Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm Việc Làm

Tiểu thuyết gốc · 1568 chữ

Đi vào phòng tắm bên trong, Diệp Hàn tìm kiếm trên kệ một lượt, chợt hắn chớp chớp mắt, khoé miệng bỗng nhiên nhếch lên.

Thật có ý tứ!

Diệp Hàn thì thào, hắn còn nhớ rõ, tại cái này kệ bên trên có hai cây đánh răng, trong đó một cái vẫn còn nguyên chưa sử dụng, hẳn là trước để ở đây dùng để thay thế, bây giờ thì không gặp, chỉ để lại một cái đã dùng qua, nhìn trên đó lưu lại vết tích liền biết vừa mới sử dụng.

Diệp Hàn bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm lấy, bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Ngồi một mình buồn chán tại trong phòng khách xem ti vi, chờ đợi đối phương trở về, phải đợi thật lâu, cho đến lúc sáng 7 giờ, Hạ Dao mới trở về.

Trên tay nàng xách theo bao lớn bao nhỏ, rau củ cải, đồ ăn nước uống cái gì cũng có. Diệp Hàn thấy vậy vội vàng đứng dậy đi tới, từ trên tay nàng nhận lấy tất cả đồ đạc.

"Làm sao một lần mua nhiều như vậy? Mang theo không mệt mỏi sao?" Diệp Hàn oán trách, sau đó đem đồ vật bỏ vào trong tủ lạnh, chỉ lưu lại bữa sáng.

Hạ Dao xoa bóp đã mỏi nhừ hai cánh tay, nhoẻn miệng ngọt ngào cười, bị quở trách, nhưng không buồn ngược lại rất ấm áp.

Đối mặt trong nháy mắt, cả hai đều cảm thấy rất xấu hổ.

Hạ Dao khuôn mặt đỏ lên, nghĩ tới hôm qua phát sinh sự tình, cho đến hôm nay, nàng còn không biết đối phương tên gọi là gì, thật sự là không cách nào nói nổi.

"Khụ khụ!" Diệp Hàn ngượng ngùng ho khan, sau đó nói. "Lão bà, tới tới tới, trước tiên ăn bữa sáng!" Vừa nói, hắn vừa vòng tay qua đối phương eo, hướng đi chỗ cái bàn.

Diệp Hàn lời nói cùng động tác, làm cho Hạ Dao cả người sửng sốt, còn tưởng rằng mình đang nghe nhầm.

"Phi, ai là lão bà của ngươi!" Hạ Dao lườm hắn liếc mắt một chút, nhưng cũng không tránh ra, dù sao giường đều đã lên, còn cái gì tiện nghi mà hắn chưa chiếm.

"Diệp Hàn bỗng nhiên dừng bước lại, xoay người nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm túc nói. "Còn nhớ hôm qua ta nói gì không? Bị ta ngủ qua nữ nhân, thì đời này chỉ có thể làm của ta nữ nhân!"

Dứt lời, còn chưa đợi Hạ Dao mở miệng nói chuyện, hắn đã cúi người hôn xuống.

"Ngô!" Hạ Dao phát ra nghẹn họng, chỉ có thể trừng to con mắt từ chối phản kháng.

Chỉ là, phản kháng càng lúc càng yếu, sau cùng quấn quýt nghênh hợp, không biết trải qua bao lâu, cho đến khi nữ nhân sắp ngợp thở thời điểm, Diệp Hàn mới chịu buông ra.

"Lại nói nghe một chút, ngươi là cái gì của ta?" Diệp Hàn cười tủm tỉm hỏi.

Hạ Dao thở hỗn hển, ngẩng cao cái cằm, quật cường đáp. "Không biết!"

"Rất tốt!" Diệp Hàn cười tà, lần nữa cúi người hôn xuống.

Lại là không biết trải qua bao lâu, có lẽ là năm phút, vẫn là sáu phút, hai người mới lần nữa tách ra, kéo theo một sợi màu bạc chất lỏng.

"Lần này rõ ràng sao?" Diệp Hàn lần nữa hỏi.

"Ngươi thật bá đạo!" Hạ Dao thở phì phì, hung hăng há miệng, tại trên bờ vai của hắn cắn một cái, tất nhiên nàng sẽ không quá dùng sức.

"Ừm, ta chính là bá đạo như vậy!" Diệp Hàn nâng lên nàng cái cằm, mỉm cười nói.

Hạ Dao nhìn thẳng Diệp Hàn con ngươi, thở dài một tiếng, tiếp theo nàng chủ động đầu nhập hắn trong ôm ấp, nhỏ giọng nói. "Ta là của ngươi lão bà, được rồi đi!"

Diệp Hàn khẽ nhíu mày, tựa hồ cảm thấy có điểm gì không thích hợp, nhưng không biết là chỗ nào không thích hợp.

"Đúng rồi, ngươi tên gì? Ta còn chưa biết nha!" Bỗng nhiên Hạ Dao ngẩng đầu, mở to con mắt hỏi.

Bị nàng như vậy một hỏi, hắn cũng không còn suy nghĩ nhiều, mà là nói. "Ta gọi Diệp Hàn, về sau gọi ta lão công!"

"Được rồi, lão công." Hạ Dao xẹp cái miệng, nàng cảm thấy mình bị tên này ăn gắt gao.

"Lão công, ngươi không muốn biết tên của ta?" Hạ Dao kinh ngạc hỏi.

