Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Giống (1)

Phiên bản Dịch · 2484 chữ

Sau khi tin tức Ngụy Hợp đột phá Thạch Bì được tung ra ngoài.

Bởi vì sự thật bị che giấu, trừ Trịnh lão ra, còn lại không ai biết, thời gian thực tế mà Ngụy Hợp đột phá, còn sớm hơn hiện tại hai tháng.

Vì lẽ đó lần này đột phá, tuy rằng gây nên một chút sóng lớn trong sân, nhưng rất nhanh cũng yên tĩnh lại.

Bây giờ mọi người quan tâm hơn, là Thất Gia Minh cùng Hồng Gia Bảo khi nào thì đánh nhau. Trong thành ngoài thành lòng người bàng hoàng.

Không ít người muốn đi, nhưng ngoài thành càng loạn càng nguy hiểm hơn, sơn tặc mãnh thú lúc nào cũng có thể thấy được, phải biết nhân khẩu cũng là một loại tài nguyên.

Nam một khi bị bắt đi chính là làm khổ dịch, nữ hơi có sắc đẹp chính là đi thanh lâu, không sắc đẹp cũng phải làm tạp dịch.

Thậm chí tàn nhẫn hơn, trực tiếp sẽ bị bắt làm thịt khô.

Ở ngoại thành, người có vốn liếng đã chạy gần hết. Còn lại chính là không có cách nào chạy, hoặc là chạy không được.

Sáng sớm Ngụy Hợp dậy luyện quyền trước một lần, sau đó lau mồ hôi, cùng nhị tỷ ăn một chút cháo, thêm thịt nát xào trứng , sau đó mới bước nhanh hướng về phía Trịnh lão kia.

Hắn đến là do Trịnh lão dặn dò, lúc đến sân, trước tiên đi vào nội phòng của tiểu viện.

Từ Ngụy gia tiểu viện đi ra, trời mới vừa tờ mờ sáng, bên phải đường trong một con hẻm, mơ hồ truyền đến tiếng ẩu đả.

Ngụy Hợp đi ngang qua thì nhìn thấy mấy thanh niên đang đánh nhau. Một người độc chiến hai người.

Người đơn đả độc đấu kia, quát to một tiếng, trong tay không ngừng tung ra mảng lớn vôi phấn. Đánh cho hai người đối diện gào gào thét lên, liên tiếp lui về sau.

Chỉ là không lâu sau, một thiếu niên đứng đối diện trong đó, tay cầm lên một cục gạch mạnh mẽ nện tới.

Thiếu niên tung vôi bị đập cho lảo đảo, lại lần nữa gào thét một tiếng, tiếp tục tung loạn vôi, xông lên tung ra quyền cước lộn xộn.

Ngụy Hợp trong lòng khẽ lắc đầu.

'Quá thô ráp, vôi không phải dùng như thế . . . . Gạch cũng có thể đánh vô đầu mà.'

Trong lòng hắn đối với mấy thiếu niên Stress Fighter* đánh giá lại thấp.

(* Street Fighter hay được biết đến với cái tên tiếng Việt là Chiến Binh Đường Phố hay đấu võ đài đường phố, là một trong những loại trò chơi điện tử đối kháng nổi tiếng trên toàn thế giới với cách chiến đấu tay đôi và một chọi một)

Lướt qua ngõ, trên đường có mấy tiệm tạp hóa đã mở cửa, chỉ là cửa vẫn chưa mở hết thôi. Bên ngoài còn thanh gỗ chặn cửa lớn, chỉ chừa ra một khe hở nhỏ.

Có người đang từ khe hở này đưa đồ đi vào, lấy đồ đổi đồ.

Ngụy Hợp lúc đi ngang qua quét mắt, thứ những người này dùng giao dịch đều không phải ngân lượng, mà là từng túi nhỏ chứa đồ vật không biết tên.

Hắn nhớ tới ban đầu, còn có người dùng tiền đồng, nhưng hiện tại lại ngay cả ngân lượng cũng không còn.

Khu nội thành cũng đã dùng kim phiếu làm tiền giao dịch.

Ngụy Hợp phóng tầm mắt nhìn, trên đường trống không, trái phải cộng lại cũng chỉ ba quán bán đồ mở cửa, người lui tới cũng chẳng quá mười người.

