Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 913 chữ

Chương 20 - Đổi chăn bông 2

"Không cần đâu." Liêu Thịnh liếc nhìn Trình Nịnh một cái, dù sao cũng là do Đông Nguyên tự mình lắp ráp, nguyên vật liệu cũng chỉ tốn có vài tệ thôi.

Anh ta nói: "Vậy thì thế này đi, hai người các em, mỗi người đưa cho anh mười đồng, anh sẽ bảo Chu Tiểu Mỹ đổi thêm một ít lương thực và nấm khô nữa. Nếu muốn đổi thứ khác thì bọn em có thể tự thương lượng với cô ấy."

Radio do Hàn Đông Nguyên lắp ráp thường sẽ không trực tiếp bán lấy tiền, miễn cho bị nắm thóp. Bọn họ thường sẽ tìm người trong thôn này hoặc thôn khác trao đổi lương thực, nấm dại, dược liệu và thịt rừng khô, sau đó lại gửi số hàng đó về Bắc Thành, tìm người tiêu thụ tại chỗ.

Mẫn Nhiên nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, vội vàng đồng ý luôn.

Ba người bọn họ cùng nhau đến nhà bí thư đại đội.

Người dân trong thôn thường dậy rất sớm. Dọc đường đi, bọn họ gặp rất nhiều hương thân, Liêu Thịnh dẫn Trình Nịnh và Mẫn Nhiên cùng mọi người chào hỏi, mỗi lần như vậy đều sẽ giới thiệu ngắn gọn về hai cô với mọi người.

Đi được nửa đường, đột nhiên có một người đàn ông mặc một cái áo khoác bông cũ kĩ nặng nề, không biết từ một góc nào đó xông ra trước mặt bọn họ.

Gã ta chào hỏi Liêu Thịnh, đôi mắt liếc qua Trình Nịnh và Mẫn Nhiên, cười nói: "Thanh niên tri thức Liêu, đây là hai nữ đồng chí thanh niên tri thức mới đến đầy à? Mới sáng sớm đã đi đâu vậy?"

Liêu Thịnh nhìn thấy gã nhảy ra thì sắc mặt cũng trở nên lạnh đi.

Anh ta nói: "Không phải là việc của anh."

"Này, thanh niên tri thức Liêu, đừng như vậy chứ," Gã xoa xoa tay, cười nói: "Tôi cũng là thấy thời tiết rét mướt nên mới tới đây một chuyến, muốn xem mấy thanh niên tri thức mới đến có mang đủ chăn mền hay không thôi mà? Nghe nói sắp có thanh niên tri thức mới tới, cho nên mấy ngày trước tôi lên công xã mua một bộ chăn mền và mấy thứ đồ dùng hàng ngày đấy, vẫn còn mới tinh, nghĩ không chừng các cô cậu thanh niên tri thức mới đến sẽ cần dùng đến.”

Mắt Mẫn Nhiên nghe gã nói thì hai mắt sáng lên.

Trình Nịnh cũng tò mò nhìn người trước mặt.

Liêu Thịnh thản nhiên nói: "Không cần, bọn tôi tự mua được." Nói xong, anh ta ra hiệu cho Trình Nịnh và Mẫn Nhiên đi tiếp.

Trình Nịnh và Mẫn Nhiên đều tò mò ngoái đầu nhìn người đàn ông kia. Gã vẫn đang đứng đó quan sát bọn họ từ sau lưng, khi thấy họ quay đầu lại, gã cười cười với hai cô.

Trình Nịnh: ...

Có lẽ cô đã hiểu tại sao Liêu Thịnh không muốn họ tiếp xúc với người này rồi. Vừa nhìn đã thấy không phải là người tốt.

Liêu Thịnh giải thích: "Gã đó tên là Chu Hùng. Hắn là một tên lưu manh có tiếng trong thôn này đấy, mấy em có gặp thì cách hắn xa một chút. Nhưng cũng không cần sợ hắn, hầu hết người dân trong thôn đều rất lương thiện chất phác, bí thư và đội trưởng đại đội cũng rất công chính, nếu hắn dám trêu chọc bọn em thì cứ đi tìm bí thư và đội trưởng đại đội là được. Nhưng nhớ kỹ, trời tối thì không được đi đâu một mình hết, cũng đừng tùy tiện đi ra sau núi đấy.”

Cả hai cô đều gật đầu đồng ý.

Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc bọn họ đã đến nhà bí thư.

Lúc này trời còn sớm, người nhà bí thư đều còn chưa ra ngoài, bọn họ đang ở nhà ăn sáng.

"Thanh niên tri thức Liêu, sao cậu lại tới đây?" Vừa nói, ông vừa nhìn ra phía sau: "Còn dẫn theo mấy thanh niên tri thức mới đến nữa à?"

Như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt ông ta bất giác trầm xuống. Không phải là mấy đứa này đều tìm ông ta để đi cửa sau đó chứ? Đại đội của bọn họ không thích chơi kiểu này đâu.

"Bí thư Chu, dì Hàn." Liêu Thịnh chào hỏi rồi cười nói: "Cháu không phải đến tìm dì chú mà là đến tìm Hiểu Mỹ. Đây là hai thanh niên tri thức vừa mới đến hôm qua, không mang theo đủ chăn, tuyết lại rơi nhiều nên không thể đi Cung tiêu xã mua đồ được. Cháu nghĩ tháng sau Hiểu Mỹ sẽ kết hôn nên hẳn là trong nhà có chăn mới, thế nên cháu dẫn hai người họ đến đây tìm Hiểu Mỹ, xem có thể lấy thứ gì đó để đổi chăn với Hiểu Mỹ không."

Bí thư Chu nghe Liêu Thịnh nói vậy thì cũng mặc kệ bọn họ.

Chu Hiểu Mỹ vốn thích đổi đồ với thanh niên tri thức, cô ấy dẫn ba người về phòng mình, tò mò nhìn Trình Nịnh và Mẫn Nhiên rồi mới quay qua hỏi Liêu Thịnh: “Anh muốn lấy gì trao đổi với tôi?”

"Đài Radio."

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Trọng Sinh Chi Bạch Nguyệt Quang Đoản Mệnh của Ngũ Diệp Đàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi likkun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.