"Đã biết!" Diệp Hàn bóp nhẹ nàng khuôn mặt, nói ra.

Hạ Dao là người rất thông minh, rất nhanh thì hiểu ra là vì sao. Tất nhiên là Diệp Hàn tại nàng trong giấy tờ cá nhân biết được, bằng không như thế nào đưa nàng trở về.

"Không nói nữa, đồ ăn đều nguội, để xem lão bà cho ta ăn cái gì." Diệp Hàn nói chuyện, một tay ôm lấy Hạ Dao eo nhỏ nhắn, một tay xách đồ ăn đi tới trước bàn.

Đến lúc này Diệp Hàn mới phát hiện, đối phương đi đứng có chút kỳ quái, cước bộ không dám đi quá rộng.

"Lão bà, chân của ngươi bị thương?" Diệp Hàn lo lắng hỏi.

Hắn bỏ xuống bàn đồ ăn, chuẩn bị giúp nàng xem xem.

"Hừ, còn không phải tại ngươi!" Hạ Dao giận trách, khuôn mặt phát hồng.

"A...? Ta không có làm gì a?" Diệp Hàn vẫn còn chưa kịp phản ứng.

Nhưng mà rất nhanh, hắn liền nhếch miệng, cảm thấy buồn cười, kem theo đó là ấy náy.

Nếu như không phải tối hôm qua hắn hành hạ nàng quá sức, có lẽ nàng không có bị như vậy.

"Cái kia... Xin lỗi a lão bà, cũng tại ngươi quá mê người, ta nhịn không được!"

Nghe Diệp Hàn nói, Hạ Dao chỉ hận không thể ngay lập tức chui xuống hố.

Hai người nói nói cười cười cùng nhau ăn sáng, thật nhanh hiểu rõ lẫn nhau.

Diệp Hàn đến bây giờ mới biết được, nữ nhân của mình lại là thư ký tổng giám đốc cho một công ty lớn, lúc đó hắn liền nổi máu ghen, phải biết tin đồn nhảm về chuyện sếp và thư ký đâu đâu cũng có, hắn không thể chấp nhận được nữ nhân của mình lại phải răm rắp nghe theo lời của một nam nhân khác.

Cũng may, cái kia công ty tổng giám đốc lại là một nữ, bằng không hắn sẽ không cho phép Hạ Dao tiếp tục ở nơi đó công tác, nam nữ ở chung, thể nào cũng xảy ra chuyện, không phải là hắn không tin tưởng Hạ Dao, mà là không tin tưởng người khác, nàng xinh đẹp như vậy, nam nhân nào không có ý nghĩ.

"Lão công, ngươi còn chưa báo ra ngươi hiện tại đang làm cái gì đây?" Hạ Dao mở miệng hỏi.

Diệp Hàn giật mình, vội vàng chấn định, hắn cũng không thể nào đem chuyện mình vừa ra tù nói ra a, như thế sẽ hù sợ đối phương.

"Ha ha lão bà, không nói chuyện này nữa có được hay không? Trước tiên ăn hết bữa sáng a!" Diệp Hàn cười khan nói.

Diệp Hàn toát mồ hôi, vội vàng xoay chuyển đề tài.

Hạ Dao nghi hoặc, nhưng không nói gì thêm.

Một bữa sáng, cả hai ăn rất ngon miệng, sau cùng, Hạ Dao cũng phải rời đi, nàng chỗ công việc còn phải đi làm, lưu lại Diệp Hàn lụi thủi một mình ở nhà.

Không được, ta cũng phải tìm việc để làm, không thể để cho lão bà nuôi a.

Diệp Hàn ở không thời điểm, hẳn luôn suy nghĩ một ít chuyện để làm, nhưng hắn cũng biết, bản thân sơ yếu lý lịch là có vết bẩn, đã từng ngồi tù qua, chỗ nào muốn mình đi vào làm a, lại nói, chính mình có bằng cấp không.

Suy đi nghĩ lại, Diệp Hàn quyết định ra khỏi nhà, tự mình đi loanh quanh một chút nhìn xem có cái gì công việc thích hợp mình.

Mân Côi khu dân cư diện tích rất rộng, Diệp Hàn phải tốn hơn năm phút đi bộ để ra khỏi chỗ này, xuất hiện ở đường lớn phía trên, chỗ này lượng xe lưu động tương đối nhiều, hai bên đường phố san sát các quán ăn quà vặt, tại chỗ hắn liền nhìn thấy một tiệm mì trông giống như mình vừa mới ăn, hẳn là nữ nhân mình chỗ mua.

Tại đô thị cuộc sống cho người cảm giác thời gian gấp gáp, đổ xô tấp nập, so với ở quê bình lặng yên ắng là hai khái niệm khác nhau.

Đi khoảng cách xa, bỗng nhiên Diệp Hàn tầm mắt bị thu hút bởi một tờ rơi tuyển dụng thông báo, dán tại trụ đèn bên trên. Cần tuyển bảo an.

Tổng số mười người, không cần bằng cấp, độ tuổi chiều cao, cân nặng phù hợp với yêu cầu như trên là được, thời gian tuyển dụng là chiều hôm nay, tại Thanh Nhã công ty.

Diệp Hàn nhìn thật kỹ thông báo này, nhớ kỹ bên trên thông tin sau đó rời đi.

Bạn đang đọc Thấu Thị Ẩn Đô Thị sáng tác bởi Phuc_Oishi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phuc_Oishi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.