Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỷ thí (2)

Phiên bản Dịch · 2545 chữ

Lúc này lão giả râu thắc bím cũng vội vàng chạy đến trước mặt Trần Kiên, kiểm tra tình huống của ái đồ, phát hiện không có việc lớn gì, lúc này mới yên tâm.

Nhưng hắn hoàn toàn không biết vừa rồi đệ tử chính mình bị Ngụy Hợp cắt ngang, mất đi cơ hội tốt ngàn năm có một, một cơ hội đột phá tuyệt hảo.

Lần này mất đi hi vọng đột phá, cổ khí lại suy ba mà kiệt, sau này muốn đột phá, độ khó càng lớn hơn.

Nếu ái đồ không có việc gì, hắn cũng là lười nói nhảm, ngay lập tức một tay nhấc lên, mang theo Trần Kiên xoay người rời đi.

Nếu đã làm căng, còn lưu lại không phải tự mình tìm phiền phức?

Hắn vội vội vàng vàng chạy đến, chính là lo lắng tính tình Trần Kiên lỗ mãng gây tai hoạ, hiện tại mục đích đã đạt được, hơn nữa phía mình không có đạo lý, nhanh đi về mới là lựa chọn đúng đắn.

Ngụy Hợp nhìn chăm chú Thiết Sát Quyền rời sân, sau đó chờ Trịnh Sư bình tĩnh lại, mĩm cười khẽ gật đầu với hắn, hắn mới yên tâm, ngay lập tức cũng không lãng phí thời gian, đi đến giữa sân.

“Tại hạ Ngụy Hợp, cảm tạ chư vị đồng đạo đến đây cổ động, vừa mới xảy ra một chút hiểu lầm nho nhỏ, cũng may hiện tại đã được giải trừ.”

“Chư vị đồng đạo, nếu còn có người muốn khiêu chiến ta, đều có thể thử một lần.”

Tiếng nói chậm rãi quanh quẩn.

Nhưng giờ này khắc này, sau khi xem tất cả những gì phát sinh trên người Thiết Sát Quyền Trần Kiên, tất cả mọi người hiểu rõ, Ngụy Hợp trước mắt này, cũng không phải nhìn ôn hòa giống như vẻ bề ngoài.

Có thể một chỉ đánh cho Trần Kiên bay ra hơn mười mét, đụng ở trên tường nói không ra hơi.

Thực lực thế này, tuyệt đại đa số đệ tử nội viện ở đây tự nghĩ đều xa xa không làm được.

Rất nhiều võ sư viện ngay từ đầu cũng bởi vì chuyện Trần Kiên, có chút xem nhẹ Hồi Sơn Quyền viện, nhưng lúc này Ngụy Hợp vừa đến, trong nháy mắt liền đem hình tượng Hồi Sơn Quyền kéo về hơn phân nửa.

Chỉ dùng nhất chỉ đã hạ gục Trần Kiên mới vừa rồi còn ngông cuồng tự đại.

Loại lực uy hiếp này cộng thêm lúc này trên người hắn lưu động khí huyết cường hãn nhất thời khiến cho mọi người bị áp bách mạnh mẽ.

Nhưng phần lớn người không dám động, không có nghĩa là tất cả mọi người đều không dám.

Chu Kế Hàm bình phục lại trong lòng rung động, nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại một màn vừa mới phát sinh trước mắt.

Ngụy Hợp nhất chỉ nhanh như thiểm điện, cái sau vượt cái trước, điểm trúng ngực Trần Kiên tinh chuẩn vô cùng.

Loại tốc độ kia, lực lượng, quyết đoán, hoàn toàn cùng các đệ tử còn lại của Hồi Sơn Quyền không cùng một đẳng cấp.

Hắn giống như Trần Kiên, lúc này vô cùng cần một cơ hội đột phá bản thân, nội dung ẩn chứa trong căn nguyên đồ hắn đã hiểu được, nhưng Phi Hùng Đao đối với yêu cầu khí huyết so với những võ sư viện khác xa xa còn muốn cao hơn.

Cho nên cho dù ngộ ra căn nguyên đồ, hắn cũng thủy chung kém một chút, vô pháp đột phá.

Có thể nói, bên trong toàn bộ Phi Nghiệp thành, hắn tự nhận chính mình là người tiếp cận tam huyết Khí Huyết nhất.

