Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tái ngộ

Tiểu thuyết gốc · 3887 chữ

Năm giờ chiều. Tiếng chuông kêu vang báo buổi học kết thúc. Từng hàng học sinh lũ lượt kéo nhau ra cổng. Yui và Mika đi thành một cặp, sóng bước, tươi cười trò chuyện về chiến tích lừng danh của Yui.

- Miyamoto, Toudo... - Một tiếng gọi cất lên làm đôi bạn ngừng lại, ngoảnh đầu ra sau. Haruka đang chạy về phía họ.

- Chào cậu, Okawa. - Mika mỉm cười thân thiện.

- Hai cậu có rảnh gì không? - Haruka hồ hởi hỏi.

- À, chúng tớ đang định đi lại nhà của Yu... à không, Rei. - Mika trả lời gượng gạo.

- Vậy hai cậu có phiền không nếu tớ ghé thăm nhà Miyamoto? - Mắt Haruka liền sáng rực lên. - Có lẽ các cậu sẽ thấy phiền nhưng thực lòng tớ rất muốn kết bạn với hai cậu. Tớ rất ngưỡng mộ Miyamoto và tớ muốn tìm hiểu hơn về cậu thật nhiều.

Yui quay đầu lại, tỏ vẻ không thoải mái.

- Tớ không quen cho người lạ tới nhà.

- Không được à? - Haruka xụ mặt ra. - Người lạ gì chứ, chúng ta là bạn cùng lớp, trên hết tớ còn muốn thân với hai cậu.

- Cho tớ lí do để kết bạn với cậu? - Yui vẫn điềm nhiên.

Nghe câu trả lời không mấy tích cực, trên gương mặt hồn nhiên của Haruka xuất hiện nét buồn rầu.

- Hồi sơ trung, có một số chuyện khiến tớ bị bạn bè cô lập. Tớ chẳng có ai kết bạn cùng, ngày ngày tới lớp trong ánh mắt ghẻ lạnh và những trò chơi ác từ họ. Lên cao trung, có nhiều người học chung hồi sơ trung với tớ vẫn đang miệt thị tớ, và tớ cảm thấy hai cậu rất tốt, thực lòng tớ muốn chúng ta hiểu về nhau hơn nữa. Miyamoto bây giờ lại còn là thủ lĩnh, thiết nghĩ nếu kết bạn với cậu tớ sẽ chẳng phải chịu cảnh bị bắt nạt nữa.

Gương mặt Haruka không giấu nổi sự buồn rầu, thoáng chốc khiến Yui động lòng.

Cô gái này có chung hoàn cảnh với cô mười năm trước. Cùng chịu cảnh bị cô lập, bị kì thị, phút chốc Yui không cầm nổi bản thân.

- Tớ thèm Takoyaki. - Yui thản nhiên.

- Hả? Sao cơ?

- Tớ thèm Takoyaki.

- Miyamoto, tớ không hiểu. - Haruka nghệt mặt ra.

- Tớ thèm Takoyaki.

- Ý cậu...

- Tớ thèm Takoyaki. - Yui vẫn kiên nhẫn lặp lại điệp khúc đó.

Gương mặt Haruka đơ ra trong thoáng chốc, như nửa ngày trời mới hiểu ra, bèn cười lăn.

- Hiểu rồi, haha... Vừa hay hôm nay tớ nhận được tiền tiêu vặt, sẽ khao các cậu no bụng mới thôi.

Mắt Yui sáng rực lên, không nói nhiều nữa, nắm luôn cổ tay Haruka kéo cô về nhà. Đến cả Mika bắt gặp cảnh tượng này cũng ôm đầu ngao ngán.

.

.

.

Mới bước được vài bước, bất thình lình, một đám người chặn đường Yui. Trong đó, thằng cầm đầu vẫn còn vương mùi bệnh viện. Ukano và đám tay chân của hắn mặt hầm hầm, sự căm phẫn không che giấu nổi. Ukano hét lớn.

- Miyamoto! Mày có ngon thì đấu lại với tao!

