Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp nhau (2)

Phiên bản Dịch · 2500 chữ

Thú mồi bay ra thật xa, lại lần nữa dẫn đám Tuyệt Như điểu rời đi.

Chúng nó phát ra tiếng kêu ‘Tuyệt như tuyệt như’ quái dị, đuổi theo thú mồi.

Một lượng lớn Tuyệt Như điểu lướt qua phía trên cầu, một số con thậm chí chỉ cách mọi người có vài mét. Thanh âm vỗ cánh cực kỳ rõ ràng.

“Nhanh!”

Vương lão khẽ quát một tiếng, tăng thêm tốc độ.

Thành viên thương đội của hắn đã được huấn luyện, cước trình nhanh nhẹn. Tiền Hạo cũng quả quyết dị thường, cấp tốc chạy về trước.

Lượt thứ ba, giờ đến phiên Tiết Thành Dũng.

Hắn nắm chặt thú mồi, muốn toàn lực ném ra xa để có thể dẫn dắt Tuyệt Như điểu rời đi xa một chút.

Chẳng qua là hắn lúc này cách quá gần.

Đột nhiên một con Tuyệt Như điểu từ trên đầu hắn xà xuống, nhào về phía thú mồi trong tay hắn.

Tiết Thành Dũng kinh hãi vội vàng phất tay, thú mồi từ trong tay rơi ra văng vào trên thân một con Tuyệt Như điểu, sau đó lại bị dội ngược trở về cầu.

Trong hỗn loạn, ba đội ngũ đều chỉ biết tự mình tiến lên, căn bản không có chú ý một miếng thú mồi nhỏ bị dội ngược về rớt trên cầu.

Tiết Thành Dũng trong lòng hoảng hốt.

“Nhanh lên!” Hai nam tử trung niên phía sau hắn, thấy tình thế không ổn, ra tay bắt hắn rồi xoay người chạy về phía trước.

Lúc này một lượng lớn Tuyệt Như điểu dồn dập bay tới thú mồi phía trên cầu, lông vũ màu xám dày đặc bay tới, tràng diện vô cùng hỗn loạn.

Ngụy Hợp vừa mới chuẩn bị ném thú mồi, lại thấy số lượng lớn Tuyệt Như điểu bay tới chỗ mình.

Trong lòng hắn kinh hãi liền bắt lấy Ngụy Oánh cùng Trương Kỳ xông về phía trước.

“Theo ta ”

Đằng sau, Âu Dương Lâm cùng Khương Tô vội vàng chạy theo, Khương Tô thì không sao, Âu Dương Lâm thì chậm hơn một bước, bị đám Tuyệt Như điểu đụng phải và ngay lập tức chìm trong đám lông vũ màu xám.

A một tiếng hét thảm, rất nhanh liền ngừng.

Ngụy Hợp xông qua bầy chim, thú mồi trong tay hắn bắn ra, bay ra thật xa, đây là miếng thú mồi thứ tư.

Nhất thời dẫn đám Tuyệt Như điểu đang cản đường phía trước rời đi.

Mấy con Tuyệt Như điểu này rất hung mãnh, giống như võ giả Nhị huyết Khí Huyết, tốc độ cực nhanh, một khi đụng phải chính là trúng độc, phiền toái vô cùng.

“Lâm Lâm!!” Qua đầu cầu, Ngụy Oánh mới phản ứng được, quay đầu nhìn lại.

Âu Dương Lâm đã triệt để không còn thân ảnh.

Nàng vành mắt lập tức đỏ lên, quát to một tiếng.

Ngụy Hợp mang theo hai người vọt tới đầu cầu, thả người xuống, quay đầu mắt nhìn Âu Dương Lâm bị vùi dập.

Nơi đó đã không còn gì nữa.

Hắn trầm mặc.

“Hai hơi.”

Hắn quay đầu, thân hình bỗng nhiên vọt tới trước, mặt đất dưới chân hiện ra vết nứt.

Oành!!

Trong chốc lát một trảo này của hắn nắm lấy Tiết Thành Dũng.

Một trảo này tốc độ cực nhanh, vội vàng không kịp chuẩn bị, Tiết Thành Dũng cùng hai tên hộ vệ phía sau hắn thậm chí còn không kịp phản ứng, đã thấy tay hiện trước mặt.

“Chờ đã” Đột nhiên một lão nhân gầy gò ngăn trước mặt Tiết Thành Dũng.

