Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về nhà

Phiên bản Dịch · 1615 chữ

Kỳ thực, sau khi trận đấu kết thúc, người của lớp 3 cũng hướng tới trận đấu này tiến hành phân tích.

Lô Văn Bân hiệp đầu trận đấu một bàn cũng không ghi được, vào hiệp sau trận mới hai mươi mấy phút phụt liền năm bàn, tự nhiên là đề tài được mọi người nói nhiều nhất.

Bất quá, trải qua phân tích thì mọi người vẫn cho rằng Lô Văn Bân khả năng đứt điểm rất tốt, độ chuẩn xác cao, nhưng rõ ràng không dẫn bóng được, chuyền hay nhận bóng cũng không nốt, tốc độ bình thường, thân thể bình thường, sức mạnh bình thường...

Thêm vào hiệp đầu khi chưa ghi bàn, mọi người đối với Lô Văn Bân không khỏi có chút khinh thường, tạo cho Lô Văn Bân quá nhiều cơ hội sút gôn.

Nếu như bọn họ vào hiệp sau trận đấu có thể gây sức ép lên Lô Văn Bân, không cho Lô Văn Bân thâm nhập vào vùng cấm, lấy lực sút mạnh của Lô Văn Bân, căn bản không uy hiếp quá lớn, cũng sẽ không để cho hắn mới hai mươi mấy phút ghi liền năm bàn.

Thêm vào cuối trận thì bọn họ vẫn thắng, tự nhiên là chỉ cần hạn chế lại Lô Văn Bân, thực lực của cả đội bọn họ tự nhiên là cao hơn lớp 1.

Thế là các đội viên của lớp 3 thương lượng với nhau một chút liền đáp ứng yêu cầu đá lại của Bành Hạo Trung.

Song phương đã giao kèo, thứ sáu tuần sau, sau khi tan học sẽ đá lại với nhau.

Sau đó, mọi người đều trở về ký túc xá rửa ráy, chỉnh đốn quần áo, dọn dẹp túi sách rồi về nhà, thứ sáu tuần sau đá lại.

Trung học Mi Giang là trường học nội trú, các học sinh bình thường sẽ ở lại ký túc xá của trường học.

Lớp 11, lớp 12 thường sẽ học bù vào thứ bảy, nhưng lớp 10 thì không cần. Bởi vậy, chiều thứ sáu sau khi tan học, các học sinh lớp 10 có thể về nhà.

Kết thúc thi đấu, đám người Lô Văn Bân thở hồng hộc hướng phía khu ký túc xá đi tới, trên đường đi mọi người còn đang bàn luận việc Lô Văn Bân ghi liền năm bàn, chờ mong vào trận đá lại với lớp 3 vào tuần sau.

Hiển nhiên, việc Lô Văn Bân ghi được năm bàn đều được các đồng học tôn trọng và tán thành, không ai đề cập tới việc không cho Lô Văn Bân đá tiền đạo nữa.

Cảnh Dương cúi đầu đi ở phía sau, không hướng Lô Văn Bân gây sự nữa.

Không chỉ là trận đấu của lớp 1 với lớp 3, còn có một số lớp trưởng lớp 11, 12 quan sát trận đấu, cũng vừa rời đi vừa bàn tán về việc Lô Văn Bân ghi liền năm bàn.

Rất nhiều ngời đều cảm thấy, nếu như biểu hiện của Lô Văn Bân không phải sớm nở chóng tàn, thì việc tiến vào đội bóng của trường là không có vấn đề...

Trở lại phòng ngủ, Lô Văn Bân tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo sạch sẽ, đem quần áo dơ vừa đá bóng chứa vào một túi nilon rồi cầm theo về nhà.

Đem về nhà rồi giục vào máy giặt giặt sạch rồi phơi hai ngày, chủ nhật lại đem về, vừa vặn, khỏi phải làm ở trường.

Nhà Lô Văn Bân ở khu xưởng rượu, cách trường trung học Mi Giang không xa nên không cần ngồi xe, chỉ cần đi bộ hơn mười phút liền tới nhà.

Bởi vì thi đấu một trận bóng, lúc về đến nhà đã chạng vạng 7 giờ.

Sau khi lên cao trung, Lô Văn Bân sẽ về nhà vào mỗi chiều thứ sáu, cha mẹ đều chờ hắn về nhà rồi cùng nhau ăn cơm, lần này cũng không ngoại lệ.

Bất quá, lúc gõ cửa vào nhà, Lô Văn Bân không thể tránh khỏi việc bị mẫu thân Tôn Giai Huệ nhắc mãi một câu.

Tôn Giai Huệ đợi Lô Văn Bân mở phòng xong rồi hỏi: “Có phải là lại đi đá bóng, muộn như vậy mới trở về?”

Lô Văn Bân nở nụ cười, nói: “Lớp con cùng những lớp khác đá một trận giao hữu, hoạt động của lớp, không thể không tham gia a!”

Tôn Giai Huệ buồn bực vỗ lên đầu Lô Văn Bân, nói: “Nếu như ngươi học tập nghiêm túc như thế thì tốt rồi, nào cần phải chúng ta cho tiền mỗi ngày!”

Lô Văn Bân rụt cổ lại nhưng vẫn trúng lòng bàn tay của mẫu thân, nhanh chóng cầm theo quần áo rồi vọt vào phòng vệ sinh, đem quần áo dơ bỏ vào máy giặt.

