Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ

Tiểu thuyết gốc · 1922 chữ

"Diing doong!"

Chuông cửa reo từng hồi từng hồi liên tục. Yui thở dài đặt chiếc laptop từ trên người xuống, lật lớp chăn mỏng lật đật chạy ra cửa.

Đến giờ này? Là bạn cô, hay là nhân viên giao hàng?

Yui chẳng buồn nhìn qua lỗ, mở cửa ngay. Giây sau cô chết sững.

Người đàn bà đứng nghiêm trang trước cửa, bộ đồ công sở vừa vặn trên người bà, mái tóc nâu xoăn nhẹ thả dài ngang lưng. Vừa thấy cô, người đàn bà mỉm cười đôn hậu, nhưng không thể nào giấu nổi sự bối rối.

- Bà đến đây làm gì? - Ánh mắt của Yui chợt hóa thú dữ, trừng nhìn người đàn bà, giọng gằn mạnh. - Tôi đã nói không muốn có bất cứ liên quan nào với người nhà Satake nữa.

Bà lao đến ôm chầm lấy Yui, cười trong làn nước mắt vì hạnh phúc, bỏ qua những lời nói lạnh nhạt và tàn nhẫn của cô.

- Con lớn quá, thật sự nhận không ra. Ta rất nhớ con.

Nhưng Yui lại đẩy bà ra một cách phũ phàng, cười khẩy:

- Tôi lớn là công của bà ngoại, đâu phải lớn bằng bàn tay của bà. Tại sao bà lại mừng kia chứ?

Người đàn bà kia sững lại, trong lòng đau nhói. Nhưng bà không quá bất ngờ, vì đã sớm lường trước được tình hình sẽ như thế này khi nghe chồng bà kể lại.

Satake Kaemi, tên thời con gái đồng thời cũng là tên bà dùng trong công việc là Wakaru Kaemi, là phu nhân của gia tộc Satake, cũng có nghĩa là mẹ Yui.

Bà điềm nhiên bước vào nhà, mặc cho thái độ của Yui dường như là xua đuổi. Ngó xung quanh liền thản nhiên mỉm cười.

- Căn nhà thật tốt, có vẻ cuộc sống của con không quá khó khăn nhỉ, con gái Yui?

- Đừng gọi tôi như thế. - Yui nghiến răng, tay nắm chặt nắm đấm cửa như muốn phá tan. - Bà đi về đi, tôi chưa cho bà vào nhà tôi.

- Nhưng con đã không đuổi ta, đúng không? - Kaemi quay lại, nhìn Yui cười rất dịu dàng.

Yui nghiến nhẹ răng, thở dài. Trong kí ức mơ hồ của cô hình như bà chính là con người như thế này. Kaemi thản nhiên ngồi xuống sofa phòng khách, ánh mắt đưa nhìn Yui ra hiệu muốn cô ngồi xuống cùng bà.

Yui đành lòng đóng cửa lại, rồi thả mình một cách bất cần xuống ghế đối diện.

- Không có trà cho người đàn bà nhẫn tâm đâu. - Ánh mắt cô lạnh tanh như thú hoang. - Đến đây làm gì?

Nụ cười luôn hiện hữu trên gương mặt đôn hậu của Kaemi dần cứng đờ. Bà luôn tỏ ra thản nhiên và bình tâm, nhưng trước thái độ khinh miệt và lạnh nhạt của Yui thì người mẹ đẻ như bà cũng biết đau đớn.

- Đến thăm con gái mẹ sống sao thôi. - Bà vẫn cố gắng cười. - Cha con nói thật đúng, Satake Yui đã thay đổi rất nhiều rồi. Hồi trước con quả thật là một tiểu thư điệu đà và ngoan ngoãn, nhưng bây giờ trông thật quậy phá và nghịch ngợm.

- Ngoan ngoãn nên mới để im cho các người ức hiếp! - Yui gằn giọng, chất chứa sự phẫn uất và căm hận. - Nếu bà muốn biết tôi sống sao thì thấy rồi đó, rất tốt. Nên bà mau về đi và đừng bao giờ đến nữa, cũng đừng tìm kiếm một Satake Yui. Giờ tôi là Miyamoto Rei, không còn là con của bà nữa.