Là Vương lão ra tay ngăn cản.

Ngắn ngủi mấy giây, Ngụy Hợp cùng Vương lão bốn cánh tay kịch liệt va chạm, tốc độ giao thủ rất nhanh mang theo đạo đạo tàn ảnh.

Phốc một tiếng, Vương lão lui ra phía sau mấy bước, bị mạnh mẽ áp chế đánh lui.

Hai cánh tay và quần áo bị kình lực chấn thành mảnh vụn.

Nhưng chính vào lúc này, Tiết Thành Dũng kia vậy mà đã được hai tên hộ vệ mang theo, nhanh chóng bỏ chạy ra xa.

Chỉ nhìn tư thế giao thủ của Ngụy Hợp cùng Vương lão, bọn hắn liền biết mình không phải là đối thủ.

Tiết Thành Dũng gây ra đại họa, tự nhiên trong lòng đuối lý, co cẳng liền chạy.

Ngụy Hợp tiến lên liền muốn tiếp tục đuổi.

“Ngụy huynh đệ chậm đã! Nơi này không thể giết người! Bằng không...” Vương lão lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên biến sắc, thấy vị trí Tiết Thành Dũng rời đi, thế mà trên mặt đất còn có một miếng thú mồi.

Ngụy Hợp vẻ mặt cũng thay đổi. Hắn nâng lên Nhị tỷ cùng Trương Kỳ, nhanh chân chạy.

Vương lão bên này có người dự định đá văng miếng thú mồi ra. Nhưng đã không còn kịp rồi.

Một đám Tuyệt Như điểu từ trên trời giáng xuống, bay sát nhau bổ nhào tới.

Những chiếc lông vũ màu xám xẹt qua mặt người này, mang theo vết thương.

Người kia không nói tiếng nào, ngã xuống đất không một tiếng động.

“Đi!!” Vương lão mặt tái lại, quát to một tiếng, mang theo đội ngũ điên cuồng thoát đi.

Nhưng miếng thú mồi này dường như là Tiết Thành Dũng trước đó để lại. Cái tên này ngay từ đầu thấy Ngụy Hợp và Vương lão giao thủ, lòng sinh ác ý, ném một miếng thú mồi, để cho người ta mang theo mình bỏ chạy.

Thú mồi dẫn tới dị thú, nhất định có thể kéo lại hai người, khiến cho hắn thoát đi.

Chẳng qua là hắn không nghĩ tới Vương lão phát hiện quá nhanh, thú mồi vẫn chưa hoàn toàn phát huy tác dụng, liền bị phát giác.

Lúc này lượng lớn Tuyệt Như điểu ập xuống, hai đội ngũ dồn dập ôm đầu chạy trốn, một hơi chạy ra hơn một dặm, mới chậm rãi dừng lại.

Lúc này, cây cầu đá hoàn toàn không thấy bóng dáng, xung quanh là những mảng lớn cây gỗ khô héo màu đen.

Đại thụ dày đặc, Tuyệt Như điểu vô pháp đáp xuống, lúc này mới dồn dập thối lui.

Hai đội ngũ dừng lại tu chỉnh, khẽ đếm nhân số, Ngụy Hợp bên này không sao cả bốn người đều ở đây.

Phía Vương lão thì lại thiếu đi ba người...

“Thằng nhãi ranh!!” Vương lão hung hăng một chưởng vỗ trên cành cây, đánh cho vỏ cây nổ tung, cho thấy chưởng lực không kém.

“Lâm Lâm...” Ngụy Oánh cúi đầu nắm chặt túi quần áo, tâm tình sa sút.

Mặc dù thường thấy sinh tử, nhưng Âu Dương Lâm dù sao cũng hợp ý nàng, một đường đi này hai bên giúp nhau, cũng tính là bạn tốt.

Một bằng hữu quen biết, ở trước mắt nói không còn liền không còn...

Khương Tô, Trương Kỳ cũng yên lặng, chuyện này kỳ thật lúc trước khi lên đường, bọn họ đã chuẩn bị tinh thần từ trước.

Lộ trình nguy hiểm, sao nói đi là có thể đi. Mà khi sự tình thật sự phát sinh, đồng bạn sớm chiều chung đụng một thoáng chết oan chết uổng, cuối cùng cũng khiến bọn hắn bị đả kích.

Ngụy Hợp sắc mặt khó coi, nhìn về phía Vương lão bên kia. Vừa rồi nếu không phải bọn hắn ngăn cản, Tiết Thành Dũng kia nhất định chết trong tay hắn.