Yui lặng người nhìn hắn, đơ ra, rồi thẳng thừng phủi tay.

- Tại sao tao phải phí công? Thắng mày cũng chẳng tự hào gì cho cam. - Yui nhếch mép cười khẩy.

- Mày chơi bẩn!! Đồ chết bằm, tao không phục. Mày nghĩ cả cái trường này ai cũng thừa nhận mày chắc? Một đứa con gái vừa vào trường đã huênh hoang, mày giỏi thì đấu lại. Sao phải né? - Hắn hất cằm cười khẩy, mặt mày vẫn bặm trợn.

- Căn bản tao chẳng muốn tốn sức với mày. Mày nhìn lại mày xem, bị tao dần cho nhừ tử từ trên xuống dưới, chẳng còn chỗ nào lành lặn cả. - Yui hất cằm nhìn hắn bằng ánh nhìn dò xét, rồi lát sau, một ý nghĩ lóe sáng lên trong đầu, Yui liền hồ hởi. - Hay vậy đi, có vẻ mày vẫn chưa biết bản thân mày vô dụng đến mức nào. Bây giờ mày đấu với bạn thân tao, con gái cả thôi, nếu mày thắng tao sẽ làm đàn em của mày. Nếu thua thì liệu hồn mà rút.

- Tớ không đấu. - Mika cũng thản nhiên phủi tay. - Tốn calories chứ chẳng được tích sự gì.

- Thôi nào Mika, cậu cũng phải thể hiện chứ... - Yui nhõng nhẽo vuốt tay áo bạn, ra chiều nài nỉ.

- Mày sỉ nhục tao hả Miyamoto?!? - Ukano gào thét. - Đấu với một con đàn bà và nếu thắng thì cũng chẳng hào nhoáng gì.

"Rầm!"

Và thế là, trong phút Yui còn chưa phòng bị gì, Mika đã tóm lấy tay cô vật ngã chỏng chơ. Ukano tròn mắt sững sờ trước sát khí quỷ dị mà Mika tỏa ra.

- Vậy để xem mày còn thắng được không đã... - Giọng Mika gầm rít qua kẽ răng. Bình sinh cô ghét nhất những kẻ coi thường con gái.

Mika so với Yui thì không thể mạnh bằng. Mười năm trước Yui vốn chỉ là một cô nhóc tì yếu đuối. Thế nhưng nhờ trí thông minh và khả năng tiếp thu xuất thần, chẳng mấy chốc Yui đã trở thành bất khả chiến bại, vượt trội hơn Mika rất rất nhiều.

Tuy nhiên thì Mika cũng không phải bình thường, dù bây giờ cô vật ngã được Yui là vì cô nàng còn chẳng có một tí tập trung nào.

Ukano sởn gai ốc. Mika trông ngoại hình cũng xinh xắn mà tại sao lại có thể phát ra sát khí không thua kém gì Yui. Hắn tự hỏi con gái bây giờ đều dữ dằn vậy sao, đều là những ác quỷ đội lốt thiên thần?

- Sao? Dám không? - Mika vẫn gườm gườm.

- Được... Được... Coi như mày cũng có chút bản lĩnh... Ra bờ sông đi... - Ukano gượng gạo trả lời, rồi khoát tay ra hiệu cho đám đàn em theo hắn.

- Không cần mất công như vậy, bởi sẽ xong ngay thôi... - Mika nhếch mép cười khẩy khiến hắn rợn sống lưng.

Dứt lời, Mika như một mũi tên phóng tới ghì chặt hắn vào tường. Ukano giật mình tròn mắt. Tính ra, so với Yui, Mika cả kĩ thuật và tốc độ đều không bằng, nhưng lực đạo và độ chính xác thì vượt trội.

Nhưng lực đạo dù có hơn Yui nhưng cũng không thể gọi là mạnh. Hắn giằng được ra trong chốc lát. Hắn như dã thú đói mồi lao tới, Mika xoay người né đòn. Suốt năm phút đầu, cô liên tục tránh né những đòn của Ukano, không tấn công một lần nào, còn hắn thì cứ liên tục tấn công tới tấp.