Tim bà nhói đau, từng khúc ruột như bị cắt đứt. Suốt mười năm, như nỗi ám ảnh về ngôi nhà khủng khiếp làm Yui không thể ngủ được, sự hối hận vì đã không thể cho đứa con gái một vòng tay hạnh phúc của Kaemi dày vò bà từng ngày từng giờ.

- Dù con có cố gắng phủ nhận thế nào thì ta vẫn luôn là mẹ con, Yui à...

- Ai phủ nhận? Chính các người mới phủ nhận tôi là con của các người. - Yui đứng bật dậy, gào lên. - Từ nhỏ, bà chẳng bao giờ lo cho tôi chu đáo. Suốt sáu năm sống trong căn nhà ấy, tôi đều được những người giúp việc chăm sóc. Lão già không coi tôi là con của lão, còn bà thì một là Mai, hai cũng là Mai, suốt ngày chỉ mải mê làm cái bóng của chị bà. Bà có bao giờ quan tâm đến tôi? Tôi chẳng bao giờ được bà giành thời gian chăm sóc tôi như một người mẹ chăm sóc con cái cả.

Đôi mắt của Yui hằn lên những tia máu, lòng trắng dần đỏ rực, đôi tay mảnh mai nắm chặt lại thành quyền.

- Bây giờ tôi cút đi là khuất mắt các người, các người có thể vô tư chăm sóc cho đứa con gái Satake Mai duy nhất của các người. Còn thứ con ghẻ Satake Yui thì hãy để nó biến mất đi, hay các người cố gắng tìm tôi về chỉ để gả đi cho một gia tộc giàu có nào đó kiếm chác vài mối cho tập đoàn của các người?

Kaemi đau lòng, đau tới cấu xé ruột gan. Nước mắt bà rơi ròng rã, nụ cười dần vụt tắt khi không thể gắng gượng được nữa mà dần dần là một nỗi buồn man mác thê lương.

Trong kí ức của Yui, chị gái bà mới là người mà chồng bà yêu nhất, còn bà chỉ là cái bóng thay thế chị gái bà khi người chị song sinh mất đi. Bà vì yêu chồng mà cùng ghẻ lạnh đứa con gái ruột Yui, chỉ chăm chăm dành tình yêu cho Mai mà lấy lòng. Yui lớn lên trong một gia đình lạnh lẽo và bản thân thì luôn bị cô lập bởi chính cha mẹ và bạn bè.

Một nỗi đau và sự ám ảnh đeo bám con bé suốt bao nhiêu năm trời.

- Con không muốn nghe lí do tại sao năm xưa mọi người lại đối xử thế với con sao? Con gái, chẳng có một ai ghét con cả, tất cả mọi điều trong con chỉ là một cái bóng ma con dựng lên đày đọa chính con thôi. - Kaemi kiên nhẫn, bà nghĩ đã đến lúc phải nói cho con gái bà lí do.

- Không, tôi chẳng quan tâm. - Yui lạnh lùng gạt phăng đi. - Mọi lí do chỉ là ngụy biện, tôi chỉ tin vào những gì mắt thấy tai nghe, sự tàn nhẫn của ông ta, sự lạnh nhạt của bà, tôi tuyệt đối không bao giờ tha thứ!

Nhìn con gái mình dần dần mất đi sự bình tĩnh, Kaemi đau lòng chùng xuống. Bà cúi gằm mặt, tay không yên mà vò nhẹ gấu áo.

- Ta biết bây giờ con không tin lời ta nói, nhưng ta vẫn sẽ nói. - Suy nghĩ một lúc, Kaemi đắn đo nói, lựa lời rất cẩn thận. - Ta thề với chúa ta chưa một lần ghét con, dù ta đã từng làm chuyện có lỗi với con. Suốt mười năm qua ta luôn cắn rứt lương tâm và tự dằn vặt mình, mong rằng ngày con về ta sẽ có thể bù đắp cho con. Nhưng bây giờ con lựa chọn xa ta, xua đuổi ta, ta không còn cách nào ngoài thuận theo ý con. Yui, sẽ đến lúc con hiểu thôi.

Yui đau lòng nuốt nước mắt xuống, đối diện với người phụ nữ này cô quả thật chẳng thể nào cứng rắn nổi.