Hắn đánh giá thấp thực lực của Vương lão, bị hắn ngăn cản lại. Nhưng lần này sẽ không.

Hắn quay người đi về phía Vương lão.

“Chờ một chút!” Vương lão phẫn hận giơ tay, nhìn ra ý tứ của Ngụy Hợp. Nếu không mở miệng hắn sợ chính mình không còn cơ hội mở miệng lại phải đánh nhau tiếp.

“Ngụy huynh đệ, chúng ta cũng mất mấy người. Tiết Thành Dũng kia cũng là cừu nhân của chúng ta. Ngươi yên tâm, chúng ta có biện pháp tìm được hắn!”

“Ồ?” Ngụy Hợp nheo lại mắt.

“Là thật.” Vương lão quay đầu nhìn về phía Chân Khinh mặc áo choàng đen.

Chân Khinh hơi đưa tay phải ra, trên đầu ngón tay ngưng đọng một con côn trùng nhỏ màu vàng nhạt, đang chậm rãi vỗ cánh.

“Đây là Tung Tích trùng, chỉ cần đi theo quỹ tích bay lượn của nó là có thể tìm thấy ba người Tiết Thành Dũng kia!” Vương lão trầm giọng nói.

“Tốt!” Ngụy Hợp nhìn chằm chằm hắn cùng Chân Khinh, lại nhìn qua Tung Tích trùng kia rồi gật đầu.

Nếu là tìm không thấy. Hắn sẽ khiến cho đối phương trả giá đắt.

Âu Dương Lâm dù sao cũng ở chung với hắn một tháng, nửa đường nhu thuận hiểu chuyện, không có gì việc xấu, còn cùng Ngụy Oánh quan hệ không tệ, một người còn sống sờ sờ như thế, đột nhiên bỗng chốc bị người hại chết.

Về tình về lý, hắn cũng sẽ cho một cái công đạo.

Hai đội lại lần nữa lên đường, cấp tốc hướng phía trước, bám theo Tung Tích trùng, một đường đuổi theo.

Ngụy Hợp một tay ôm một người, cùng Khương Tô đi ở phía sau.

Không bao lâu, mọi người liền ở dưới một cái cây, tìm được ba người Tiết Thành Dũng.

Nhưng lúc tìm tới, ba người đã ngã xuống đất không một tiếng động.

Trên cành cây phía sau bọn họ, một con mãng xà màu đen giống như vỏ cây, đang chậm rãi thè lưỡi, nhìn chằm chằm mọi người.

Con cự mãng này quấn quanh trên cành cây, dài chừng hai mươi thước, lớn bằng bắp đùi, chỗ đuôi thế mà phân ra bốn nhánh, đồng thời không ngừng run run, phát ra tiếng giống với tiếng chuông.

“Long Vĩ xà...” Vương lão nhận ra loại rắn này, sắc mặt nhanh chóng cứng đờ.

“Chậm rãi lui!! Nó đã ăn ba người, sẽ không tùy tiện tập kích chúng ta, chậm rãi lui lại!” Thanh âm hắn đè thấp nói.

Chẳng qua là lời hắn còn chưa dứt, Long Vĩ xà kia đột nhiên vọt tới, tựa như hắc ảnh, nhào về người đứng ở trước.

Tốc độ nó cực nhanh, ngay cả Ngụy Hợp cùng Vương lão cũng chỉ có thể nhìn thấy một vệt bóng đen chợt lóe lên.

Phốc một tiếng vang trầm, trong đội ngũ của Vương lão có một người bị đụng văng ra.

Long Vĩ xà tựa hồ căn bản cũng không phải là vì săn mồi, nó xoay người một cái, lại đánh tới Ngụy Hợp bên này.

Ngụy Hợp trong lòng rùng mình, hai loại kình lực quấn quanh ở trên tay, đột nhiên đánh một quyền ra trước.

Oanh!!

Nắm đấm của hắn đụng vào đầu con mãng xà, hai cỗ cự lực đồng thời đè ép sau đó triệt tiêu.

Ngụy Hợp cùng Long Vĩ xà đồng loạt rút lui mấy bước, một đầu rắn thì chóng mặt, một nắm đấm khác thì đau nhức, cánh tay phát run.

A!

Bỗng nhiên một tiếng thét kinh hãi, một chân Ngụy Oánh bị đuôi của Long Vĩ xà quét đến, mạnh mẽ cuốn một cái, quẳng vào thân cây.