- Chậm quá! Thực lực của mày chỉ có vậy thôi sao? Bây giờ đến lượt tao! - Nhanh như cắt, Mika chạy thẳng ra phía sau, huých mạnh khuỷu tay vào lưng Ukano. Cô xoay người, đá mạnh vào bắp chân của hắn. Ukano ngã lăn ra đất. Hắn cố nhổm dậy thì bị cô đánh lạc hướng bằng một cú đá vòng thật mạnh vào gáy.

Ukano vẫn còn có thể gượng dậy được, nhưng cô không đánh nữa.

- Tao muốn giữ thể diện cho mày nên sẽ không đánh nữa. Tiếp tục thì chỉ làm bệnh viện tốn thuốc men thôi.

- Mày... - Ukano tức tối gượng dậy.

Mika thong thả phủi bụi bám trên váy rồi bước trở lại cạnh Yui và Haruka. Riêng Haruka cứ gọi là bị dẫn từ ngạc nhiên này sang đến ngạc nhiên khác.

- Trời ơi! Chất quá, Toudo! - Haruka tròn xoe mắt mà ca thán. - Cả cậu, cả Miyamoto đều ngầu dữ.

- Mọi người! - Yui mỉm cười đáp Haruka rồi quay sang toàn bộ học sinh đang chứng kiến nãy giờ, dõng dạc. - Còn ai không phục?

Cả đám đông xì xào hẳn lên, ai nấy đều bàn tán. "Trời ơi, bây giờ là chế độ nữ quyền à?" "Bạn thân của thú dữ cũng là thú dữ, tuyệt nhiên đừng đắc tội với hai đứa đó." "Ukano làm thủ lĩnh đã hơn một năm rồi, trong phút chốc thảm bại dưới tay hai đứa con gái năm nhất. Xem xem đứa nào lớn mật phản đối Miyamoto Rei?"

- Không có ai? - Yui ngạo nghễ cười. - Ukano, mày xem. Bây giờ còn ai tín nhiệm mày nữa?

Ukano được phen bẽ mặt. Hắn ta gượng dậy bỏ đi, miệng lẩm bẩm. "Miyamoto Rei, con nhỏ khốn kiếp. Tao sẽ không để yên cho mày đâu! Cứ chờ xem..."

.

.

.

Còn Yui, Mika và Haruka chẳng buồn bận tâm thêm đến kẻ bại trận mà ung dung quay về và tiếp tục cuộc trò chuyện còn dang dở.

- Nè, tớ gọi các cậu là Rei và Mika được chứ? - Haruka hồ hởi, gương mặt không giấu nổi sự phấn khích.

- Không sao đâu, Okawa. - Mika phẩy tay.

- Cảm ơn cậu, Mi... Mika. - Haruka mỉm cười tươi tắn. - Mới đầu tớ chưa quen miệng nên còn hơi gượng, cậu cũng gọi tớ bằng tên đi.

- Haruka? - Mika cất tiếng gọi.

- "Haru" đi! - Chợt một giọng nói vang lên khe khẽ. - Giống như mùa xuân ấy.

Haruka phút chốc sững lại, tròn mắt nhìn Yui.

- "Haru"... Tên thân mật của tớ ấy hả? - Cô nàng lắp bắp hỏi, và cho đến khi nhận được cái gật đầu thản nhiên của Yui, liền sung sướng gào thét. - Rei!! Cậu không lạnh lùng như tớ tưởng! Hóa ra thực lòng lại rất ấm áp.

- Này, tớ còn chưa cho cậu gọi bằng tên đâu... - Yui cố gắng gỡ cái ôm quá sức thân thiết của Haruka, cười gượng.

- Rei! Rei! Rei!! Kệ cậu, tớ cứ gọi đấy! Rei! Rei!! Rei!! Rei!!! - Haruka vẫn hồn nhiên mặc kệ tất cả, ôm chặt lấy cổ Yui hô hào.

