Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiểu rõ (2)

Phiên bản Dịch · 2552 chữ

Nói đến đây, Vương lão nhìn Ngụy Hợp, thấy trong mắt của hắn mơ hồ suy tư, liền tiếp tục nói.

"Nếu chỉ là như vậy thì cũng còn tốt, nhiều lắm là kình lực trở nên yếu đi một chút, không có gì đáng ngại. Tuy nhiên ở Thái Châu, môn phái lớn thu đệ tử, coi trọng nhất chính là Nguyên huyết tinh thuần. Chỉ có Nguyên huyết tinh thuần, mới có Ấn huyết tinh thuần, như thế mới có thể đi đến đỉnh cao của võ đạo. Vì vậy, tốt hơn hết là không nên kiêm tu, để tránh ảnh hưởng đến độ tinh thuần của Ấn huyết."

“Tinh thuần mới có thể đạt đến đỉnh phong sao?” Ngụy Hợp như có điều suy nghĩ.

"Đúng thế. Ngươi thử nghĩ xem, nếu hai người chúng ta tổng lượng Nguyên huyết như nhau, chủ tu công pháp giống nhau. Ta chỉ luyện một môn công pháp, tất cả Nguyên huyết đều chuyển đổi thành Ấn Huyết, lớn mạnh vô cùng. Ngươi thì còn kiêm tu công pháp khác, Nguyên huyết chia làm mấy phần, mặc dù trong đó phần lớn là luyện công pháp chủ tu, nhưng đến tiếp sau tu ra Ấn Huyết, sẽ còn chia làm mấy phần, cung ứng cho công pháp khác, như thế, có thể so với ta sao? Chờ đến thời điểm đột phá, ngươi cảm thấy, là ta đi được xa, hay là ngươi đi được xa?"

Vương lão giải thích đơn giản.

Ngụy Hợp cũng nghe rõ đạo lý trong đó.

Hắn lông mày nhíu lại, nếu lời Vương lão nói là thật, vậy hắn lần này đi Thái Châu phủ, có lẽ sẽ có rất nhiều khúc mắc.

Bởi vì Vương lão không biết, hắn trừ thối công Phi Long Công ra, còn tu luyện cả Ngũ Lĩnh Chưởng...

Trong cơ thể của hắn khí huyết do ba môn công pháp này sinh ra bây giờ đã hoà lẫn thành một đoàn.

“Ấn Huyết kia, có thể lần nữa khôi phục thành Nguyên Huyết hay không?” Ngụy Hợp hỏi.

“Khó. Đây là hậu thiên lại tiên thiên, lão hủ chưa từng nghe nói có ai có thể làm được điều này.” Vương lão lắc đầu.

“Một lời của Vương lão, ngược lại để cho tại hạ mở rộng tầm mắt. Không nghĩ tới trong luyện võ còn cất giấu nhiều đạo lý như vậy.” Ngụy Hợp trịnh trọng ôm quyền hành lễ với Vương lão.

Lần chỉ điểm này, cũng không phải một lão đầu theo hầu hạ bình thường có thể nói ra được.

Vương lão này cùng đám người Chân Khinh, sau lưng tuyệt đối không phải thế lực bình thường.

Phải biết, những lý luận kia, nếu là thật như vậy ngay cả lão sư hắn Trịnh Phú Quý, cũng không có nói với hắn những điều này.

Đương nhiên khẳng định không phải Trịnh Phú Quý không muốn nói, cũng có thể là là hắn cũng không biết đồ đệ mình luyện nhiều công pháp.

“Ngụy huynh đệ khách khí, những thứ này mặc dù người biết không nhiều, nhưng với bản lĩnh của Ngụy huynh đệ, cho dù gia nhập thế lực nào, sớm muộn cũng có thể tiếp xúc được.” Vương lão khoát tay cười nói.

Hắn nói đến hưng phấn, cầm lấy túi nước một bên ngửa đầu uống một ngụm thấm giọng nói.

"Nói đến việc gia nhập thế lực, Thái Châu này có không ít thế lực lớn nhỏ. Bất quá, mặc kệ thế lực gì, Ngụy huynh đệ đến Thái Châu, nhất định phải chú ý một chút, tôn trọng phong thổ nơi đó."

“Xin lắng tai nghe.” Ngụy Hợp trịnh trọng nói.

Lúc này không chỉ là Ngụy Hợp, Tiền Hạo, còn có đám người Khương Tô, cũng đều bị hấp dẫn tới, không tự chủ nghe hắn nói.

