Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kéo về (1)

Phiên bản Dịch · 2390 chữ

Về chuyện Vĩnh Hoà tiêu cục, Ngụy Hợp sau khi hỏi qua bản thân cũng đi một chuyến đến tiêu cục, vấn an Trình Chính Hưng đang bị bệnh.

Đáng tiếc chuyện tiêu cục hắn cũng không giúp đỡ được.

Trình Chính Hưng là lão nhân tam huyết Khí Huyết, tuy rằng tuổi già, nhưng nội tình vẫn còn, võ lực không kém.

Chuyện lần này, ngay cả tam huyết Khí Huyết như hắn cũng bị bệnh, hiện tại chỉ có thể nhìn thủ đoạn của Trình Thiểu Cửu.

Hắn liên tục hỏi nhiều lần, nhưng đều được câu trả lời là không thành vấn đề.

Trình Thiểu Cửu tựa hồ có nắm chắc.

Ngụy Hợp cũng là thoáng thả xuống lo lắng, tiếp tục vào núi săn bắt.

Hắn bây giờ dừng lại quá trình ngưng tụ Cửu Hà Hoa, Ngũ Lĩnh Chưởng cũng viên mãn, còn thiếu chính là Phá Cảnh Châu lại chưa viên mãn.

Quả nhiên không ngoài hắn dự liệu, sau khi dừng lại tất cả khí huyết tiêu hao luyện công, tốc độ tích góp khí huyết vượt xa bình thường.

Ít nhất là gấp đôi bình thường.

Hắn rõ ràng có thể cảm giác được, khí huyết cuồn cuộn không ngừng đang chảy vào Phá Cảnh Châu, bị hấp thu hoà vào tích trữ.

Hai ngày sau.

Ngụy Hợp từ trên núi trở về, lần này không thu hoạch được gì, ngay cả sơn tặc cũng không gặp được, quả thực là xui xẻo.

Ngày thường, nếu không gặp được con mồi, còn có thể gặp được mấy tên sơn tặc.

Nhưng ngày hôm nay vận may không có, cái gì cũng chẳng được.

Ngụy Hợp nghỉ ngơi ở Thiên Nhiên cư một lúc, rồi đi tới tửu phường ngồi một lúc.

Tửu phường tên là Khách Tọa phường, tên tầm thường nhưng bên trong lại lộ ra một tia không tầm thường.

Tuy là tửu phường, nhưng là quán trà, bên trong thỉnh thoảng có người bán thân cầu sinh, ở đây bãi giá chờ đợi.

Nhưng thời đại này, người ta cũng chỉ là miễn cưỡng nuôi sống bản thân mình, ai cũng không muốn nuôi không ai cả.

Ngụy Hợp vén màn vải lên, đầu tiên nhìn thấy góc tường có một nữ hài tóc dài.

Cô bé kia ngồi dưới đất hai mắt sưng đỏ, trên người tuy chỉ mặc vào một miếng vải chấp vá, váy xám mộc mạc, nhưng không che giấu được da mỏng thịt mềm, mi mục như họa.

Một bên những khách cũ ngày thường không để ý chút nào, ngược lại là tập hợp qua một bên, liên tiếp nhìn nữ hài.

Nhưng không ai mở miệng mua người, tình cảnh trong lúc nhất thời có chút vắng lặng.

Ngụy Hợp ngồi vào một cái bàn trống, gọi một bình trà.

"Cô bé kia là sao?" Hắn hỏi nữ hài đưa trà tới.

"Cũng là người đáng thương." Nữ tử ở tửu phường buông tiếng thở dài nói.

"Nói một chút." Ngụy Hợp lên tiếng nói.

Nữ tử ở tửu phường quan sát tỉ mỉ Ngụy Hợp, cảm giác hắn có lẽ có tiền mua nên cũng dừng lại cẩn thận nói ra.

"Cô bé kia tên là Thượng Quan Lâm, tổ phụ đã từng làm quan trong triều, hiện tại gia cảnh sa sút, cha mẹ đắc tội với trưởng lão của Huyết Y bang, bây giờ rơi vào cảnh cửa nát nhà tan. Bất đắc dĩ, Thượng Quan Lâm chỉ có thể đi bán mình cầu sinh." Nàng thở dài một tiếng.