- Đủ rồi, người khác lại nghĩ cậu cúng tế tớ đấy. - Khổ sở chật vật một lát, Yui mới gỡ được tay Haruka ra. Mika đứng cạnh cũng phải ôm đầu cười khổ.

- Rei, Mika, tớ cũng thích cái tên Haru lắm, nên cậu phải gọi thật nhiều vào nhé. - Haruka vô tư ngoắc ngón tay út của Yui, mỉm cười.

Yui ngạc nhiên nhìn cô bạn mới quen, chẳng hiểu sao trong lòng lại có chút trống rỗng.

- Haru, sao cậu lại phấn khích quá vậy? - Mika không kìm được mình mà hỏi.

- Đã lâu lắm rồi tớ mới cảm nhận được sự ấm áp này. Suốt ba năm nay tớ không hề có bạn, lúc nào cũng chỉ là sự ghẻ lạnh và ác cảm mà thôi. - Haruka thật thà kể. - Cho nên, được kết bạn với hai cậu tớ thực sự rất vui. Tớ hứa sẽ quý trọng mọi thứ các cậu dành cho tớ.

Yui nghe vậy mà không khỏi quặn lòng. Cô cũng từng như vậy, từng rất cô đơn và trống trải. Cho tới khi Mika đến và kết bạn với cô, cô mới cảm nhận được chút ấm nóng của tình người.

- Tại sao cậu lại bị cô lập vậy? - Yui không kìm nổi mình mà hỏi.

Có chút sững lại, Haruka thoáng ấp úng. Lát sau, cô mới cười nhẹ mà trả lời.

- Chuyện cũng chẳng hay ho gì, mỗi lúc nhớ lại sự căm phẫn con người ấy trong lòng tớ lại sôi sục. Lát tới nhà Rei, tớ sẽ kể.

Nhìn nét buồn bã xen lẫn hận thù hiện lên qua ánh mắt trong suốt của Haruka khiến tâm trạng Yui và Mika chùng xuống trong chốc lát. Ba người cứ thế bước đi trong yên lặng.

Lát sau, tới một tiệm bánh nhỏ bên đường, Haruka mỉm cười hỏi.

- Rei, cậu muốn ăn Takoyaki. Còn Mika thì sao?

- Hotokeki, được chứ? - Suy nghĩ một lát Mika nghiêng đầu đáp.

Haruka gật đầu ngay tắp lự. Cô nàng nhanh nhẹn chạy lại cửa hàng, cất giọng lảnh lót.

- Bác ơi!

- Haruka đấy à? Lâu ngày không gặp, cháu xinh lên đấy! - Một bà lão có tuổi khẽ nâng kính lên, nhìn cho kĩ cô khách nhỏ rồi cất giọng hòa nhã. - Vẫn là Taiyaki à?

- Vâng. Taiyaki, Takoyaki, Hotokeki mỗi loại mười phần. - Haruka mỉm cười tinh nghịch.

Bà lão vừa lấy ba mươi chiếc bánh bỏ vào ba cái túi khác nhau, vừa cất giọng trầm trầm mà ấm áp.

- Hiếm khi thấy cháu đến ăn cùng bạn, lâu giờ toàn ăn một mình. Đây, cho cháu thêm ba cái xúc xích nữa nhé.

- Dạ, cháu cảm ơn bác. Bác cho cháu gửi tiền. - Haruka có chút mất tự nhiên nhưng cũng nhanh nhạy trả lời.

- Hai ngàn một trăm năm mươi yên cháu ạ. Nhớ bữa khác qua mua cho bác với nghen. - Bà lão mỉm cười đôn hậu.

- Cháu cảm ơn ạ! Còn năm mươi yên tiền thừa thì bác cứ cầm coi như là cháu trả cho chỗ xúc xích kia bác nhé!

Nói rồi, Haruka chạy lại chỗ các bạn. Cả ba cùng tiến về quận Suginami.

...

"Cạch" Tiếng chìa khóa kêu lạch cạch trong ổ, rồi chốt được mở ra. Bên trong tối đen, Yui phải lần mò tay mới bật được đèn lên. Cả ba chậm rãi bước vào, rồi ồ lên kinh ngạc.