Có lẽ người đã già, liền ưa thích loại không khí náo nhiệt này.

Vương lão thấy nhiều người đến nghe thì cao hứng hơn nhiều. Ngay lập tức tiếp tục nói.

“Nói đến Thái Châu, vậy thì không thể không nhắc đến quái vật khổng lồ chân chính —— Đạo Môn!”

“Đạo Môn?” Ngụy Hợp cẩn thận nhớ kỹ cái tên này.

Loại tên này, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, đều tuyệt đối không phải thế lực bình thường có thể tùy tiện dùng.

“Nói đến Đạo Môn này a...” Vương lão vẻ mặt có chút hốt hoảng. Tựa hồ nhớ lại nhiều chuyền đã từng gặp phải.

"Thiên hạ Đạo Môn, phân thành ba thế lực. Một là Bảo Bình, hai là Tịnh Minh, ba là Linh Hà. Tất cả đạo nhân trên đời, đều có thể chia làm ba loại này, dĩ nhiên hãm hại lừa gạt thì không tính."

“Bảo Bình, Tịnh Minh, Linh Hà?” Ngụy Hợp cẩn thận nhớ kỹ ba cái tên này.

“Chúng ta muốn đi Thái Châu, nơi đó chính là một trong những địa bàn của Bảo Bình đạo Đạo Môn. Nơi đó có một trong ba thế lực lớn của Đạo Môn chiếm đóng, tên là Vô Thủy Tông.” Vương lão cuối cùng thốt ra cái tên.

Nghe được ba chữ Vô Thủy Tông, Ngụy Hợp cùng Khương Tô đều chấn động trong lòng.

Bọn hắn đoán được Vô Thủy Tông rất mạnh, thật không nghĩ đến thế mà sẽ mạnh như vậy. Toàn bộ mười chín châu, Vô Thủy Tông có thể chiếm đóng một châu, thực lực hay thế lực đều cực kì khủng bố.

Nhìn lại Phi Nghiệp thành, vẻn vẹn chẳng qua là một góc của Vân Châu, lại có thể xuất hiện các cường giả Luyện Kình như Hồng Đạo Nguyên, Âu Thần.

Trong số mười tám thành ở Vân Châu, Phi Nghiệp thành thực lực tổng thể vẫn chưa tính là mạnh, chỉ có thể coi là bậc trung hạ.

Như vậy có thể đoán, Vô Thủy Tông có thể chiếm đóng một châu như Thái Châu, có thể cường hãn đến trình độ nào.

“Ngụy huynh đệ lần này đi tới Thái Châu, không ngại có thể thử một chút, có thể gia nhập Vô Thủy Tông không. Mặc dù Vô Thủy Tông khảo hạch cực kỳ gian nan, nhưng Ngụy huynh đệ tuổi không lớn lắm, lại là Tam huyết Khí Huyết, vẫn có cơ hội.” Vương lão nhắc nhở.

“Đa tạ nhắc nhở.” Ngụy Hợp gật đầu. “Nói đến thì, Bảo Bình đạo này rốt cuộc là ý gì?” Hắn không hiểu liền hỏi, khó có khi gặp được lão đầu tử có chút hiểu hiết.

“Bảo Bình đạo là dùng để chỉ một trong những phương thức tu hành của Đạo Môn, phương thức này, chủ yếu là lấy tự học tị thế* làm chủ, ta cũng chỉ biết bấy nhiêu, còn lại không rõ ràng lắm.” Vương lão đơn giản nói rõ lí do.

("Tự học tị thế" ở đây có nghĩa là tu luyện bản thân và trốn tránh thiên hạ.)

“Tự học tị thế sao?” Ngụy Hợp trong lòng đã định, hắn kỳ thật chỉ là muốn để mình cùng nhị tỷ tìm chỗ yên ổn, an cư lạc nghiệp cho tốt, không nghĩ đến lang bạt kỳ hồ*.

(*Lang bạt kỳ hồ: lang thang, không ổn định, nay đây mai đó.).

Nếu như Vô Thủy Tông thật sự mạnh như vậy, lại là chủ trương tự học tị thế, như vậy nơi đó rất có thể là chỗ tốt để nghĩ ngơi khôi phục nguyên khí.

Trong lúc nhất thời, Phi Long Công đột phá, cộng thêm Vương lão tự thuật, khiến cho Ngụy Hợp càng ngày càng muốn nhanh chóng chạy tới Thái Châu phủ.