Ở bà luôn tồn tại một sự điềm nhiên và đôn hậu, nụ cười ánh mắt đó qua bao nhiêu năm vẫn thế, vẫn rất dịu dàng, tràn đầy yêu thương. Chỉ có điều lòng cô đã luôn sợ hãi và dè chừng, tạo một khoảng cách nhất định với bà ta, xây nên một bức tường lớn trong lòng và không muốn chào đón cha mẹ cô một lần nào nữa.

Nhưng chẳng hiểu sao giờ đây, lòng dạ cô chợt mềm đi, không còn cứng rắn như cô tưởng.

- Bà về đi. - Yui nói, giọng cô dần nghẹn lại. - Bà mau về đi!

Kaemi ngây ra, nhìn con gái. Cô vẫn đứng, cúi gằm mặt, mái tóc che đi gương mặt dần đỏ bừng.

Chợt hiểu ra, bà lén trút ra một tiếng thở. Lát sau, Kaemi đứng dậy, nhẹ nhàng ôm con gái vào lòng.

- Bà... Bà làm gì? Buông ra! - Yui bất ngờ trước hành động có phần đột ngột này của Kaemi, liền muốn dãy dụa, nhưng chẳng hiểu sao tay vô lực, không thể đẩy người đàn bà này ra.

Là cô cũng thèm khát một vòng tay của người mẹ nhưng cố chấp phủ nhận?

- Khóc đi. - Bà kiên quyết giữ lấy cô, đan ngón tay vào mái tóc óng ả của cô, vuốt nhẹ. - Không biết ai đã dạy cho con không được để người khác thấy mình khóc, nhưng con gái mà, lòng dạ không thể sắt đá mãi được. Con có thể mạnh mẽ với người khác, nhưng với ta - mẹ con, con có thể làm một đứa con gái vô tư vô lo, không cần kiên cường với ta.

Đôi tay đang dãy dụa liền vô lực, buông thõng xuống. Giây sau cô run run níu lấy vạt áo của bà, dụi mặt vào ngực bà, òa khóc.

Kaemi vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc con gái, nước mắt bà dần chảy theo.

- Bà không phải mẹ tôi... Nếu bà là mẹ tôi bà đã không đối xử với tôi tàn nhẫn như thế... - Yui khóc nấc lên.

- Xin lỗi con gái, ta xin lỗi. - Kaemi vẫn kiên trì, bà hôn nhẹ lên trán cô. - Ta không xin con tha thứ cho ta, chỉ xin con cho ta một lần nữa được chăm sóc con...

Yui cứ thế òa khóc, ôm bà thật chặt. Cô không còn nhớ rõ, nhưng mùi hương và cảm giác này thật quen thuộc, một lòng mẹ đã từng bao dung cô, một người mẹ đã từng ở cạnh cô.

Giây sau, Yui buông ra, gương mặt đẫm lệ, đôi mắt đỏ hoe.

- Bà về đi. - Giọng cô lí nhí.

- Yui à, ta...

- Bà về đi! - Cô cứng rắn hét lên, sau vài giây yên tĩnh liền lặng xuống. - Hôm sau nếu rảnh, có thể qua... Tôi nấu ăn không ngon lắm...

Má bà ửng hồng lên, gương mặt không che giấu nổi sự hạnh phúc và nhẹ nhõm. Con gái bà cuối cùng đã mở lòng với bà rồi.

- Được, hôm sau nhất định ta sẽ qua nấu cho con những món con thích. - Bà dịu dàng cười.

- Bà nhớ sao? - Ánh mắt cô mờ đục nhìn theo bà.

Kaemi thoáng sững lại, giây sau cười.

- Takoyaki thì ta không tự làm được rồi. Nhưng những món ăn gia đình con thích, shogayaki hay nikujaga thì ta có thể làm.

Từ sâu trong lòng cô có một chút biến chuyển rất lạ mà cô cũng không thể nhận ra.

Yui im lặng không nói gì nữa. Một lát sau Kaemi liền rời đi, căn nhà lại trở về với trạng thái yên tĩnh đến lạnh lẽo.

Bước chân tha thẩn, Yui thả mình lên chiếc giường rất êm, vùi mặt vào lớp chăn mỏng, thở dài.

___o0o0o___

Hết Chương 18.

Bạn đang đọc Thay Đổi: Destiny to Love... sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.