mai có đồ chứa rồi thì chuyện thiếu nước sẽ được giải quyết.

Còn 4 ngày trước khi nhiệm vụ chính kết thúc.

Bạn đang đọc Thẻ Bài Sinh Tử - Việt Nam sáng tác bởi TranKhietHao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranKhietHao
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.