Cho nên, hắn hôm nay tới đây, cũng là dự định chân chính cùng một vị cao thủ vừa mới đột phá tam huyết Khí Huyết giao thủ, từ trên người đối phương cảm ngộ thời cơ.

Phải biết, những cao thủ tam huyết Khí Huyết thành danh nhiều năm kia, trên người khí huyết sớm đã không còn hoạt bát, đã triệt để lắng đọng xuống, đã cải tạo xong thân thể.

Chỉ có vừa mới đột phá, mới có thể thể hiện ra khoảng cách và biến hoá giữa nhị huyết Khí Huyết cùng tam huyết Khí Huyết.

Làm thế nào để nhị huyết Khí Huyết biến thành tam huyết Khí Huyết.Đây mới là đáp áp mà Chu Kế Hàm muốn tìm trong chuyến đi này.

Hắn ngay lập tức không do dự nữa, tiến lên một bước.

“Tại hạ Phi Hùng Đao Chu Kế Hàm. Muốn hướng Ngụy sư huynh thỉnh giáo.”

“Tại hạ Báo Quyền Hồ Chính An, hướng sư huynh thỉnh giáo.”

“Tại hạ Thông Bối Quyền Hà Hồng. Thỉnh sư huynh chỉ giáo.”

Cơ hồ là cùng một thời gian, bên người Chu Kế Hàm hai người huynh đệ khác cũng cùng nhau không sợ hãi tiến lên một bước, cất cao giọng nói.

Trong mắt ba người đều không có bị chuyện vừa hù cho sợ hãi, ngược lại là tuôn ra càng nhiều mong đợi hơn.

“Có thể.”

Ngụy Hợp nhẹ nhàng bỏ áo khoác trên người, chỉ để lại một bộ võ phục đơn giản.

Hai cánh tay hắn đan xen, nâng lên, thả trước người.

Khi không địch lại đối thủ thì tự nhiên phải dùng bất ngờ để chiến thắng. Nhưng khi cao hơn đối thủ thì lúc này lấy tư thế đường đường chính chính áp bức đối phương.

Để hắn kinh hoảng, để hắn hoảng hốt, để hắn hoảng sợ.

Lưu lại trong tâm ám ảnh, vĩnh viễn e ngại.

Đây mới thực sự là trọng điểm hạ gục một người.

Ngụy Hợp thở nhẹ một hơi. Trước mắt đã xông lên đối thủ thứ nhất, Báo Quyền Hồ Chính An một tay hóa trảo, thân thể khom xuống, tựa như liệp báo phóng nhanh mà đến, hung hăng nhào về phía yết hầu hắn.

Hô...

Ngụy Hợp bắp thịt toàn thân cấp tốc bành trướng, từng sợi gân xanh phù lên, một tay nắm lại.

Hồi Sơn Quyền đi sau nhưng đến trước, một quyền trúng ngay Báo Quyền Hồ Chính An.

Oành một tiếng, Hồ Chính An tựa như diều tung bay, khí lực toàn thân bị cứng đối cứng hung hăng ngăn cản trở về, ngã trên đất, không thể động đậy.

Hắn sắc mặt kịch biến, còn muốn đứng dậy, nhưng toàn thân tê dại, căn bản dậy không nổi.

Người thứ hai Hà Hồng lúc này cũng đã đến.

Hắn hai tay giãn ra, tựa như viên hầu, buông dài kích xa. Chiêu thức liên miên bất tuyệt, lực lượng cùng tốc độ đều đoan đoan chính chính, không có kẽ hở, rõ ràng là đã trải qua thực chiến.

So với trước Trần Kiên mạnh hơn không chỉ một bậc.

Ngụy Hợp một tay nhanh chóng đón đỡ, nhưng cũng nhìn thêm một lúc.

Chờ đến khi xem xong toàn bộ chiêu thức Thông Bối Quyền, hắn mới vận chuyển kình khí.

“Không ổn.”

Hà Hồng biến sắc, chờ hắn lấy lại tinh thần thì hai tay đã mềm oặt không thể động đậy.

“Phi Hùng Đao, tới phiên ngươi.” Ngụy Hợp đem ánh mắt cuối cùng tập trung trên người Chu Kế Hàm.

Mấy người kia xác thực thực lực rất mạnh, so với Tiêu Nhiên lúc trước và Trần Kiên trước đó đều mạnh hơn một bậc. Không hổ là các thiên tài võ sư viện.

