Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết Khí (2)

Phiên bản Dịch · 2612 chữ

“Chạy mau!! Nhanh!”

Ban đêm trong rừng rậm.

Một nhóm người Hồi Sơn Quyền chật vật chạy trong rừng. Bọn họ giày có rớt cũng không dám nhặt, trên tay chân có bị trầy da tróc vảy, cũng không dám dừng lại.

Chỉ có thể một đường chạy dưới sự dẫn đầu của Khương Tô.

Thỉnh thoảng phía sau lưng có ám khí bắn tới, có mấy người bị bắn trúng ngã xuống đất không dậy nổi.

Tiếng kêu thảm cùng thống khổ vang một thoáng, lại rất nhanh theo khoảng cách xa yếu đi.

Trong đội ngũ người cũng càng ngày càng ít.

Khương Tô cõng Trịnh Sư chạy thục mạng trong lòng lúc này chỉ có một ý niệm, đó chính là trốn.

Bọn họ trước đó mới cùng Ngụy Hợp tách ra, dự định phân biệt đi tới Hồng Gia Bảo và Mặc Bảo Thanh Đô môn.

Cái trước là có sư huynh sư tỷ Hồi Sơn Quyền nhậm chức ở đó, cái sau là Trịnh Sư đã đề cập trước đó, nếu chuyện có thể tìm Thanh Đô môn xin giúp đỡ.

Đáng tiếc... Bọn họ đường còn chưa đi được một nửa đã bị người Thất Gia Minh ôm cây đợi thỏ, đợi ở chính diện.

Không chỉ như vậy, bọn họ thậm chí còn phát hiện cao thủ Huyết Y bang bên trong truy binh.

Lúc đang bị vây công, Trịnh Sư ra mặt, dẫn đội phá vây, nhanh chóng rời đi.

Nhưng mà bản thân Trịnh Sư cũng máu nhuộm khắp người, thân bị trọng thương, phá vây xong chưa tới vài phút, liền lâm vào hôn mê.

Khương Tô quyết định thật nhanh, cõng người lên mang theo các sư huynh đệ tiếp tục chạy.

Nhưng không bao lâu sau, kẻ địch bị Trịnh Sư dọa lui lại gắt gao đuổi theo sau lưng.

Khương Tô hoảng hốt, chợt nhớ tới Ngụy Hợp từng nói qua, chạy về phía khu hoang dã có thể có một chút hy vọng sống sót.

Nàng đã không biết nên đi đâu, phương hướng về Hồng Gia Bảo cùng Mặc Bảo, sớm đã có không ít người canh chừng, căn bản không qua được.

Biện pháp duy nhất là dựa theo phương hướng Ngụy Hợp nói một đường chạy đi.

Người bên cạnh từng người ngã xuống, Khương Tô trong mắt tràn đầy tơ máu, điên cuồng cõng người liều mạng chạy.

Nàng không biết chạy bao xa, chỉ biết là luôn chạy đến khi sau lưng không có người mới thôi.

Xùy!

Lưỡi đao dễ dàng cắt đùi sói ra, sau đó xoa muối đặt lên giá nướng.

Ngụy Hợp, Trương Kỳ, Âu Dương Lâm, còn có nhị tỷ Ngụy Oánh, bốn người ngồi vây quanh đống lửa, đều nhìn chằm chằm từng giọt dầu trên đùi sói chảy xuống.

“Các ngươi tiếp tục nướng.”

Ngụy Hợp bỗng nhiên lên tiếng.

“Ta đi ra xem một chút.”

Hắn thường cách một đoạn thời gian thì đi ra quan sát một chút, để tránh có nguy hiểm uy hiếp tới gần còn không biết.

“Ngụy đại ca, để ta đi.” Trương Kỳ con mắt còn có chút sưng đỏ, nhưng tinh thần đã khôi phục lại, đại ca Trương Lộ chết, khiến cho hắn trở nên kiên cường hơn.

“Ngươi đi vô dụng.” Ngụy Hợp lắc đầu.

Nơi này chỉ có hắn cùng Âu Dương Lâm luyện võ, Âu Dương Lâm lại là hàng lỡm mới nhập môn, không hi vọng.

Cho nên cũng chỉ có thể do chính hắn đảm đương.

Hắn đứng dậy đi ra, bắt đầu dạo quanh một vòng.

Ba con sói hoang bị giết trước đó đã bị động vật không biết tên kéo đi, tại chỗ chỉ để lại ba vũng máu, đang bị một số con trùng không biết chủng loại gì gặm ăn.

