Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu

Tiểu thuyết gốc · 1975 chữ

Đường kiếm lướt nhanh như gió, dường như chỉ để lại tàn ảnh, hắn lướt nhanh đến một thân thể khác và tiếp tục lặp lại chuỗi hành động đó. Thân ảnh lúc trước mà hắn lướt qua sau một hơi thở mới gục ngã, máu từ yết hầu bắt ra như một dòng suối nhỏ, thân thể dần mất đi sinh cơ ngã xuống. Bên dưới thân xác đó đã có vô vàn xác người đủ để chất thành một ngọn suối nhỏ.

Hắn đã giết người hơn một ngày một đêm rồi! Đã có biết bao nhiêu tộc nhân đồng thời ngã xuống với kẻ thù, cũng không biết bao nhiên con người mất đi sinh mạng dưới kiếm của hắn. Vô vàn những bóng đen đã giết đến đỏ mắt, sát khí nổi đầy trời, nhưng dòng người ập đến vẫn không ngớt.

Lý Bạch Hiền cắn mạnh đầu lưỡi để giúp cho mình tỉnh táo hơn, cả cơ thể của hắn dường như đã mất đi tri giác, chi chít những vết cắt, máu của hắn hòa chung với cả máu của kẻ thù.

Hắc kiếm vẫn vung lên và để lại kiếm khí mạnh bạo, tàn ảnh của hắn lướt nhanh trên chiến trường. Hàng trăm nghìn người trên mặt đất và cả bầu trời chém giết lẫn nhau khiến màu trời nhuộm đỏ, mùi tanh nồng bốc lên như thể đang chìm vào trong tử địa.

“Sưu…”

Lý Bạch Hiền vung kiếm đỡ lấy một đao từ gã võ hoàng, kình khí tản mát chấn nát cả xác người trong một khu vực, biến nơi giao chiến trở thành một trũng sâu. Phải lùi chục bước, Lý Bạch Hiền mới ổn định được thân thể mình, tay trái đỡ lấy tay phải cầm kiếm đã mất đi tri giác, chân lấy đà vọt tới đối đầu mũi công của kẻ thù. Kiếm khí màu đỏ dần rực màu hơn khi mũi kiếm cọ sát với không khí.

Khi cả hai va chạm với nhau, dưới làn khói mịt mờ, hắn thoáng thấy nụ cười nhếch của đối phương, đồng tử co rút lại, lực lượng xót lại trong cơ thể bộc phát đem kình khí ngăn chặn lại mũi nhọn tấn công từ bốn phía.

Ngay lúc đó, kẻ đối diện liền buông đao, khí lực dồn vào trảo thủ, một kích dồn hết lực lượng tấn công vào hắn. Lý Bạch Hiền phun ra một búng máu trong đó còn có cả mảnh vỡ của nội tạng.

Chút lực lượng xót lại của hắn sau một ngày đêm chiến đấu đã tiêu tan theo một chiêu cuối cùng. Thân thể vô lực chỉ đứng được dựa vào tinh thần bất diệt của hắn. Lý Bạch Hiền ngẩn đầu nhìn trời, thiên địa hôn ám, không khí xung quanh nhiễm lấy máu của cả tộc nhân hắn và kẻ thù, huyết vụ đầy trời khiến mắt hắn dần mờ đi.

“Trời phụ gia tộc ta!”

Hắn ngửa đầu hét lớn, tiếng cười pha lẫn tiếng ọc của máu lên cổ họng. Dùng chút lý trí còn lại của mình, hắn kích phát chút sinh cơ ít ỏi của mình tan biến theo vụ nổ. Lấy thân xác làm thuốc kích nổ, một khoảng đất xung quanh Lý Bạch Hiền bị bao bọc trong một vòng trắng xóa, xung kích lan tỏa ra khiến cả chiến trường rung động.

Một thiên tài của Lý gia đã bị chôn vùi trong trận chiến kinh phách này, Lý gia chính thức bị xóa sổ trên bảng xếp hạng gia tộc của Hư cực lục địa. Đường đường là một nhất lưu thế lực vĩnh viễn bị vùi lấp bởi bánh xe lịch sử.