- Tuyệt quá, Rei! - Haruka không ngớt lời ca thán. - Căn hộ nằm ở vị trí quá tuyệt vời, bên trong bài trí lại rất thông minh. Sống trong căn hộ như vậy cư nhiên rất tuyệt.

- Ừ. - Yui đặt cặp sách xuống ghế, gương mặt dáo dác nhìn quanh, hài lòng. - Căn hộ này đẹp hơn tớ tưởng.

- Ủa? Là sao?

- Hôm nay tớ mới về đây lần đầu.

- Thế à? Còn cha mẹ cậu? - Haruka tròn mắt ngạc nhiên.

- Họ sống ở nơi khác. Tớ ở đây một mình.

Haru nhìn sâu vào đôi mắt của Yui. Cô cảm giác Yui là một người rất bí ẩn và có nhiều tâm sự. Thực lòng càng lúc cô càng muốn tìm hiểu về cô gái này nhiều hơn nữa.

...

- Thôi chết! - Đột ngột, Haruka thốt lên.

- Gì thế? - Mika đang thích thú đi tham quan nhà cửa, nghe cô hoảng hốt liền ngó ra hỏi.

- Tớ quên mua nước rồi. Ăn nhiều bánh như thế này thể nào cũng bị khát. Tớ phải đi mua. - Nghĩ là làm, Haruka xách cặp lên, toan chạy ra cửa.

- Tiếc là tớ mới đến nên chẳng có gì cả. Phiền cậu vậy Haru. - Yui nhún vai phiền não. - Cậu lại chỗ siêu thị của chung cư nằm ở tầng hai ấy.

- Tớ biết rồi.

Haruka nhanh nhẹn đi giày, vội vã chạy ra ngoài. Ngó ra cửa khi thấy chỉ còn mình hai người, Mika trở lại chỗ Yui, nghiêng đầu.

- Căn hộ rất tuyệt, mọi thứ. Tớ vẫn thắc mắc tại sao chủ tịch lại mua cho cậu một căn hộ tuyệt như thế nhỉ.

- Chắc sợ tớ tung ảnh của Maiko ấy mà. - Yui bình thản dựa người vào ghế, xoa xoa bộ sofa, không mấy bận tâm.

- Theo tớ thấy thì đây là căn hạng A đó.

- Kệ đi, cậu đừng nói nữa.

Mika khẽ chu môi khi thấy Yui thong thả, chẳng hề mảy may bận tâm về người cha kia nữa.

- Yui, tối nay tớ ngủ đây được chứ? - Chợt, một tia sáng lóe lên, Mika ngỏ lời.

- Càng tốt! Tớ chưa quen chỗ này, sợ tối nay ngủ lạ giường. - Yui mỉm cười háo hức. - Hay rủ cả cô nàng kia nữa...

Ngạc nhiên, Mika nhìn Yui chằm chằm. Cặp chân mày nhếch lên khó hiểu, cô thắc mắc:

- Yui, cậu rất ghét mời bạn học khác đến chơi ngoài tớ mà.

- Há? - Cô tròn mắt nhìn bạn, vai nhún lên đầy ngạc nhiên. - Tớ không biết. Nhưng tớ cảm thấy cô ấy rất khác những người khác. Tớ thấy mình có thể tin tưởng được người ấy, như năm xưa tớ tin tưởng cậu. Hơn nữa, tớ không muốn bất cứ một ai phải chịu cảnh bị cô lập giống như tớ đã từng nữa.

Mika sững lại khi nghe Yui nói. Cô đã chắc chắn rằng Yui cũng bị lay động khi nghe về chuyện Haruka phải chịu cảnh bị bài trừ khỏi tập thể. Đó quả nhiên là yếu điểm lớn nhất của cô, chắc rằng cô vẫn còn đang bị ám ảnh về những tháng ngày đó.