"Hiện tại mọi người cũng không dám mua, toàn là bởi vì sợ đắc tội với trưởng lão của Huyết Y bang kia. Phải biết, người có thể đảm nhiệm trưởng lão trong tam đại bang kia, bất kể là thực lực, hay là thế lực thủ hạ, đều không bình thường.

Lại thêm vào Huyết Y bang luôn luôn lòng dạ độc ác. . ." Nàng còn chưa dứt lời, nhưng ý tứ cũng đã rõ.

Mọi người tuy rằng động lòng, muốn mang cô gái xinh đẹp này về nhà, nhưng đều lo lắng đắc tội trưởng lão Huyết Y bang.

Ngụy Hợp cũng hiểu rõ.

Trưởng lão Huyết Y bang, hắn cũng từng thấy, chính là trưởng lão của ba bang hai phái lúc trước tới lôi kéo hắn.

Chỉ là trưởng lão kia, cũng là nhị huyết Khí Huyết giống như hắn bây giờ.

Không nghĩ tới, chỉ là một trưởng lão, bên ngoài lại có uy hiếp lớn như vậy?

Hắn liên tưởng đến trong Hồi Sơn Quyền viện, mấy đệ tử trụ cột nhị huyết Khí Huyết như bọn hắn, nếu so sánh, tựa hồ hắn bây giờ có thể xem như là một nhân vật?

"Khách quan nếu là muốn mua, vẫn là cẩn thận một chút cho thỏa đáng. Trưởng lão Huyết Y bang ngay cả Đồng Sơn bang, Thanh Lang bang cũng không dám trêu chọc." Nữ tử tửu phường có hảo ý nhắc nhở.

"Hừm, ta biết rồi, đa tạ." Ngụy Hợp mỉm cười, dù sao người ta cũng là một mảnh lòng tốt.

Bất quá Đồng Sơn bang, Thanh Lang bang? Loại bang phái này bên trong chỉ có chừng mười người bình thường, cũng có thể có uy danh lớn như vậy?

Trong hai tiểu bang này, bang chủ cũng chính là thanh niên cường tráng biết chút quyền thuật cơ bản, đột phá nhất huyết Khí Huyết, dựa vào huyết khí hung ác, thêm vào thiên phú dị bẩm, tụ tập thành một nhóm lưu manh.

Tiểu bang như vậy, cách một quãng thời gian liền sẽ đổi mới một nhóm. Ở loạn thế này, giống như cỏ dại.

Bất quá Ngụy Hợp tuy rằng động lòng, nhưng cũng không mua.

Hắn muốn mua không phải loại nữ hài mềm mại như này, mà là hi vọng có thể tìm cho tỷ tỷ mình nữ hài có võ lực để bảo vệ.

Bất quá người như vậy rất khó tìm, hắn dự định đợi thời cơ chín muồi sẽ thuê sư muội sư tỷ trong sân, hoặc là. . . .

Một tia sáng bỗng lóe lên ở trước mắt hắn.

'Hiện tại thời cơ còn chưa đến.' Ngụy Hợp nâng chung trà lên nhẹ nhàng uống một hơi cạn sạch.

Hắn tới nơi này, mục đích là thu thập tin tức dị thú, hắn bây giờ săn bắt đã lâu cũng có không ít kinh nghiệm, có thể thử nghiệm xuống tay với dị thú.

Lần áp tiêu trước kia, ở đầu cầu ban đêm gặp phải Hắc Phong Tử, khiến cho hắn đến nay vẫn khắc sâu ấn tượng.

Vì lẽ đó vì phòng bất ngờ, hắn dự định chuẩn bị cho tốt, thu thập đủ tin tức mới thử động thủ.

Ngồi một lát, ngày hôm nay vẫn không có manh mối liên quan tới dị thú, Ngụy Hợp uống trà xong, cũng đứng dậy, vén rèm lên đi ra khỏi tửu phường.

Bỗng nhiên trước mặt nhìn thấy Âu Dương Trang, mang theo một người tạp dịch từ rìa đường đi ngang qua.

"Ồ? Ngụy sư huynh!" Âu Dương Trang kinh ngạc nhìn Ngụy Hợp."Huynh ngày hôm nay không đi Vĩnh Hòa tiêu cục sao?"