Mặt đất đầy rác không ai dọn dẹp.

‘Chỗ này càng ngày càng rách nát…’

Trong lòng hắn thở dài, tăng nhanh bước chân, rẻ qua mấy cua, đi tới trước cửa Hồi Sơn Quyền viện.

Lấy chìa khóa mở cửa đi vào.

Bên trong ngoại viện, đã có mấy người sớm đến. Hắn vừa vào cửa, lập tức liền hấp dẫn tầm mắt.

Ngụy Hợp sắc mặt bình tĩnh, tốc độ không nhanh không chậm, xuyên qua ngoại viện.

Hắn có thể cảm giác được những tầm mắt xung quanh kia ẩn chứa thứ gì, so với lúc hắn còn là Ngưu Bì, cũng tương tự như vậy.

Khi đó là chỉ là nhìn một chút xong rồi thôi. Mà hiện tại, thoáng mang theo tia phân lượng.

Cũng có hờ hững, cũng có không phục không cam lòng, cũng có ước ao, còn có ôn hòa thân cận.

Lúc này ánh mắt tập trung tới, đặt nặng hơn trước kia nhiều.

Đây chính là phân lượng.

Ngụy Hợp nhìn sang, đám sư huynh đệ bị hắn nhìn đến, đều dồn dập không tự chủ được mà hạ tầm mắt, không nhìn chính diện hắn.

Hắn cất bước đi vào sân, rõ ràng cảm thấy nơi nào mình đi tới, nơi đó sẽ có một số sư huynh đệ không tự chủ mà chú ý tới hắn.

Không giống.

Khác hoàn toàn trước đây.

Đây chính là đãi ngộ sau khi đột phá, mặc kệ hắn làm bất cứ chuyện gì, đều sẽ có người không tự chủ mà chú ý tới hắn.

Thạch Bì, đây là hạt nhân chân chính trong sân Hồi Sơn Quyền, là cấp bậc tầng cao nhất. Cũng là người gần Trịnh lão nhất, sẽ có những ánh mắt hi vọng.

Cấp bậc này chính cùng kéo xa khoảng cách với các đệ tử ngoại môn còn lại.

Ngụy Hợp bỗng nhiên hiểu được, lúc trước Trịnh lão nói một câu kia với hắn.

Nhị huyết Khí Huyết là tinh nhuệ, đặt ở Thất Gia Minh cũng có thể làm hảo thủ trung tầng.

Trung tần Thất Gia Minh, đặt ở bên ngoài đó chính là cao tầng của tiểu bang.

"Không tốt, Dương Chu, đệ đệ ngươi lại bị chặn lại! Là trộm bang!"

Bỗng nhiên ngoài sân, một tiểu tử ăn mặc rách nát ở cửa kêu to.

Một tên tóc ngắn đang luyện công nhất thời cả kinh.

"Dẫn ta đi xem!" Hắn vừa lên tiếng, lại lanh lảnh dễ nghe, rõ ràng là nữ nhân.

Chỉ là trên mặt nàng bẩn thỉu, lại còn có tóc tai lụm thuộm ngắn ngủn, trên người không hề có đường cong, căn bản không ai nhìn ra nàng chính là nữ.

"Người ở đâu?" Nữ tử này là người mới, mấy ngày trước mới gia nhập Hồi Sơn Quyền, tên là Dương Chu.

Ngụy Hợp hơi có chút ấn tượng.

Không phải là bởi vì nàng là nữ hài, mà là bởi vì, Dương Chu này, xuất thân giống hắn, ở hẻm chuột kia.

Cũng là ở căn nhà trệt rách nát bên cạnh hẻm chuột kia

Lúc này nghe được tiếng nói, Ngụy Hợp cũng nghe được hai chữ trộm bang. Trong lòng khẽ động, bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước đại tỷ Ngụy Xuân, có phải cũng là như vậy, một mình chống đỡ tất cả áp lực trong nhà, che chở người nhà cùng đệ đệ muội muội.

Hắn trong lòng xúc động, bước chân dừng lại, có chút muốn đi xem.

Bất quá Dương Chu này chỉ là cái người mới, mới nhập môn mà thôi thôi, cùng hắn không có liên quan gì.