Nhờ ánh trăng xa xa nhìn lại tựa như ba bãi bùn đen.

Dạo qua một vòng, Ngụy Hợp dùng phân và nước tiểu của mãnh thú rãi quanh một vòng, làm đường cảnh giới.

Ngoài ra không có phát hiện vấn đề gì, đang muốn trở về.

Bỗng nhiên hắn mơ hồ nghe được, rừng núi phía dưới đạo quan, truyền đến tiếng bước chân chạy và tiếng đánh nhau.

Khoảng cách rất xa, thanh âm cũng rất mơ hồ, nghe không rõ. Đoán chừng cách nghìn mét.

Ngụy Hợp nhíu mày, nhìn lại nơi phát ra âm thanh ở xa, nhưng sắc trời đã tối, trong núi rừng chỉ có ánh trăng chiếu xuống, cái gì cũng nhìn không thấy.

Đã trễ như vậy, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Ngụy Hợp không tính đi thăm dò thử.

Bên trong đạo quan còn có ba người cần quan tâm. Âu Dương Lâm không có quan hệ gì thì không nói, nhị tỷ và Trương Kỳ nhất định phải chiếu cố tốt.

Trương Lộ dù sao cũng là sư huynh đệ, hắn trước khi lâm chung nhờ mình, nếu mình đáp ứng dẫn đệ đệ hắn đến nơi an toàn, thì phải làm được.

Ngụy Hợp quan sát, phát hiện thanh âm không có tới gần nữa, mới quay người trở lại đạo quan.

...

...

Khương Tô cõng Trịnh Sư, hai chân mỏi mệt như rót chì, bên người nàng cũng chỉ còn lại có vài người, trong bóng tối cũng không biết là người nào.

Trên mặt tất cả mọi người đều là một đoàn đen và mơ hồ.

Bên tai chỉ có tiếng hít thở uể oải mang theo từng tia tuyệt vọng.

Truy binh sau lưng tựa như linh cẩu, gắt gao cắn bọn hắn không nhả.

“Người trước mặt, buông Trịnh Phú Quý xuống, tự mình chạy, chúng ta có thể buông tha các ngươi!”

Đằng sau truyền đến tiếng kêu gào trầm thấp.

“Giao Trịnh Phú Quý ra! Bằng không các ngươi đều phải chết!”

“Giao Trịnh Phú Quý ra!”

Phía sau truyền ra tiếng la hét.

Võ Sưu Minh thì không nói, nhưng mỗi một võ sư, sau lưng ngoại trừ công pháp ra, còn có nguồn cung cấp thịt dị thú ổn định cho riêng mình.

Hồng Địa Ngư Hồi Sơn Quyền, chính là một trong số đó, bên trong Võ Sư Minh, hết thảy có năm loại thịt dị thú. Hồng Địa Ngư cũng bị người dòm ngó.

Bởi vì đây không phải là săn được ở hoang dã, mà là có thể thu hoạch ổn định mà không bị thương tổn.

Vô luận đi đến nơi nào, có thể có một con đường phát tài như vậy, đều có thể khiến cho nội tình của một gia tộc lớn mạnh.

Huống chi thịt dị thú chính là tài nguyên người luyện võ cần nhất, so với kim phiếu còn giá trị hơn.

Cho nên một võ sư trọng thương hôn mê, còn có một Võ Sư Viện bị đánh cho tàn phế, đây là đồ ăn ngon dâng lên tận miệng.

Lúc này người truy phía sau, sớm đã không phải người của Thất Gia Minh, mà là nhân thủ của Huyết Y bang.

Sau khi Huyết Y bang phối hợp với Thất Gia Minh vây quét Võ Sư Minh, trong bang hảo thủ tự mình phân tán, đuổi theo chỗ tốt.

Mục tiêu của Thất Gia Minh vẫn là Phi Hùng Đao Vân Thiên Sinh, đối với thế lực Võ Sư Minh lôi kéo rất lâu không đáp ứng này, sớm đã ghi hận trong lòng.

Bây giờ vừa được tin tức xác thật, xác định Vân Thiên Sinh âm thầm cấu kết Hồng Gia Bảo, lập tức liền ra tay lôi đình nhất kích.

Còn Hồng Gia Bảo trợ giúp, bọn hắn cũng đã sớm chuẩn bị.

Tô bang đến từ Tô thành phối hợp với Huyết Y bang trong ba bang hai phái cùng cao thủ của Thiếu Dương môn giữ chân Hồng Gia Bảo. Cho đến lúc Hồng Gia Bảo tới, hết thảy kết cục đã định.

