Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

VÌ TA CỦA HÔM NAY HAY VÌ NGƯƠI CỦA QUÁ KHỨ?

Tiểu thuyết gốc · 1877 chữ

Màn đêm buông xuống xung quanh, bóng tối dường như chiếm lĩnh tất cả, chỉ riêng Long Tháp minh châu lấp lánh soi sáng, dưới một gốc cổ thụ, có một thiếu niên anh tuấn dáng vẻ thư sinh trầm ngầm nhìn ánh trăng, đôi mắt u buồn, hồi lâu sau hắn nhắm nghiền mắt lại như hòa mình vào vùng thiên nhiên này, chợt hắn mở mắt, miệng mỉm cười như muốn trêu chọc ai đó rồi cất lên giọng nói có phần dịu dàng:

-Đêm khuya tĩnh lặng, không ngờ lại bị miêu tinh nhìn trộm.

Lúc này một cô gái từ hư không bước ra, xinh đẹp vạn phần, nhưng vẫn là đôi mắt xảo hoạt ấy, nàng nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm gì đó, rồi phẫn nộ quát:

-Là miêu tinh nào dám nhìn trộm Long Ân ca, ta phải phạt nó mới được.

Long Ân nhìn nàng thầm nghĩ: “Miêu tinh còn không phải là nàng sao?” rồi mỉm cười mở lời:

-Miêu tinh to gan, bắt được đúng là phải phạt, muội thấy nên phạt nó thế nào đây?

Miêu My suy nghĩ, rồi mỉm cười nói:

-Muội không biết nữa, nhưng muội sợ nhất là bị Long Ân ca ôm lấy, hay là phạt Miêu tinh thế đi.

-Như vậy tiện nghi cho Miêu tinh đó quá rồi.

Miêu My có phần uất nghẹn:

-Đúng là tiện nghi cho Miêu tinh, nhưng nếu Miêu tinh là tiểu yêu xinh đẹp như muội, thì muội lại thấy tiện nghi cho Long Ân ca đấy.

Long Ân, chợt mỉm cười nhu thuận bảo:

-Thôi được rồi, không đùa nữa, muội đêm khuya mà còn ra đây làm gì?

Miêu My thầm nghĩ: “còn không phải là nhìn xem Long Ân ca làm gì sao?”, nhưng có chết nàng cũng không thừa nhận, nàng nhìn Long Ân đáp:

-Không phải là vì giúp Long Ân ca bắt lấy miêu tinh sao?

Long Ân thật không biết nên nói gì với nàng nữa:

-Lúc này miêu tinh đi rồi, muội đuổi theo bắt nó đi.

-Như thế nguy hiểm lắm, ngộ nhỡ miêu tinh có đồng bọn thì làm sao đây, hay là muội sẽ ở lại bảo vệ Long Ân ca.

Lời chưa nói hết thì nàng đã đáp xuống ngồi cạnh Long Ân, hắn đúng là không biết làm gì với tiểu yêu tinh này, muốn nói gì thì nói, không tuân theo lí lẽ gì cả, nếu mà có miêu tinh thật, thì nó muốn vào được Long Tinh Cổ Vực là một điều khó khăn rồi, nói gì mà đến được Long Tháp làm càn, mà bây giờ lại thật sự không phải miêu tinh, mà chính là tiểu yêu tinh Miêu My này.

Long Ân cũng chỉ biết để tiểu yêu tinh này ngồi cạnh mình mà thôi, rồi hắn lại ngẩn ngờ nhìn bầu trời, nhắm nghiền mắt,thỉnh thoáng hắn cảm thấy tay hay má mình nhột nhột chắc là tiểu yêu tinh nghich loạn.

Cả hai cứ như thế cho được một lúc, thì hắn mở mắt nhìn Miêu My, sau đó vẽ vời pháp trận lập tức cả hai hòa vào cổ thụ, Miêu My khó hiểu nhìn hắn, thì hắn chỉ tay về phía xa, bỗng có bóng dáng hai người, Miêu My hiểu được ý tứ hắn, nàng mỉm cười gian xảo sau đó lấy ra một tấm cổ đồ, không gian quanh hai người lần nữa được gia cố, để không bị hai bóng dáng kia phát hiện mà thỏa sức nghe trộm.