Chuyện của người khác hắn cũng lười đi quản.

Hắn lại lần nữa nhấc chân đi về phía trong phòng.

Mới đi chưa được mấy bước, bống nhiên bên ngoài sân truyền đến một trận tiếng hét phẫn nộ, là Dương Chu kia, còn những người khác hùng hổ rống to.

“Lại đánh tới bên ngoài viện rồi?” Ngụy Hợp bước chân dừng lại, xoay người đi ra viện.

Mấy đệ tử đang luyện công còn lại, cũng có người tạm dừng, cùng theo đi ra xem tình huống.

Hồi Sơn Quyền viện này thế mà chính là một trong những nơi nổi tiếng nhất toàn bộ Thạch Kiều trấn, hiện tại lại có người dám gây sự ở ngoài cửa viện?

Trên đường ngoài sân.

Lúc này Dương Chu cùng một tên nhóc đang điên cuồng đánh nhau với mấy thanh niên cường tráng.

Một bên một thiếu niên gầy yếu đang nằm trên mặt đất thoi thóp, mặt mũi sưng to.

Hai thiếu niên khỏe mạnh kia vốn dĩ hẳn là đang chiếm thế thượng phong, nhưng cũng bị hai người Dương Chu đánh ra các ám chiêu khiến cho tay chân luống cuống.

Hai bên trong lúc nhất thời thế lực ngang nhau.

Lúc này trên con đường đối diện, vừa hay có mấy thanh niên chạy tới.

Trên thân mấy người này đều có ký hiệu màu đen của trộm bang.

Hán tử cầm đầu kia sắc mặt lạnh lẽo, đang kéo tay áo muốn xông vào, chợt thấy ngoài sân đối diện, có Ngụy Hợp cùng mấy đệ tử của Hồi Sơn Quyền đang đứng xem tình huống.

Hắn hơi biến sắc, đồng bạn ở bên nhanh chóng thấp giọng nói mấy câu nói. Tựa hồ là nhận ra Ngụy Hợp.

"Nếu Ngụy ca cũng ở đây, xin lỗi, quấy rối đến ngài, chúng ta đây đi ngay."

Người này không nói hai lời, ôm quyền hành lễ, tiến lên kéo lên hai người của mình đi.

Một nhóm người này có người dẫn đầu liền nhanh chóng biến mất ở chỗ ngõ xa.

Ngụy Hợp còn một câu chưa nói, thì thấy người đã chạy mất dạng.

Hắn trong lòng hơi ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới chính mình hiện tại, không hiểu sao lại có lực uy hiếp lớn như vậy?

Những tên trộm bang này, thoạt nhìn không khác với mấy người Trần Bưu lúc trước cho lắm, đều là lưu manh ở xung quanh nhàn tản làm loạn. Có lúc cướp ít tiền, có lúc kiêm người chạy việc, chỉ cần đồ tốt, chuyện gì cũng đều làm được.

Hiện tại vừa nhìn thấy hắn thì chạy rồi?

Ngụy Hợp bỗng nhiên có chút không biết nói sao, khi đó hắn còn không bái sư thì nói không chừng khi gặp phải ba người Trần Bưu, đều sẽ nơm nớp lo sợ, trong lòng hoảng loạn muốn chết.

Hiện tại gặp đám trộm bang như này… Không nói câu nào, đã có thể khiến đối phương quay đầu chạy mất.

Bất tri bất giác. . . . Hắn cũng đã không còn là hắn yếu đuối của lúc trước nữa.

Ngụy Hợp trong lòng cảm khái.

Lúc này Dương Chu cũng nhanh chóng xông lại, ôm quyền cúi đầu thật sâu với hắn.

"Cảm tạ Ngụy sư huynh."

Ngụy Hợp lắc đầu một cái."Ta chẳng làm gì cả, không cần cám ơn."

Hắn xoay người đi tới cửa viện, đi chưa được mấy bước thì dừng lại.

"Luyện công cho giỏi, thì sẽ không bị bắt nạt nữa."

Dương Chu nghe nói như thế, thân thể run lên, đáp một tiếng, lại lần nữa nghiêng mình, sau đó chạy đến chỗ đệ đệ mình, cùng một người khác ôm lấy đệ đệ, đi tới hiệu thuốc.