Mika cười tủm tỉm. Cô thở sâu, rồi lại cười. Bởi sâu trong tim cô, cô mong muốn Yui sẽ cởi mở hơn với mọi người.

- Tớ về rồi đây! - Haruka giơ bao nilon đựng đầy soda lên vẫy.

Yui nhảy cẫng lên sung sướng, cô chạy lại nắm tay Haruka, rồi kéo theo cả Mika ra ngoài ban công ngồi.

Ban công căn hộ tương đối rộng, lại nằm ở tầng 18 nên khá nhiều gió. Bây giờ cả thành phố đều lên đèn, từ đây ngắm cảnh quả thật rất mê li.

Ngoài hiên kê một bộ bàn ghế nhỏ, có mấy chậu cây cảnh xinh xinh. Cả ba bây giờ tán chuyện phiếm thật sự rất rôm rả, cười hả hê vui vẻ.

- Năm tớ học sơ trung, tớ bắt đầu mối quan hệ hẹn hò với một đàn anh lớp trên. - Lúc được hỏi vì lí do năm xưa bị cô lập, Haruka thành thật kể. - Thế nhưng, ừm, tớ cũng không rõ nữa, từ đâu bỗng phát tán những tấm hình nhạy cảm của tớ. Chắc chắn có ai đó vu oan cho tớ bằng cách ghép hình lại, nhưng dù tớ giải thích cỡ nào mọi người cũng không tin. Họ liên tục miệt thị, phỉ nhổ, rồi dần cô lập tớ. Đến đàn anh mà tớ quen kia cũng không tin tớ nữa.

Nghe câu chuyện của Haruka, Yui và Mika bỗng dưng chùng xuống. Qua lời kể của cô bạn mới, Yui tự nhủ đúng là trên đời này, mình không thể vừa lòng thiên hạ. Chỉ cần bị ghét, đến thở thôi cũng có thể trở thành nguyên nhân bị ghẻ lạnh.

- Rei, cha mẹ cậu làm gì? Chắc họ rất giàu nên mới mua cho cậu căn hộ tuyệt vậy đúng không? - Haruka bỗng dưng chống cằm hỏi, chắc là muốn thay đổi bầu không khí ngột ngạt này.

Yui trầm ngâm, đôi môi khẽ mím lại.

- Tớ không có cha mẹ.

Mika sửng sốt nhìn bạn, cio không bao giờ ngờ Yui lại trả lời như thế.

- Cậu... mồ côi sao? - Haruka vẫn chưa hiểu lắm, lắp bắp.

- Mồ côi được thì đã tốt. - Yui cúi gằm mặt cười nhạt. - Tớ đã từ mặt họ, những con người không đáng làm cha mẹ kia.

Mika hoàn toàn bất ngờ khi Yui không ngại ngần kể ra. Trước kia, với cô, chuyện gia đình là điều tế nhị khi nhắc đến. Chỉ có mỗi mình Mika được biết, bây giờ cô lại thành thật kể cho một người bạn chỉ vừa mới quen.

- Cha tớ từng lấy một người vợ, tên là Daeka, và có một người con gái tên Mai. Nhưng do sức khỏe vốn yếu, bác Daeka đã qua đời lúc sinh Mai ra. Quá yêu người vợ cũ, cha tớ đã đi bước nữa với em gái song sinh của Daeka, tên là Kaemi, rồi sinh ra tớ.

Haruka tròn mắt trước lai lịch phức tạp của Yui, đôi môi hé nhỏ không thể thốt ra được lời nào.

- Bao nhiêu tình yêu thương với người vợ cũ đều dồn lên con gái đầu Mai, người vợ mới chẳng qua cũng chỉ là thế thân. Nhưng bà lại quá yêu chồng đến mù quáng, chấp nhận ghẻ lạnh đứa con ruột để chiều chuộng con riêng của chồng hòng lấy lòng ông. Người cha kia cũng chỉ có mình Mai, tớ bị chính cha mẹ ghẻ lạnh, phớt lờ.

Giọng kể của Yui đầy cay đắng, đôi mắt dần đỏ lên như chất chứa bao nỗi căm hận không thể nào nguôi ngoai.