Phốc!

Khương Tô không cầm cự được nữa, té ngã trên đất, nàng cõng Trịnh Sư ngã lăn trên đất.

Sau lưng, mấy người trong bóng tối, ám khí cũng sử dụng gần hết, vừa vặn nhào lên.

“Tiểu nương, ngươi chạy nữa đi!!”

Một người tay cầm khảm đao, hướng cổ Khương Tô chém tới.

Người này chính là nhị huyết Khí Huyết, khí tức vận chuyển, thực lực một thoáng liền bạo phát ra.

Trên thực tế Khương Tô cũng biết, lúc này truy kích sau lưng, đã không có cao thủ gì.

Chân chính dây dưa, ngược lại là mấy tên thủ lĩnh Huyết Y bang nhị huyết Khí Huyết này.

Đám người bọn hắn bởi vì thiếu nhiều thịt dị thú, mà dẫn đến tự thân không có cách nào được rèn luyện đầy đủ.

Cho nên bọn hắn đối với thịt dị thú khao khát cùng chấp niệm vượt xa người thường.

Khương Tô vươn mình một cái, cùng hai thủ lĩnh cầm đao giao thủ liên hoàn. Ba người trong rừng rậm âm u, tránh trái tránh phải.

Nàng đã bị thương từ lâu, bởi vì mất máu nhiều nên có cảm giác choáng váng, lúc này lại lần nữa kịch liệt giao thủ, thương thế càng nghiêm trọng.

Nhưng Trịnh Sư còn hôn mê ở một bên, nàng cũng không cách nào thoát đi.

Nhưng rất nhanh nàng vất vả nhìn thấy một sơ hở, một quyền hung hăng đánh ra, miễn cưỡng bức lui một người.

Đáng tiếc nàng khí lực quá yếu, chỉ bức lui được vài mét sau đó khôi phục lại như cũ.

“Nàng khí lực không đủ, Giết nàng!!” Người này hét lên một tiếng, hưng phấn lại lần nữa nhào tới.

Rất nhanh, đằng sau lại có mấy người đuổi theo, tất cả đều là bang chúng Huyết Y bang

Khương Tô cùng mấy người khác đều lâm vào vây công, lung lay sắp đổ. Từng vết thương hiện ra trên người.

Nhưng bởi vì nàng trước đó liều mạng bị thương, đánh chết một tên thủ lĩnh nhị huyết Khí Huyết, cho nên người xung quanh vẫn không dám đi lên liều mạng, chỉ vây quanh hợp lực để tăng thêm thương thế cho nàng.

Bọn hắn tựa như linh cẩu vây quanh con mồi, thừa dịp bất ngờ đi lên xé cắn một cái.

“Tiểu Tô, ngươi trốn đi...” Trịnh Phú Quý không biết tỉnh lại từ lúc nào, yếu ớt nói.

“Đừng để ý đến ta.”

Khương Tô không nói một lời, cắn răng liều mạng, lúc này cho dù nàng muốn trốn cũng chẳng thể được

Trên đường đi nàng rất nhiều lần đều muốn một mình trốn, nhưng không biết vì sao mình lại kiên trì đến giờ phút này.

...

...

Ngụy Hợp híp mắt đứng ở bên ngoài, cẩn thận nhìn về hướng xa xa.

Vừa rồi hắn hình như nghe được có người thét lên, thanh âm kia có chút vang. Khiến cho hắn không khỏi nhíu nhíu mày.

Ban đêm rừng núi rất nguy hiểm, không chỉ có mãnh thú, còn có dị thú.

Điểm này là tất cả mọi người đều biết, rừng núi nguy hiểm như vậy, thế mà còn có người ở chỗ này chém giết.

“Thật sự là không muốn sống nữa...”

Ngụy Hợp cẩn thận nhìn về phía âm thanh truyền tới, đáng tiếc quá xa quá tối, cái gì cũng nhìn không thấy.

Hắn xoay người, trở về đạo quan, không thèm để ý đám người tìm đường chết này.

Bỗng nhiên, một hồi thanh âm loáng thoáng từ đằng xa bay tới.

“Giao Trịnh Phú Quý ra!!”

Ngụy Hợp vừa mới nâng bước chân, đột nhiên xoay người hướng chỗ thanh âm phóng đi.

...

...

Xùy!

Lại là một đao xẹt qua lưng Khương Tô.