Chẳng qua là bọn hắn vẫn không rõ, chênh lệch giữa tam huyết Khí Huyết và nhị huyết Khí Huyết, không phải chỉ có lượng khí huyết.

Chu Kế Hàm không nói một lời, sau lưng keng một tiếng rút đao ra, ánh đao như hóa thành nước đánh về phía Ngụy Hợp.

Một đao này thể hiện ra cái gọi là ý nghĩa phi hùng của Phi Hùng Đao.

Chu Kế Hàm ánh đao trắng như tuyết, xa xa nhìn lại, tựa như một mảnh thác nước cuồn cuộn, giống như cự hùng khí thế bay về phía trước.

Tựa hồ trong tay hắn nắm không chỉ là một thanh đao, mà là một mảnh đao, căn bản để cho người ta không phân rõ phương thức và góc độ công kích của hắn.

Ngụy Hợp trong lòng tán thưởng, quang mang một chiêu này, công thủ đều có, cho dù là ám chiêu bình thường cũng sẽ bị ánh đao chém trở về.

Không hổ là công pháp mạnh nhất trong các võ sư viện.

Nếu như là bình thường, hắn sẽ còn muốn chậm rãi cùng đối phương luận bàn.

Nhưng bây giờ thì khác.

Hắn không nói một lời, cánh tay phải cấp tốc sung huyết, bành trướng, biến lớn, trên cánh tay năm đóa Cửu Hà Hoa trần trụi hiện lên, tựa như hình xăm sâu bọ nhúc nhích.

“Đây là Vô Hồi Sơn.”

Ngụy Hợp một quyền đánh ra, thân thể khí huyết vận chuyển, điên cuồng tràn vào cánh tay phải.

Quyền diện biến thành đen, cánh tay bành trướng, trên da Cửu Hà Hoa đỏ tươi như máu, dữ tợn ướt át.

Oanh!!

Khi chạm vào quyền diện, ánh đao đột ngột ngừng lại sau đó bị đứt gãy.

Chu Kế Hàm không dám tin, hai tay không tự chủ được buông đao ra, té ngã trên đất.

Hắn há miệng muốn nói chuyện, nhưng bị một ngụm nghịch huyết tuôn ra ngăn chặn, đây là bị nội thương chấn động.

“Thực lực không yếu, nhưng trước khi ngươi tìm được một thanh binh khí tốt, tốt nhất đừng cùng cao thủ tam huyết Khí Huyết giao thủ.” Ngụy Hợp nói một câu sau đó quay người nhìn về phía những người còn lại.

“Còn nữa không?”

Xung quanh lặng ngắt như tờ, không có người nào lên tiếng, tất cả mọi người đều có chút sợ bị hắn đánh trên sân.

Chỉ ngắn ngủi phút chốc, Ngụy Hợp đánh bại Thiết Sát Quyền, sau đó là ba người Chu Kế Hàm đều hết thảy là thiên tài, cho thấy thực lực, không hổ là tam huyết Khí Huyết.

So sánh biểu hiện trước sau của nội viện đệ tử Hồi Sơn Quyền, mọi người đối với thực lực tam huyết Khí Huyết, lại có hiểu biết mới.

Ngụy Hợp kỳ thật đối với nghi thức tụ hội này cũng không có bao nhiêu cảm giác, chỉ đơn giản là bắt nạt tiểu bằng hữu.

Hắn bước vào cấp bậc mới, đã không còn cùng cấp bậc với bọn nhỏ nhị huyết Khí Huyết.

“Tốt, nếu đã không còn ai muốn khiêu chiến, vậy hôm nay đến đây thôi.” Khương Tô chủ động ra mặt làm hoãn thế cuộc.

Lúc này mọi người Hồi Sơn Quyền viện, trong lòng đều phát tiết được ác khí.

Trong khoảng thời gian ngắn tất cả nội viện đệ tử từng người đều bị đánh bại dễ dàng.

Cho đến khi Ngụy Hợp ra mặt, đánh bại dễ dàng những đối thủ hung hăng càng quấy trước đó.

Mọi người lúc này mới hiểu ra bây giờ Ngụy Hợp cùng nội viện đệ tử chênh lệch đến cùng lớn đến bao nhiêu.

Nếu không phải lúc này còn có Trịnh lão, còn có nhiều người của võ sư viện khác ở kế bên nói không chừng mọi người đã bắt đầu lớn tiếng hoan hô.