Chỉ tiếc, lộ trình còn xa thời gian khó nhịn.

Vương lão ngay sau đó, lại nói đến tình huống khác của Thái Châu.

Nơi đó thượng võ thành gió, dân phong dũng mãnh, mặc dù có Vô Thủy Tông áp chế, nhưng Bảo Bình đạo Đạo Môn này, chú trọng chính là chỉ lo thân mình, chỉ cần ngươi không nháo ra việc lớn, bọn hắn cũng không thèm để ý.

Cho nên chuyện này dẫn đến cảnh tượng bách hoa tề phóng* ở Thái Châu thành. Nhiều loại thế lực, bang phái, tư tưởng, đều hội tụ về đây, thai nghén, hình thành.

(*Bách hoa tề phóng: trăm hoa đua nở.)

Dưới cái ô lớn là Vô Thủy Tông này, những tư tưởng khác nhau thỉnh thoảng bùng phát ở đây.

Một đem nọ, Vương lão miệng lưỡi nói lưu loát, thao thao bất tuyệt, hào hứng quá độ, cũng kéo gần lại quan hệ với mọi người hơn.

Ngụy Hợp không ngừng hỏi thăm, Tiền Hạo cũng dính sát vào, dần dần dáng vẻ của Thái Châu phủ, cũng dần dần hình thành trong mắt mọi người.

Yên ổn, hòa bình, có Vô Thủy Tông cao cao tại thượng trấn áp hết thảy.

Rất nhiều thế lực đan xen chằng chịt, đủ loại tư tưởng hội tụ ở đây, nơi này là nơi mà hoàng triều Đại Nguyên cũng quản không được.

Vô Thủy Tông luôn an tĩnh, lại chính là ông trời lớn nhất ở nơi này. Các đại thế lực bên trong, phần lớn đều có vô số liên hệ với Vô Thủy Tông.

Vương lão một phen giảng giải, khiến cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.

Sáng sớm hôm sau, sau khi rời khỏi miếu hoang.

Hai đội ngũ sát nhập, tốc độ càng ngày càng nhanh, rất nhanh liền vượt qua Dạ Ô sơn mạch, sau đó đến một bình nguyên bằng phẳng.

Vốn dĩ Ngụy Hợp còn cho rằng phải tốn nửa năm, kết quả chỉ hai tháng đã tới trung tâm của Thái Châu —— Thái Châu phủ.

*

*

*

Thái Châu phủ, ngoài cửa thành nam.

Đội ngũ của Vương lão tiếp tục đi đến khu vực khác của Thái Châu, Thái Châu phủ chẳng qua là đi ngang qua.

Cũng bởi vậy, Ngụy Hợp cùng Tiền Hạo, không đi cùng bọn họ, mỗi người mỗi ngã.

“Vương lão, dọc theo con đường này đã làm phiền nhiều, cũng được các người giúp đỡ nhiều, ta cùng tỷ ngày sau ở Thái Châu phủ này định cư, nếu như có rảnh rỗi, có thể tới ngoại thành dạo chơi một ít, đoạn đường này người và ta cũng được xem bằng hữu a?”

Ngụy Hợp hiếm khi nói nhiều như vậy.

Không phải hắn lập dị, mà là dọc theo con đường này, ngay từ đầu xác thực hắn đối với đội ngũ của Vương lão này vẫn luôn hết sức cảnh giác.

Nhưng nửa hành trình sau, Vương lão không ngừng truyền thụ cho hắn một số thường thức liên quan tới Thái Châu phủ, còn chỉ điểm đi tới bang phái khác và Vô Thủy Tông bái sư học nghệ.

Hằng năm đều sẽ có hàng loạt nhân sĩ từ các nơi, đi tới Vô Thủy Tông bái sư học nghệ. Tam huyết Khí Huyết xác thực mạnh, nhưng đó chỉ là ở nơi khác, ở địa phương như Thái Châu phủ này cũng chẳng tính là gì. Nhiều lắm thì là tinh anh nho nhỏ.

Từ chỗ Vương lão, Ngụy Hợp cũng thu hoạch được rất nhiều.

Cho nên câu cảm tạ này của hắn, là chân tâm thật ý. Cảm tạ đối phương chia sẻ chút lịch duyệt cùng tri thức.