Lúc này, những tên trộm bang kia một đường lao nhanh, chạy ra xa, tới một chỗ bên cạnh đống rác thì dừng lại, há mồm thở dốc.

"Lão. . . Lão đại. . . Người vừa nãy kia, rốt cuộc là ai? ?" Một hán tử thở hổn hển, không nhịn được không hỏi.

"Hồi Sơn Quyền hai ngày trước mới thả ra tin tức, đệ tử nòng cốt Ngụy Hợp mới đột phá nhị huyết Khí Huyết, nhị huyết Khí Huyết a. . . ." Lão đại thở dài nói.

"Các ngươi đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần biết, đây cũng là nhân vật lợi hại, cho dù đánh lén, chúng ta toàn bộ người cùng tiến lên, cũng chỉ là đưa đồ ăn lên mà thôi." Hắn vẫn tính là có chút kiến thức.

Thở dài, hắn một cái tát vỗ xuống trán tiểu đệ.

"Sau này mở to con mắt cho lão tử, dạy các ngươi một chiêu, chút động tĩnh của những võ sư trong sân này, đều phải nhìn chằm chằm, bằng không lỡ như ngày nào đó đột nhiên xuất hiện một đại lão mới, một khi chọc tới, vậy chính là chết chắc rồi."

"Thời đại này, người chết cũng như chó chết, không ai chôn." Hắn khó khăn nói một hơi, cố gắng đứng thẳng lưng.

"Đi thôi, hai đứa Dương Chu kia tạm thời đừng động đến, trước tiên thu những nhà khác."

Mấy người còn lại ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cũng không dám hé răng, lục đục theo hắn chậm rãi rời đi.

Oành!

Ngụy Hợp một quyền đánh vào cánh tay của Trịnh lão, không chờ hồi sức, xoay người đánh một cùi chõ, xoay tròn đập về phía trán.

"Động tác của một chiêu này quá lớn, kẽ hở quá nhiều."

Trịnh lão nhẹ nhàng đẩy một cái, đánh bại một chiêu này của Ngụy Hợp.

Bàn tay hắn bỗng nhiên nắm lại đánh về phía trước.

"!"

Oành!

Ngụy Hợp lảo đảo lùi về sau, trên bả vai lại thêm ra một quyền ấn.

Khụ! khụ!. . .

Hắn cúi đầu ho khan vài tiếng, ngẩng đầu vẻ mặt kính phục nhìn về phía Trịnh lão.

"Lão sư quả nhiên lợi hại!"

"Làm sao? Cho rằng ta già rồi thì khẳng định không phải là đối thủ của ngươi?" Trịnh Phú Quý cười ha ha nói, "Nói cho ngươi biết, đám tiểu tử các ngươi còn non lắm!"

"Ngươi bây giờ cũng coi như là có ít chiêu, ngươi có biết tại sao đánh không lại lão già này không?" Trịnh sư cười nói.

"Đệ tử không biết." Ngụy Hợp cũng cảm thấy kỳ quái. Rõ ràng Trịnh sư vóc người không cường tráng, cũng không cao lớn, nhìn qua cũng không nặng, nhưng lực đạo ra tay lại lớn dị thường.

Thậm chí hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, Trịnh sư còn chưa dùng hết sức, chỉ tùy ý ra tay, lực lượng đã lớn hơn hắn nhiều.

"Tiểu Hợp, ngươi cùng những người khác so ra thì có chút khó chịu." Trịnh Phú Quý nói, "Kiếm thời gian đi ra ngoài một chút, cùng nhiều người giao thiệp, mở rộng quan hệ đồng thời cũng có thể được càng nhiều tin tức tình báo."

"Lão sư chỉ chính là?"

"Vị trí." Trịnh Phú Quý nhàn nhạt nói, "Ngươi bây giờ, cũng coi như là có chút thực lực, như vậy ngươi có biết, mình ở Phi Nghiệp thành này, đáng là gì?"

Ngụy Hợp nhất thời yên lặng. Hắn còn xác thực không chú ý tới những thứ này.

"Đệ tử không biết." Hắn thành thật trả lời.

Bạn đang đọc Thập Phương Võ Thánh (Dịch) của Cổn Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyễnD96
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 113

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.