Triệu Hoành, Trương Lộ, cùng với Giang Nghiêm một mực không có lộ, lúc này đều trầm mặt không nói.

Trước đó bọn hắn chẳng qua là xem Ngụy Hợp cùng Trịnh Sư giao thủ, cảm giác rất mạnh, nhưng rốt cuộc mạnh cỡ nào, thì vẫn chưa lĩnh hội.

Lần này, mình bị đánh bại dễ dàng, sau đó đối thủ đánh bại chính mình, lại bị Ngụy Hợp dễ dàng thuấn sát.

So sánh trực tiếp như vậy, bọn hắn mới biết bọn hắn cùng Ngụy Hợp chênh lệch đến cùng bao xa.

Mấy người kia không thể nào thu hút Ngụy Hợp, Ngụy Hợp vẫn luôn im lặng, không thích nói chuyện, lúc này cũng không nói lời nào, chẳng qua là đứng ở nơi đó, đã có thể khiến cho người ta có một cảm giác áp bách ngột ngạt.

Đã không còn người ra sân khiêu chiến, Ngụy Hợp cũng rất nhanh thu lại khí huyết, được an bài đến bên cạnh Trịnh Sư ngồi xuống.

Hắn rời khỏi sân, bầu không khí mới dần dần hòa hoãn, các đệ tử của các võ sư viện cũng bắt đầu chủ động lên đài, cùng những đệ tử Hồi Sơn Quyền viện còn lại luận bàn giao thủ.

Triệu Hoành cũng không còn câu nệ, thỉnh thoảng tiến lên cùng người luận bàn.

Thực lực của đám người Triệu Hoành, có thể miễng cưỡng so với nội viện đệ tử của Biên Bức Quyền và Hồi Phong Lạc Diệp Thối mạnh hơn một chút.

Còn lại cũng không sánh nổi. Nói trung đẳng, thậm chí còn có chút tự mình dát vàng lên mặt.

Sau khi ba người Chu Kế Hàm ra khỏi trận chiến, trên sân bầu không khí hoà hoãn lại, cuối cùng lại trở lại bình thường.

Ngụy Hợp giữa chừng lại ra mặt, mời mọi người một ly trà rượu, tức lấy trà thay rượu, xem như cấp lễ nghĩa, sau đó nói vài câu cảm tạ rồi rời đi.

Hắn vừa đả thương người, còn lưu tại trên sân, sẽ chỉ làm bầu không khí càng thêm xấu hổ.

Cho nên Ngụy Hợp dẫn theo nhị tỷ Ngụy Oánh rời đi, còn lại giao cho các sư huynh đệ của hắn.

Hai người dạo bước trở về đường bên bờ sông.

Ngụy Oánh đến bây giờ vẫn chưa lấy lại tinh thần, vẫn chưa tỉnh táo lại khi thấy đệ đệ đại phát thần uy phá tan tư thái của mấy người.

Nàng vẫn luôn ở trong nhà, cũng không nghe nói tiến độ của đệ đệ của mình như thế nào, lại thêm tốc độ đột phá của Ngụy Hợp có hơi quá nhanh.

Ngoại trừ lúc mua thức ăn, cảm thấy thái độ của các sư huynh đệ đối với nàng càng ngày càng tốt hơn thì Ngụy Oánh không có cảm giác khác nào.

Mãi đến vừa rồi, nàng chân chính thấy được trong nội viện, thân ảnh khôi ngô cường hãn cao lớn liên tiếp hạ gục mấy người dễ dàng tựa như ăn cơm uống nước.

Nàng lúc này mới phản ứng được.

Tiểu đệ của mình đây là tăng nhanh như gió, hoàn toàn biến chất, cao hơn một tầng.

“Tiểu Hợp... Đệ...” Ngụy Oánh muốn nói lại thôi. Nhìn xem Ngụy Hợp ở đằng trước chậm rãi đi lại.

“Ta sao?”

“... Đệ... Càng ngày càng mạnh...” Ngụy Oánh sắc mặt có chút phức tạp, “Nếu như cha mẹ cùng đại tỷ biết đệ có thành tựu như ngày hôm nay, nhất định sẽ kích động đến nói không ra lời.”

Bạn đang đọc Thập Phương Võ Thánh (Dịch) của Cổn Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyễnD96
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.