Nàng trở tay một quyền, lại đánh hụt.

Người xung quanh căn bản không cùng nàng cứng đối cứng, chỉ vây quanh nàng, lúc thấy nàng muốn nghỉ mệt liền lên cho một đao.

Bọn hắn đây là muốn tiêu hao tinh lực, muốn nàng kiệt lực chết.

Không ai muốn vô duyên vô cớ liều mạng, ngộ nhỡ trước khi chết nàng liều mạng kéo đi một người, chẳng phải là quá oan.

Cho nên có thể vô thương giết người chính là tốt nhất.

Ba thủ lĩnh nhị huyết Khí Huyết vây quanh Khương Tô, những người còn lại vây quanh hai đệ tử Hồi Sơn Quyền khác.

Từng đao từng đao không ngừng xẹt qua, để lại trên người bọn họ từng vết đao không sâu thì cũng nông.

Phốc! Phốc!

Một sư đệ bị một đao chém ngã, vùng vẫy mấy lần, cuối cùng sinh cơ cũng mất đi.

Khương Tô liều mạng đỡ khảm đao, quyền phong Thạch Bì đã tràn đầy vết thương, sắp không chịu được lưỡi đao chém vào.

Nàng vận lên khí huyết, hung hăng một quyền đánh lui một người, cắn răng lui ra phía sau mấy bước, thủ trước người Trịnh Sư.

“Giao Trịnh Phú Quý ra, ngươi có thể tự mình rời đi. Đến mức này, ngươi không cần thiết vì một kẻ chắc chắn phải chết mà chôn vùi chính mình.” Một thủ lĩnh của Huyết Y bang trầm giọng nói.

“...” Khương Tô không nói một lời. Nàng cũng đã nghe không được thanh âm của hai người kia. Rõ ràng bọn hắn cũng chẳng còn sống, chỉ còn lại một mình nàng.

Toàn bộ Hồi Sơn Quyền, thế mà...

Nàng lại lần nữa nhìn lại bụi cỏ giấu Trịnh Sư.

Vừa nhìn thì nàng thất kinh, Trịnh Sư thế mà không thấy đâu nữa.

Trong lòng Khương Tô hoảng hốt, muốn xông ra tìm kiếm, bỗng nhiên một âm thanh trầm thấp vang lên, nàng chỉ cảm thấy gáy đau nhói, cả người đã hôn mê.

Ngụy Hợp tay trái Khương Tô, tay phải Trịnh Sư, sau đó triển khai Phi Long Công lặng yên không một tiếng động rời xa.

Trải qua lần trước, sau khi bị cao thủ Thiếu Dương môn phát hiện, hắn liền bỏ bao công sức nghiên cứu trong Phi Long công liên quan tới tiếng động bước chân, thu nhỏ bộ phận tự thân.

Lần này quả nhiên nhất cử kiến công.

Dẫn theo hai người, Ngụy Hợp vươn mình một cái, Phi Long công được triển khai, dọc theo thân cây đạp lên mấy cái, sau đó rơi lên trên cành cây to rồi ngồi xổm xuống.

Đứng ở chỗ cao, hắn nhìn chăm chú phía dưới, đám người Huyết Y bang giơ bó đuốc khắp nơi tìm kiếm.

Đặt Khương Tô lên trên cành cây, đưa tay từ trong ngực nhẹ nhàng lấy ra một cái túi nhỏ, mở ra.

Trong túi mơ hồ có bột phấn vụn bay ra, vung xuống dưới.

Không lâu sao.

“Người đâu!?”

Một tên thủ lĩnh Huyết Y bang nhấc theo đao hỏi.

Oanh!!

Bỗng nhiên một hắc ảnh từ chỗ tối bổ nhào ra, đè hắn ra đất.

Ngay sau đó, trong rừng rậm, hắc ảnh phát ra tiếng gào thét, điên cuồng hướng về bang chúng Huyết Y bang nhào tới.

Lít nha lít nhít sói hoang lướt qua dưới chân Ngụy Hợp, nhanh chóng phi tới đám người Huyết Y bang. Tựa như từng dòng suối đen, lao nhanh tới.

Ngụy Hợp quan sát đám người Huyết Y bang lâm vào huyết chiến, mãi đến sói hoang dưới chân toàn bộ phóng tới đám người kia.

Hắn dẫn theo hai người, quay người nhảy xuống khỏi cành cây, vội vã rời đi.

Bạn đang đọc Thập Phương Võ Thánh (Dịch) của Cổn Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyễnD96
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.