Mặt trời chiều ngã về tây, bên ngoài Thái Châu phủ, trên đường xe ngựa tới lui không ngừng.

Đám người qua lại phong trần mệt mỏi không phải là người bên ngoài, mà là những nông hộ địa phương và tiểu thương vận chuyển hàng hóa cùng rau quả ra ngoài thành.

Thỉnh thoảng còn có tăng nhân mặc tăng bào, đạo nhân tay cầm phất trần đi ngang qua, còn có một số nhân sĩ môn phái bang phái đeo đao kiếm sáng loáng.

Nơi này cùng dáng vẻ nặng nề của Phi Nghiệp thành, hoàn toàn là hai thế giới khác biệt.

Trên mặt mọi người, thiếu đi sự gầy gò của bách tính Phi Nghiệp thành, nhiều hơn một chút huyết sắc.

“Ngụy huynh đệ khách khí, chúng ta ngày sau cũng sẽ ở Thái Châu lâu dài, nếu có cơ hội tới phủ thành, nhất định tìm huynh đệ quấy rầy.” Vương lão ôm quyền cười nói.

“Nhất định như vậy.” Ngụy Hợp trịnh trọng ôm quyền. “Ngày sau gặp lại, nhất định nâng chén uống say! Nếu có phiền toái, Vương lão nhất định phải tới phủ thành tìm ta! Nếu có thể, sẽ toàn lực tương trợ!”

“Nhất định.”

Ngụy Hợp mang theo ba người, rất nhanh ở ven đường kêu một chiếc xe ngựa, sau khi hỏi thăm giá tiền thì lên xe.

Xe ngựa màu xám chuyển bánh, chậm rãi đi về nơi xa.

Bên cửa sổ xe, Ngụy Oánh nhô đầu ra quay đầu nhìn lại, chỗ đội ngũ Vương lão, Chân Khinh cũng hai mắt bình tĩnh nhìn sang chỗ nàng.

Thấy được nàng nhìn tới, khuôn mặt Chân Khinh dưới khăn che mặt, hơi có chút nhu hòa.

“Nhất định phải tới thăm ta...” Ngụy Oánh nỗ lực vẫy tay, mở khẩu hình miệng nói ra câu này.

Chân Khinh cười cười, gật đầu.

Rất nhanh, mãi cho đến khi xe ngựa của tỷ đệ Ngụy gia chậm rãi tiến vào thành. Nàng mới thu tầm mắt lại, trong lòng bàn tay nắm chặt một túi hương Ngụy Oánh đặc biệt may cho nàng. Đó là lễ vật chia tay tặng cho nàng.

“Đặc sứ, kỳ thật không nên cùng tỷ đệ Ngụy gia kia qua lại quá thân.”

Trong đội ngũ, Vương lão híp mắt nhìn xe ngựa dần dần tan biến, thấp giọng nói.

“Đặc sứ bây giờ thoát khỏi đại nạn còn thu hoạch được chân công, tương lai tiền đồ không hạn lượng. Ngụy Oánh kia chẳng qua là người bình thường, tiếp xúc nhiều, đối với ngài, đối với nàng, cũng không tốt.”

“Ta tự có nắm chắc, không cần nhiều lời.” Chân Khinh thản nhiên nói. “Ngày sau chúng ta ở Thái Châu này thường trú, nhiều chút quan hệ, thuận tiện giấu thân phận.”

Vương lão không phản bác được, hắn biết đây bất quá là mượn cớ thôi.

Chân Khinh từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, dọc đường đi bởi vì trên người mang chân công cùng dị chủng hiếm có, vì vậy mà không ngừng bị truy sát.

Có thể nói nàng bây giờ hai mươi mốt tuổi, thời gian tám năm trước đó đều trải qua nhiều cuộc truy đuổi và chiến đấu khác nhau.

Đối mặt với Ngụy Oánh, Chân Khinh lúc đầu bài xích, cảnh giác, đến sau này lại chậm rãi ngầm đồng ý, tiếp nhận, thậm chí mang theo một loại khao khát tiếp nhận nào đó, Vương lão đều thấy ở trong mắt.

Nhưng... Hắn thở dài một tiếng.

Người ta không có để lại địa chỉ a... Hắn cũng không có để lại.

Hai bên ngoài miệng nói như vậy, trên thực tế đều ăn ý nghĩ đến tách ra tầng liên hệ này.

Bạn đang đọc Thập Phương Võ Thánh (Dịch) của Cổn Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyễnD96
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.