- Cả tuổi thơ sinh ra ở Tokyo, có đầy đủ mọi thứ, nhưng chẳng hiểu sao tớ lại bị cả trường học cô lập. - Yui cười lạnh. - Tớ chạy trốn tới Kagoshima tận mười năm, lúc trở về đã đủ mạnh mẽ để đương đầu tất cả.

- Rei... Cậu là... - Haruka ngập ngừng.

- Tớ tên thật là Satake Yui, nhị tiểu thư của tập đoàn tài phiệt Satake.

Một câu nói thản nhiên nhưng sức mạnh không kém cơn sấm rung động tâm trí Haruka.

- Rei... Những người cha mẹ nhẫn tâm mà cậu nói kia là chủ tịch và phu nhân tập đoàn Satake á? Còn cậu... là tiểu thư? - Haruka run run, cả khuôn mặt trắng bệch không tin vào những gì mình vừa nghe.

- Đã từng thôi. - Yui cười nhạt. - Tớ trả họ Satake rồi. Bây giờ tớ là Miyamoto Rei. Vậy nên cứ gọi tớ là Rei, đừng bao giờ nhắc tới cái tên Satake nữa. Mika cũng vậy.

- Tớ biết rồi... - Mika ngập ngừng đồng ý. Cả ngày hôm nay cô vẫn gọi Yui bằng tên thật, Yui không nói gì, chắc bây giờ đã căm hận cái họ Satake tới mức bắt cô gọi bằng một cái tên xa lạ.

- Nhưng tại sao cậu lại kể cho tớ chuyện này? - Haruka bỗng chống cằm thắc mắc. - Chắc với cậu chuyện này như một vết nhơ vậy. Cậu tin tưởng tớ đến thế sao?

- Tớ cũng thắc mắc. - Mika cười khẽ. - Tớ và Yu... à không, Rei quen nhau tới tận mười năm nhưng cô ấy chưa bao giờ kể cho một ai. Cậu là lần đầu đấy Haruka.

- Há? Thật á?

- Haruka, cậu cũng kể về những tấm hình nhạy cảm của cậu đó thôi. - Yui mỉm cười. - Tớ tin cậu.

Chẳng hiểu sao trong lòng Haruka trào lên một niềm hạnh phúc khó tả.

- Tớ từng nghĩ những tiểu thư lớn lên trong nhung lụa đều sẽ rất sung sướng tới khinh thường người khác. - Haruka đứng dậy, vươn người ôm lấy Yui. - Rei, đừng lo. Trong quá khứ cậu đã khổ rồi. Tớ hứa sẽ không bao giờ bỏ cậu mà.

Yui bật cười, rúc vào mái tóc màu nâu của Haruka. Cái cảm giác ấm áp chết tiệt này, thật khiến cô không dứt được mà.

- Rei, tối nay tớ ngủ đây nhé! Cha mẹ tớ không có nhà, ông ngoại và em gái tớ Haruna đều về quê, ngủ một mình sợ lắm. - Haruka ấp úng ngỏ lời.

- Tớ cũng định rủ này. - Yui cười tươi. - Mika hôm nay cũng ở lại.

- Có ai muốn chơi tú lơ khơ không? - Đột ngột Mika mỉm cười rủ rê.

- Ồ, cược gì đây?

- Một ván năm mươi yên.

- Không cược tiền đâu. Chơi vẽ lên mặt đi.

- Được được...

...

Một giờ sáng bọn họ mới đi ngủ, Yui nằm giữa mặc cho Mika và Haruka thoải mái ôm, tuy có hơi nghẹt thở nhưng chẳng hiểu sao lại rất thích thú.

Cô không còn là Satake Yui nữa, mà là Miyamoto Rei. Cô sẽ sống thật thoải mái, mở lòng mình và thật vui vẻ. Phải sống đúng với thanh xuân của mình, đúng không?

___o0o0o___

Hết chương 14.

Bạn đang đọc Thay Đổi: Destiny to Love... sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.