"Tiêu cục? Làm sao? Ngày hôm nay tại sao phải đi?" Ngụy Hợp cũng là kinh ngạc.

"Huynh không biết? Vĩnh Hòa tiêu cục bên kia lúc sáng sớm truyền ra tin tức, bọn họ không đền tiền nổi cho Triệu gia ở nội thành, khắp nơi đều mượn tiền, nhưng vẫn là thiếu bảy trăm lượng vàng. Hiện tại lại không trả nổi, cũng chỉ có thể đóng cửa kết nghiệp, hoàn toàn rơi đài." Âu Dương Trang hồi đáp.

"Nợ tiền? Bảy trăm lượng vàng?" Ngụy Hợp sững sờ.

Chỉ bảy trăm lượng?

Hắn trong lòng thắc mắc.

"Làm sao vậy sư huynh?" Âu Dương Trang thấy sắc mặt của Ngụy Hợp không đúng, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Ngụy Hợp không nói hai lời, xoay người chạy về phía nhà mình, hắn phải về lấy tiền, sau đó đi đến tiêu cục.

Tên họ Trình kia chính là lập dị, hỏi hắn nhiều lần, sớm một chút không nói, nếu là sớm nói hắn còn thiếu chút tiền này, hắn đã trực tiếp cho hắn ta mượn vượt qua cửa ải khó!

. . . .

. . . .

. . . .

Trình gia, đại sảnh.

Một cái bàn vuông làm bằng gỗ, Trình Thiểu Cửu cùng một nam tử trung niên mặc hắc bào ngồi đối diện nhau.

Phía sau hai người đứng một đám người.

Bên nhiều, bên ít.

Sau lưng Trình Thiểu Cửu ít.

Hắn tay đặt ở trên mặt bàn, ngón tay đặt trên một tấm giấy màu vàng, sắc mặt rất khó coi.

Trên tờ giấy viết giấy trắng mực đen, chính là liên quan tới điều khoản đặt cọc cùng bồi thường lần áp tiêu trước của bọn họ.

"Nói đi, ngày hôm nay Vĩnh Hòa các ngươi cũng nên cho chúng ta một câu trả lời." Nam tử trung niên mặc hắc bào trầm giọng nói.

Trong đại sảnh ánh mặt trời chiếu qua, phản chiếu một chút bụi tung bay.

"Mất tiêu, để Triệu gia ta thất tín với người khác. Bây giờ làm sao giải quyết, nên lấy gì ra đền bù đây?"

Trầm mặc.

Trình Thiểu Cửu môi khô nứt, sắc mặt như tro.

Hắn mấy ngày nay khắp nơi nỗ lực vay tiền, nhưng cuối cùng vẫn còn thiếu năm trăm lượng vàng.

Cái này là hắn đã tận lực rồi.

"Không thể lại thư thả mấy ngày sao?" Hắn thấp giọng hỏi.

"Thư thả thư thả, Trình thiếu tiêu đầu, chúng ta là nhìn phân lượng đã từng hợp tác qua, thư thả mấy ngày, đã hết lòng hết sức." Nắm tử trung niên lạnh lùng nói.

"Nói đi, năm trăm lượng vàng còn thiếu này làm sao? Nếu như thực sự không bỏ ra nổi, đơn giản hãy theo đề nghị lúc trước của ta, lấy cách nuôi dưỡng Ngân Vẫn Huyền Xà của ngươi đến làm trao đổi?”

Đám người sau lưng Trình Thiểu Cửu dồn dập lộ ra ngột ngạt cùng vẻ tức giận.

Cách nuôi Ngân Vẫn Huyền Xà, giá trị đâu chỉ chỉ năm trăm lượng vàng, đối phương đây chính là muốn thừa dịp cháy nhà đi hôi của!

Nhưng mấy ngày nay, Trình Thiểu Cửu cùng những người còn lại đều ở xung quanh vay tiền, nhưng lại gom không đủ năm trăm lượng vàng này.

Những bằng hữu ngày thường ngoài miệng nói hùng hồn hào phóng các kiểu kia, hiện ai ai cũng đóng cửa không gặp.

Không cần nói năm trăm lượng, chính là một lượng cũng không cho mượn.