**

Ánh nắng mặt trời buông xuống, rọi sáng căn phòng cũ bởi những lỗ thủng lớn nhỏ trên mái nhà. Căn phòng nhỏ cũ kỹ một người ở, chỉ vỏn vẹn chiếc giường đơn và bộ bàn ghế nhỏ. Chủ nhân của căn phòng dường như vẫn còn đang say ngủ.

Tiếng ồn ào ngoài hành lang truyền vào, cả tiếng bước chân lẫn tiếng người nói chuyện đều to dần, có vẻ như đã xảy ra chuyện gì khiến mọi người tụ tập lại đông dần. Người trên giường nheo mắt bởi tiếng ồn, chân mày cau lại như còn muốn tiếp tục giấc ngủ. Mồ hôi thấm ướt cả áo bào, ngấm xuống giường, hắn khó chịu nắm chặt tay, run run chưa kịp tỉnh lại sau giấc mơ.

Ai đó gõ cửa, bên tai hắn nghe tiếng nói to:

“Tiểu Hiền, còn chưa dậy? Mau mau, Dương tổng quản sắp tới rồi!”

Tiểu Hiền?

Cái tiếng gọi quen thuộc khiến Triệu Khuê Hiền tỉnh dậy, hắn chớp mắt vài lần nhìn xung quanh rồi ngồi dậy. “Có vẻ mình vừa mơ một giấc mơ thật dài.” – Hắn tự nhủ rồi bước xuống giường, đẩy cửa ra bên ngoài.

Trước cửa phòng là một khoảng sân nhỏ, có một cánh cổng hướng ra khoảng sân rộng hơn. Khoảng sân trước là nơi có những phòng chứa dược liệu, phía sau là nơi những quản sự nhỏ trong gia tộc ở.

Hiện tại trước khoảng sân lớn có rất nhiều người đứng, đa phần là những quản sự nhỏ xếp hàng trong hỗn loạn. Triệu Khuê Hiền mơ màng đi theo người đến gọi mình dậy ra đến khoảng sân lớn ấy. Bị đẩy vào xếp hàng và đứng đó đợi người gọi là “Dương tổng quản” đến.

Triệu Khuê Hiền nhanh chóng biết được hắn đang ở đâu, có vẻ là một gia tộc buôn bán dược liệu, hắn cũng biết được người lúc nãy gọi mình được gọi là A Thái. Sau nhiều lần âm thầm tự làm đau bản thân, hắn cũng đồng thời nhận ra sự thật mà mình đang đối diện:

Hắn được trọng sinh!

Nhưng không biết đây có phải là Đông vực ở Hư Cực đại lục hay không, hắn cũng không biết mình đã mất bao lâu kể từ lúc chết, không biết tình cảnh của gia tộc hiện giờ ra sao. Vẫn còn tộc nhân tồn tại hay là đã…

Mạch suy nghĩ của Triệu Khuê Hiền còn đang tiếp tục thì hắn đột ngột bị một cái đập vào sau lưng, nhìn sang liền thấy A Thái đang nói với vẻ mặt gấp rút:

“Ngươi làm sao vậy, Dương tổng quản sắp đến rồi, mau chuẩn bị.” Nhìn sang mọi người thấy tất cả đã im lặng, vẻ mặt nghiêm túc khác với sự ồn ào lúc nãy. Triệu Khuê Hiền khẽ gật, hướng sự chú ý đến cổng lớn.

Bộ dáng bệ vệ ngay lập tức xuất hiện, Dương tổng quản sự nhanh chóng liếc hết khuôn mặt mọi người qua một lượt, khuôn mặt lập tức giãn ra đầy vẻ thỏa mãn. Xong hắn phất phất tay ra hiệu cho người đứng sau mình, khẽ gật đầu, gã đi sau liền tiến lên thêm một bước to giọng quát:

“Hôm nay Dương tổng quản xuống đây để chọn ra vài cửa hàng mà các người phụ trách để xem xét sổ sách. Các ngươi mau chóng chỉnh đốn cửa hàng của mình để đoàn kiểm tra có thể đến bất cứ lúc nào!”

Nói xong hắn nhìn qua Dương tổng cười nịnh nọt, rồi lui về phía sau, cười gằn với tất cả mọi người. Không đợi mọi người kịp hỏi hay nói gì khác, Dương tổng quản cứ như chán ghét với việc mình đang phải làm, liền phất phất tay tỏ vẻ muốn bỏ đi. Hắn là bị bên trên yêu cầu xuống, nếu không cũng chẳng rảnh rỗi gì mà đích thân đến cái nơi bọn quản sự ở này.

