Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn Là Kẻ Điên Sao

Tiểu thuyết gốc · 1125 chữ

Chương 5: Hắn Là Kẻ Điên Sao

Sáng hôm nay không khí toàn Vũ Gia Thành náo nhiệt lạ thường, những dòng người từ bốn phương tám hướng đều đổ xô về quảng trường trung tâm của tòa thành như trẩy hội. Bởi vì hôm nay chính là ngày mà 5 năm mới có một lần, ngày mà tông môn Thiên Kiếm Tông đến chọn đệ tử. Cho nên tứ đại gia tộc đều đem những con em thiên tài yêu tú nhất của mình ra, tất cả đều trong độ tuổi từ 15 tới 20, lứa tuổi mà mới bắt đầu chập chững bước đi vào con đường tu luyện.

Vũ Thiên hắn cũng được Tố Linh Nhan đẩy đi, nhưng hắn khác với mọi người hắn không phải đi trắc thí mà là đi kiếm tiền. Theo suy nghĩ của hắn muốn kiếm được nhiều tiền thì phải đến nơi đông người, mà hôm nay toàn Vũ Gia Thành nơi đông nhất tất nhiên là quảng trường rồi, thế cho nên hắn và Tố Linh Nhan liền kiếm một cái bàn kê ở gần quảng trường rồi ngồi xuống. Nàng cũng không biết thiếu gia nhà mình hôm nay dỡ chứng gì tự nhiên mới sáng sớm bắt nàng đẩy ra đây ngồi, đang không biết làm sao thì thấy thiếu gia lấy từ trong bọc ra một cái lá cờ rồi treo lên, bên trên có ghi hàng chữ.

“giải đáp mọi vấn đề thắc mắc trong tu luyện, 500 lượng một câu hỏi”

Nhìn thấy như vậy Tố Linh Nhan hơi sững sờ, không giám xác định liền quay sang hỏi hắn.

- Thiếu gia... Người không sao chứ?.

Vừa hỏi nàng vừa đưa tay lên sờ trán hắn, chẳng nhẽ hôm qua ngã một cái bây giờ đầu đã óc có vấn đề rồi. Vũ Thiên không biết làm gì hơn là chỉ biết nhìn nàng cười khổ một tiếng.

Hắn cũng không phải là chơi ngông mà là đã suy nghĩ kỷ rồi, điểm mạnh của hắn chính là về kiến thức. Suốt gần 16 năm qua hắn chỉ ăn và ngồi đọc sách, với trí thông minh tuyệt đỉnh của hắn đọc một biết mười, một pháp thông vạn pháp thông, thì việc lý giải những vấn đề tu luyện cho những người ở đây là vô cùng giản đơn. Nếu không phải là đang cần tiền gấp thì hắn cũng không nguyện ý bại lộ đi giải đáp những vấn đề này.

Sau khi cái biển được dựng lên không lâu thì nó cũng đã nhanh chóng trở thành một điểm nóng ở quảng trường. Đơn giản bởi vì lời lẽ trên biển quá mức ngông cuồng, hơn nữa người viết ra cái biển này thì cả Vũ Gia Thành đều biết hắn là một tên phế vật chính cống. Thế là người ta tụ tập lại cũng không phải là để xem giải đáp, mà là để cười nhạo hắn.

- Ù uôi... Đây không phải là Vũ Thiên, siêu cấp phế vật con trai của Vũ Gia Long đại nhân đây sao.

Người nói chuyện là Vũ Gia Hoàng, cha của hắn và cha của Vũ Thiên vốn là hai anh em, lúc trẻ hai người tranh đấu với nhau để dành chức gia chủ. Sau đó cha của Vũ Thiên dành chiến thắng lên nắm quyền gia chủ Vũ Gia, thế là hắn luôn tức tối tìm cách đối lập. Khi hắn biết Vũ Thiên là phế vật thì luôn tìm cách chọc ngoáy vào vết thương này. Năm nay hắn vừa tròn 20 tuổi có tu vi là luyện khí tầng bốn, nếu tính theo lứa tuổi đồng trang lứa trong gia tộc thì hắn cũng xem như là kẻ nổi bật. Đáng nhẽ ra theo bối phận thì hắn còn phải gọi Vũ Thiên là ca ca, nhưng Vũ Thiên không được nhập gia nên cũng không thể tính là người của Vũ Gia được.

- Thế nào ăn bám phụ nữ quen rồi hôm nay định ra đây kiếm chút tiền hả. Thôi thì tính ra ngươi cũng là biểu ca của ta nếu nghèo khó quá ta bố thí cho ngươi chút tiền ăn cũng được.

Nói rồi hắn liền cầm 500 lượng ném qua.

- Nhưng muốn lấy được tiền thì cũng phải trả lời câu hỏi của ta. Ta hỏi ngươi, ngươi tu luyện công pháp của Vũ Gia từ nhỏ nhưng đến nay vẫn không có một chút chân khí nào trong người, lẽ nào ngươi thực sự là phế vật sao hahaha...

Liên tiếp là những tràng cười từ những người xung quanh, nhưng Vũ Thiên mặt vẫn không hề biến sắc hắn vẫn luôn giữ cho mình một bộ dáng thờ ơ với đời. Khẽ đưa đôi mắt như trời đêm thâm thúy của mình nhìn những người xung quanh một vòng, sau đó mới ngước lên nhìn thẳng vào Vũ Gia Hoàng. Bàn tay mảnh khảnh khêu gợi trắng nõn như tay con gái của hắn đang cầm cây bút viết lên đáp án của mình, tư thế ưu nhã xem thường thế sự của hắn lúc này khiến cho người xem như có cảm giác phong khinh vân đạm.

“Phải, ta là phế vật.”

Câu trả lời của hắn khiến cho những người xung quanh đang cười nghiêng ngã cũng bỗng chốc im bặt lại. Vũ Gia Hoàng hắn sở dĩ hỏi như vậy là để mong Vũ Thiên sẽ giải thích lấy một câu, sau đó hắn sẽ kiếm cớ mà cười nhạo, nhưng điều khiến hắn thật không ngờ tới là Vũ Thiên lại thẳng thắn như vậy. Khiến cho hắn có cảm giác như quyền nặng mà đánh vào bị bông.

- Thiếu gia... Người đừng như vậy nữa chúng ta trở về đi, 3 người chúng ta bán rau như vậy cũng đủ sống rồi mà.

Tố Linh Nhan thấy hắn bị vũ nhục như vậy nàng không nhịn được nước mắt bỗng trào ra. Vừa nói vừa dùng tay năn nỉ hắn quay về.

Vũ Thiên chỉ còn cách quay đầu lại nắm lấy tay nàng rồi khẽ lắc đầu miệng nở một nụ cười không sao cả, không hiểu sao khi nàng nhìn thấy hắn cười như vậy thì trong lòng nàng bỗng thanh tỉnh hơn vạn phần, muốn ngông cuồng theo hắn một lần mặc cho thế sự xung quanh. Thế rồi nàng thầm nghĩ dù sao thì ta cũng từng là kẻ ăn mày nếu có nhục nữa thì ta cũng sẽ cùng hắn đứng đây chịu đựng.

- Tỷ tỷ... Tỷ nói xem tên kia hắn có bị điên không, tại sao lại tự nhận mình là phế vật chứ.

Bạn đang đọc Thất Tinh Đại Thế Giới sáng tác bởi Vũ.Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vũ.Thiên
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 143

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.