Phụ thân Lô Văn Bân là Lô Sùng Tân ở dưới nhà bếp hướng Tôn Giai Huệ nói: “Được rồi, Văn Bân một tuần mới về một lần, nhắc mãi làm gì? Ăn cơm ăn cơm nào!”

Tôn Giai Huệ liền có chút tức tối, kéo lên thanh cửa chống trộm lên, sau đó đi tới nhà bếp hướng Lô Sùng Tân nói:

“Nếu không phải do ông mang theo Văn Bân coi bóng đá từ nhỏ, hắn sẽ đam mê như vật? Rồi thi cao trung liền rớt? Còn muốn chúng ta tìm quan hệ, cho tiền trợ cấp mới có thể lên được cao trung? Mỗi ngày chỉ biết đá bóng, đá bóng, đá bóng có thể kiếm tiền nuôi gia đình a? Không đậu được đại học, thì ông nuôi nó cả đời đi!”

Lô Sùng Tân nghe một hồi, liền lầm bầm: “Nó cũng không phải ngày nào cũng đá bóng, chỉ là tình cờ đá một trận, liền kết hợp hoạt động thân thể, thư giản đầu óc a!”

Tôn Giai Huệ tiếp tục nói: “Còn cần thư giản đầu óc? Hắn học tập có bao nhiêu cực khổ, có mệt không, sao ta lại không thấy?”

Lô Sùng Tân vung vung tay, nói: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa, hàng xóm nghe được bây giờ! Ăn cơm ăn cơm!”

Tôn Giai Huệ hừ một tiếng, nói: “Ngươi cứ để hắn thư thả đi, để rồi hắn không thi đậu đại học rồi ngươi làm sao!”

Lúc này, Lô Văn Bân từ phòng vệ đi ra.

Đang ở thời kỳ nghịch ngợm của độ tuổi 16, lại có được hệ thống bóng đá quán quân, Lô Văn Bân nghe được lời của mẫu thân, không do dự trả lời một câu:

“Không cần thi đại học, ta sẽ làm cầu thủ, cầu thủ chuyên nghiệp, so với sinh viên đại học kiếm tiền nhiều hơn!”

Ban đầu đã ngồi vào bàn, Tôn Giai Huệ nghe thế liền tức khắc nổi giận, đứng lên hướng phía Lô Văn Bân là mấy cái bạt tai, vừa đánh vừa mắng nói:

“Cái thằng nhóc ngươi, còn dám mạnh miệng! Lão nương ta nhọc nhằn khổ sở kiếm tiền cho ngươi đọc sách, ngươi không cố gắng học tập, liền đi đá bóng. Có phải là muốn lão nương đánh gãy chân ngươi, ngươi mới yên ổn đọc sách phải không!”

Lời Lô Văn Bân vừa nói ra, liền biết là mình nói sai rồi: Không nên ở lúc mẫu thân nổi nóng mà chống đối bà!

Cho dù nghĩ rằng là sẽ đá bóng chuyên nghiệp, cũng có thể âm thầm nói với phụ thân, không nên nói cho mẫu thân nghe: Này không phải là đổ thêm dầu vào lửa sao?

Thế là, Lô Văn Bân chỉ có thể vừa trốn vừa cầu xin tha thứ: “Ta sai rồi, ta sai rồi, mẹ người đừng đánh nữa!”

Lô Sùng Tân cũng đứng lên kéo Tôn Giai Huệ lại, nói: “Được rồi được rồi, con trai đã lên cao trung rồi còn đánh nó nữa, muốn mọi người chê cười à, nhanh ngồi xuống ăn cơm!”

Tôn Giai Huệ khoát tay lại, nói: “Thằng nhóc này chính là bị ngươi chiều hư!”

Nói xong, Tôn Giai Huệ mới ngồi xuống thở phì phò ở trước bàn ăn .

Lô Sùng Tân nhanh chóng đưa bát cơm đến trước mặt nàng, nói:

“Được rồi được rồi, ăn cơm đi! Con trai không hiểu chuyện, đừng để trong lòng. Trình độ của hắn, đừng nói ngươi, ta cũng không tin hắn có thể dựa vào đá bóng mà ăn cơm, vẫn là nghiêm túc đọc sách thi đại học mới đúng a!”

Tôn Giai Huệ hừ một tiếng, nói: “Ngươi biết là tốt rồi!”

Lô Văn Bân nghe vậy bĩu môi, nghĩ thầm đó là trước đây, hiện tại ta có hệ thống a, có phần mềm hack, trình độ cao hơn trước đây rất nhiều. Vừa rồi còn ghi năm bàn, chấn động một đống các đồng học đây!

“Ta không chỉ có muốn đá bóng, hơn nữa còn muốn đá giải đỉnh cấp Châu Âu, đạt được đẳng cấp của cầu thủ hàng đầu, như Ronaldo vậy!” Lô Văn Bân trong lòng thầm nói.

Đương nhiên, lời này hiện tại không dám nói ra khỏi miệng rồi. Lô Văn Bân cẩn thận từng li từng tí đi tới ngồi vào bàn ăn, ngồi đối diện với mẫu thân.

Tôn Giai Huệ nhìn hắn như uốn ăn tươi nuốt sống, sau đó cúi mình bắt đầu ăn cơm.

Thấy mẫu thân không truy cứu nữa, Lô Văn Bân mới thở phào nhẹ nhõm, bưng bát cơm lên bắt đầu ăn.

Bạn đang đọc Thất Quan Vương (Dịch) của Minh Xảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pdthong97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.