Lúc này Ngụy Hợp vừa bị đánh lui, theo quán tính, căn bản không kịp cứu viện.

Hắn trố mắt muốn nứt, dưới chân Phi Long Công cưỡng ép thay đổi hướng đi, muốn trước tiến lên cứu người.

“Đoạn!”

Bỗng nhiên có một tiếng quát, một vệt bóng đen nhẹ nhàng lướt đi, một đao chặt đứt đuôi của Long Vĩ xà.

Sau đó, hắn một tay bế Ngụy Oánh lên, thuận thế dựa vào thân cây, quay đầu đáp xuống đất.

Người này rõ ràng vừa nãy còn đứng tại chỗ, yên tĩnh không một tiếng động Chân Khinh.

“Đi!” Nàng khẽ quát một tiếng, nâng Ngụy Oánh, cùng những người còn lại phi tốc rút lui.

Ngụy Hợp thở hắt ra, mang theo hai người đuổi theo sát.

Hai đội ngũ đổi hướng đi, cấp tốc đi nhanh hơn, mãi đến không nhìn thấy thân ảnh của Long Vĩ xà, mọi người mới chậm rãi giảm tốc độ, dừng lại nghỉ ngơi.

Trên đường từng mấy lần Ngụy Hợp muốn mở miệng bảo Chân Khinh trả nhị tỷ lại cho hắn, nhưng đều không có cơ hội.

Mãi đến cuối cùng dừng lại bên một con suối, Ngụy Oánh mới trở về từ chỗ Chân Khinh, gương mặt sợ hãi không thôi.

Hai nhóm người lần này xem như tổn thất nặng nề.

Ngụy Hợp bên này mất một Âu Dương Lâm.

Vương lão bên kia mất đi bốn người, một thoáng đội ngũ thưa thớt không ít. Từng hộ vệ cùng tiểu thương vẻ mặt trắng bệch, cũng kinh hãi không nhỏ.

Lúc này đứng vững lại.

Ngụy Hợp Khương Tô mới chậm rãi khôi phục trạng thái, khí tức bình ổn. Ngụy Oánh trở về, một thoáng ôm Khương Tô liền lặng lẽ rơi nước mắt. Có lẽ là vì Âu Dương Lâm, cũng có lẽ là do vừa rồi bị kinh hãi.

Một thoáng vừa rồi, bất kể như thế nào, Chân Khinh đã xuất thủ cứu Ngụy Oánh một mạng.

Về tình về lý, đều nên tiến lên cảm tạ.

“Vừa rồi đa tạ.” Ngụy Hợp đi đến gần đội ngũ, ôm quyền hướng phía Chân Khinh trầm giọng nói.

“...” Chân Khinh nhắm mắt nghỉ ngơi, căn bản không để ý tới hắn.

Đối phương cứu được nhị tỷ một lần, mặc dù trước đó Vương lão kia ngăn cản Ngụy Hợp giết người, nhưng lần này, xem như triệt tiêu.

Tiết Thành Dũng kia cũng chết trước mặt Long Vĩ xà, việc này xem như xong.

Nhưng Ngụy Hợp nhớ lại Tung Tích trùng trước đó, không tự chủ được nhớ lại, chính mình đã từng thấy qua Hắc Tự trùng.

Tung Tích trùng kia, cùng Hắc Tự trùng rất giống nhau, duy nhất khác biệt, tựa hồ chính là màu sắc.

Hắn đã từng bởi vì bị Hắc Tự trùng tập kích, cho nên đối với côn trùng kia nhớ rất rõ.

‘Nữ nhân này...’ Ngụy Hợp trong lòng dâng lên lo lắng.

Một bên khác, Chân Khinh cũng đang đoán đám người Ngụy Hợp không phải đám người đuổi giết bọn họ, cũng không có ác ý đối với bọn họ, chỉ thuần túy là người qua đường.

Cho nên, khi nhìn thấy Ngụy Oánh gặp nạn, Chân Khinh mới thuận tiện xuất thủ cứu người.

Nàng tuy lãnh khốc, nhưng cũng không phải là người hiếu sát, đủ khả năng thì ra tay thôi, có thể cứu thì cứu, không thể cứu nàng cũng sẽ lượng sức mà đi, không cậy mạnh.

Bạn đang đọc Thập Phương Võ Thánh (Dịch) của Cổn Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyễnD96
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.