Hiện tại mọi người đều biết Vĩnh Hòa tiêu xảy ra chuyện, ai cũng không cho mượn tiền, để tránh khỏi là bánh bao thịt chó, một đi không trở lại.

Bây giờ, đám người Trình gia cũng đại khái hiểu, đây chính là có người gài bẫy nhà hắn, mục đích chính là vì cách nuôi dưỡng Ngân Vẫn Huyền Xà.

Trình Thiểu Cửu trầm mặc hồi lâu, Ngân Vẫn Huyền Xà mặc dù là căn cơ của Trình gia hắn, là đại bá Trình Chính Hưng năm đó thật vất vả mới có được.

Nhưng bây giờ trong khoản thời gian không bình thường này, cho dù có giữ những vật ngoại thân này sợ là toàn bộ tiêu cục cũng không chống đỡ nổi.

Hắn trong lòng thở dài một tiếng.

"Ta biết rồi. . . . Được, ta đáp ứng, dùng. . ."

"Chờ chút!"

Bỗng nhiên một tiếng quát khẽ vang lên.

Nam tử mặc hắc bào đối diện giơ tay ngăn cản.

Bên cạnh hắn chẳng biết lúc nào, thình lình nhiều thêm một nam tử vóc người thấp bé, nam tử thấp bé tựa hồ mới vừa nói với hắn cái gì.

Nam tử mặc hắc bào sắc mặt trầm ổn, đứng dậy.

"Gia tộc có lệnh, Ngân Vẫn Huyền Xà chúng ta không muốn, không bỏ ra nổi tiền, Vĩnh Hòa tiêu cục nhất định phải giải tán, không cho ở ngoại thành mở tiêu cục!"

Hắn mới nhận được lệnh của gia tộc, gia tộc cùng một tiêu cục khác trong bóng tối đạt thành thỏa thuận, chỉ cần bọn họ hoàn toàn bức tử Vĩnh Hòa tiêu cục, bên kia sẽ trả giá vượt xa Ngân Vẫn Huyền Xà.

Hơn nữa, chỉ cần Vĩnh Hòa tiêu cục hoàn toàn giản tán, cách dưỡng Ngân Vẫn Huyền Xà còn có thể giấu đi đâu?

Chỉ cần chút thủ đoạn, còn không phải đều thuộc về bọn họ à.

"Ngươi!" Trình Thiểu Cửu trong lòng giật mình, đột nhiên đứng lên.

Phía sau hắn chúng tiêu sư tiêu đầu, cũng đều dồn dập trợn mắt.

"Ngươi mẹ nó. . . !"

Có người không nhịn được mắng, nhưng ngay lúc đó bị giữ chặt nhịn xuống.

"Làm sao?" Nam tử mặc hắc bào cười lạnh một tiếng."Muốn đánh người? Ngươi cho rằng chỉ có Trình gia các ngươi có người? Chúng ta Triệu gia của Thất Gia Minh, ở ngoại thành còn có một số tay chân, động thủ thử xem?"

Trình Thiểu Cửu nhìn xung quanh, từng đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, chờ đợi hắn.

Hắn trầm mặc giơ tay lên, ra hiệu mọi người sau lưng đừng kích động.

"Bất kể nói thế nào, chỉ cần người còn, tất cả sẽ còn."

Hắn hít sâu một hơi, tiếng nói tựa hồ cũng có chút run.

Không sai, Ngân Vẫn Huyền Xà không còn, không sao.

Tiêu cục ngã, cũng không sao.

Chỉ cần người vẫn còn, thì có thể một lần nữa cứu vãn được hết thảy.

Chỉ là những câu nói này, ngoại trừ an ủi mình, còn có được hiệu quả gì.

Vĩnh Hòa tiêu cục quy mô bực này, coi như là lúc trước khi Trình Chính Hưng còn trẻ, cũng là gian khổ dốc sức gầy dựng, tranh cướp địa bàn làm ăn, thật vất vả mới làm ra cơ nghiệp như vậy.

Hiện tại một khi sụp đổ, liệu mọi người thật sự còn có thể ở đó?

Trình Thiểu Cửu tay hơi run.

Bạn đang đọc Thập Phương Võ Thánh (Dịch) của Cổn Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyễnD96
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.