“Còn chẳng thèm nhìn người đến một chút!” – Một gã quản sự bức bối nói ra sau khi Dương tổng quản đã rời đi. Hắn vừa nói vừa phun một bãi thể hiện ý chán ghét. Vài gã bên cạnh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ai đó còn nói với ở phía sau: “Đúng là khinh người quá đáng”.

A Thái và một vài gã nữa bên cạnh chụm đầu lại với nhau xầm xì điều gì, xong hắn lại quay qua Triệu Khuê Hiền vỗ vai nói: “Sao hôm nay ngươi trầm thế, bình thường cũng không phải như vậy!”

“Chắc là gặp cô nào trong mộng đến giờ còn chưa tỉnh chứ gì!” – Một gã bên cạnh nói lớn.

Một khoảng sân nhỏ nghe thấy thế đều ha hả cười, dáng vẻ hiền hòa của những gã thường dân chất phát, Triệu Khuê Hiền cũng khẽ cười, tự nhủ với bản thân: “Có vẻ gã này trước đây là một người thật thà, quản giao, nếu không cũng không thể được cả mọi người quan tâm và có thái độ thoải mái như thế.”

Gã Triệu Khuê Hiền trước đây đúng thật là một gã quản sự lanh lẹ, luôn tích cực xây dựng mối quan hệ với mọi người, thế nên chỉ mới mười ba đã được chọn làm quản sự. Dù cho hắn làm quản sự ở tiệm dược phía tây thành là nơi ít người qua lại, nhưng dù thế thì gã cũng là một người tài giỏi.

Đóng cửa phòng lại, Triệu Khuê Hiền liền ngồi xuống ngẫm nghĩ về những chuyện mà mình sắp phải đối mặt. Hắn đã thử vận khí nhưng không được, trong thân thể này, mạch luân còn chưa được mở. Xem xét kỹ liền thấy trong Đại chu thiên có không ít kinh mạch khô cạn, căn bản chính là phế vật Võ luyện không sai.

Triệu Khuê Hiền liền đau đầu. Hắn trước kia không phải là một kẻ lo lắng về vấn đề tu luyện của mình. Sinh ra đã là thiên tài, trọng điểm bồi bổ của gia tộc, không thiếu những thiên tài địa bảo nhồi nhét vào người. Dù là không quá mù tịt về dược luyện nhưng cũng chẳng biết sâu xa mấy, chẳng qua trong trường hợp hiện tại của mình hắn thật sự không biết bản thân cần những gì. Lần đầu tiên cảm thấy Dược luyện là một chức nghiệp không thể thiếu cho việc hỗ trợ Võ luyện.

Chỉ biết là cần những đan dược hay nước thuốc có tác dụng cọ rửa kinh mạch, nhưng chính hắn lại không biết đến mình phải cần những dược liệu gì. Đập bàn thật mạnh, hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Trọng sinh trong một thân thể phế vật, không biết Dược luyện nên thiếu kiến thức để giúp bản thân vực khỏi thảm cảnh. Lý gia trải qua đại kiếp nạn, thân là một phần trong gia tộc, dù là sát thủ máu lạnh thì hắn cũng không thể mặc kệ gia thế của mình mà sống một cuộc sống giản đơn như thế.

Lòng tự tôn của một võ giả càng không cho phép!

Triệu Khuê Hiền ngồi lên giường nhắm mắt, cố lặp đi lặp lại quá trình thổ nạp linh khí từ bên ngoài, mặc kệ việc kinh mạch hẹp và khô héo, mạch luân ngăn chặn lại hết linh khí. Hắn dự định nếu không thể giải quyết được vấn đề này, hắn chỉ còn cách đến Dược – nơi lưu trữ những dược liệu và phương pháp luyện chế để học tập kinh nghiệm luyện Dược tại đây.

Ngay lúc hắn còn đang nỗ lực với chính bản thân mình, một ấn nhỏ hình thanh kiếm tại trái tim hắn lập lòe sáng. Thông qua việc không ngừng hấp thụ linh khí, cái ấn ấy càng ngày càng sáng hơn như đang hấp thụ linh khí mà hắn đang tu luyện.

Bạn đang đọc Thập Tam Thiên Sát sáng tác bởi Sally
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sally
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.