Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vậy là còn ba bữa à?

Phiên bản Dịch · 902 chữ

Ăn cơm xong một lúc, thai phụ Cố Tử Ý liền có chút mệt rã rời, ngáp liên miên, cùng với nước mắt sinh lý lưng tròng, cả người thoạt nhìn khá ngốc.

Lâm Quân Trạch thấy cô như vậy, liền nói:

“Nếu không em ở đây nghỉ ngơi một lát, giường kế bên buổi sáng mới được thay khăn trải giường, ngày thường cũng không có ai ngủ.”

Lâm Quân Trạch biết Cố Tử Ý để ý, cho nên mới nói chuyện buổi sáng mới vừa đổi khăn trải giường.

Cố Tử Ý vừa nghe khăn trải giường sạch sẽ, cũng liền không từ chối, buổi chiều ra cửa xác thật quá nóng.

Đỡ Lâm Quân Trạch nằm xuống, đã không phải lần đầu tiên tiếp xúc, hai người đều thích ứng không tồi, cũng không có gì xấu hổ.

Cố Tử Ý loay hoay với Lâm Quân Trạch một lúc, chính mình liền cởi giày nằm xuống giường đối diện. Nằm xuống chưa đến vài phút, Cố Tử Ý hô hấp liền chậm rãi.

Lâm Quân Trạch quay đầu nhìn đến Cố Tử Ý nhắm mắt lại, bộ dạng an tĩnh, lại xem bụng hơi phồng của cô, trên mặt biểu tình cũng không tự giác nhu hòa lên.

Nhìn hồi lâu, Lâm Quân Trạch cũng chìm vào giấc ngủ.

Chờ Cố Tử Ý ngủ một giấc dậy, đã là hai giờ chiều. Lâm Quân Trạch đã tỉnh, đang dựa vào đầu giường đọc sách.

Nghe được động tĩnh của Cố Tử Ý bên này, quay qua. “Tỉnh rồi!”

Cố Tử Ý ngủ một giấc rất lâu, khi tỉnh dậy thấy Lâm Quân Trạch đang ngồi đọc sách.

Cô ngượng ngùng vì sợ mình ngủ không đẹp, nhưng Lâm Quân Trạch chỉ cười nói cô nghỉ ngơi đi.

Lâm Quân Trạch đề nghị Cố Tử Ý buổi tối ăn cơm ở nhà khách, vì trời tối cô sẽ không có phương tiện để về nhà.

Cố Tử Ý đồng ý, chỉ dặn Cương Tử buổi tối lấy cơm cho Lâm Quân Trạch ăn.

Trên đường trở về nhà khách, Cố Tử Ý quan sát kiến trúc xung quanh.

Kiến trúc những năm bảy mươi, dường như ở mỗi nơi đều giống nhau.

Có nhà đất lợp bằng đất sét, có nhà được lát xi măng, có nhà ngói, thậm chí còn có nhà cao tầng.

Vị trí của bệnh viện quân khu khá hẻo lánh, xung quanh chỉ có một cửa hàng tạp hóa phục vụ cho bệnh viện.

Theo lời người ở nhà khách, muốn mua sắm thực phẩm, phải đi chợ cách mười mấy dặm.

Tuy nhiên, xung quanh cũng có một số cơ sở tiện ích, đáp ứng được nhu cầu cơ bản của bác sĩ bệnh viện và người nhà bệnh nhân.

Cố Tử Ý cứ thế vừa đi vừa ngắm nhìn, đến nhà khách, cô múc một chậu nước rồi trực tiếp trở về phòng.

Đi đường cũng ra đầy mồ hôi, chuẩn bị rửa mặt, ngâm chân, thuận tiện xem sách, cũng không biết hai anh em trong nhà thế nào.

Lúc này, hai anh em mà Cố Tử Ý nhớ đến, đang ngồi ở bậc thang cửa nhà, chống tay lên mặt, khiến khuôn mặt tròn trịa của hai cậu bé gần như dính vào nhau. Đại Bảo thở dài già dặn:

"Mẹ sao còn chưa về nhỉ?"

“Mẹ nói chúng ta phải ăn ba mươi bữa cơm chiều mới về, hiện tại mới ăn…”

Nhị Bảo ở bên cạnh ghét bỏ nói, rồi duỗi hai bàn tay béo múp ra đếm: “Mới ăn mười bữa thôi.”

Nói xong cậu bé cũng thở dài: “Vậy là còn ba bữa à?”

Nhị Bảo cho rằng ba mươi bữa cơm, ăn mười bữa, cũng chỉ còn lại ba bữa, nhưng Đại Bảo thì không biết tính toán, nghe em trai nói vậy, cũng tin.

Lúc này, mẹ Lâm vừa ra cửa nghe được hai anh em đang nói chuyện, không khỏi bật cười.

Trước đây sao bà không phát hiện ra hai anh em này lại quan tâm đến con dâu tư đến vậy. Bà đi tới, nhẹ nhàng gõ đầu hai đứa:

"Mẹ các con không về sớm vậy đâu, mau đi rửa tay đi, bà nội cho các con ăn táo."

Hai anh em một giây trước còn đang buồn bã, vừa nghe có đồ ăn, liền vứt bỏ mọi thứ.

Cố Tử Ý đưa rất nhiều đồ ăn, trừ mấy quả táo sợ hư thì chia cho các cháu trai, còn lại mẹ Lâm đều chia cho hai anh em giữ.

Dù sao thì cũng là do một mình thằng tư đi làm bên ngoài kiếm tiền, tuy rằng không quen nhìn vợ thằng tư ăn xài phung phí, nhưng hiện tại thì ít nhất cũng sẵn lòng dùng tiền cho hai đứa nhỏ.

Lại nói đến mấy tấm vải màu đỏ và trắng, nhìn khá quý, không chừng phải tốn công sức mới mua được.

Mấy người con trai đều đã lập gia đình, có vợ, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng, chắc chắn đều nghĩ cho gia đình nhỏ của mình.

Bà ấy vốn đã bất công với đứa con trai út, càng không có lý do gì lấy tiền mồ hôi nước mắt của đứa con trai út đi trợ cấp cho những đứa con trai khác.

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng Nuôi Con, Làm Giàu của Soa Điểm Biến Thành Mỹ Nữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GàHầmCon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.