Bóng dáng hai người hiện rõ dần, nam tử tuấn lãng tuyệt trần, nữ tử xinh đẹp diễm lệ, nữ tử bỗng nhiên cất tiếng nói:

-Kỳ Lân Tâm, đêm đã khuya ngươi hẹn ta ra đây là muốn nói gì, nếu muốn đánh một trận ta có thể lập tức bồi tiếp.

Miêu Nhật Hảo cùng Kỳ Lân Tâm ân oán không thôi, lúc này có thể thấy được nàng có thể sẵn sàng chiến đấu cùng hắn, Kỳ Lân Tâm thì ngược lại, đôi mắt có chút xót thương, nhìn về nơi xa mà cảm thán:

-Ta và nàng không nhờ lần này, thật không biết đến khi nào mới gặp nhau, hôm nay gặp lại ta muốn giải quyết tất cả.

-Đúng vậy, hôm nay sẽ giải quyết tất cả, nên ta và ngươi phải đánh một trận.

Miêu Nhật Hảo đúng là tính tình ngang ngược mở lời là đánh với đánh, Kỳ Lân Tâm cũng chỉ phì cười nhìn nàng:

-Nàng chẳng thay đổi gì cả, vẫn nóng nảy như vậy.

-Ta thế nào không cần ngươi nhận xét.

Bỗng Kỳ Lân Tâm từ trong giới chỉ lấy ra cây kim châm hay nói đúng hơn là phần thân dưới của một cây trâm cày. …Miêu Nhật Hảo ngạc nhiên, xúc động nhớ lại kí ức xa xưa, có một chàng trai vì nàng đại chiến San Hô Hạo Thiên hơn xa mình không biết bao nhiêu cảnh giới, máu nhuộm y phục, huyết y phất phơ trong gió, tuy rằng thương tích đầy mình nhưng vẫn không khuất phục, đến cuối cùng vẫn là thất bại hắn bị trúng một chưởng rất nặng bật bay về hướng nàng.

Miêu Nhật Hảo lúc ấy cũng trọng thương không nhẹ, đỡ hắn nằm lên đùi mình mà xót xa, nước mắt không ngừng rơi:

-Lân Tâm, ngươi nhất định không được có chuyện gì.

Hắn nhìn nàng có phần dịu dàng, khác hẳn dáng vẻ tử thần lúc chiến đấu cười chua xót:

-Nhật Hảo, là Lân Tâm vô dụng… không thể cùng nàng…cùng nàng… thoát khỏi đây, nhưng nàng yên tâm… dù có tan xương nát thịt … ta…ta vẫn sẽ bảo vệ nàng an toàn.

-Ngươi đừng nói nữa, cố gắng lên, Long Đình sẽ mời được trưởng lão đến đây giúp chúng ta.

Từ xa xa giọng nói già nua của San Hô Hạo Thiên vang lên:

-Bọn tiểu tử các ngươi đợi được đến lúc đó sao?

Rồi một luồng thủy lực cường đại tấn công xuống, Kỳ Lân Tâm khó khăn ngồi dây, cùng Miêu Nhật Hảo thi triển không gian pháp tắc, biến mất tại chổ, nhưng rất nhanh cả hai đều bị đánh bật ra khỏi không gian, từ trên hai người không biết thương tích gì nữa mà chỉ toàn một màu đỏ thẫm. Kỳ Lân Tâm từ giới chỉ lấy ra một cây trâm ngọc, cày một cách nghiêng ngã lên mái tóc Miêu Nhật Hảo, nhìn nàng dịu dàng:

-Nàng luôn bảo ta… bảo ta không thật lòng, chưa từng tặng… tặng nàng thứ gì. Bây giờ… có lẽ là lần đầu tiên… cũng là cuối cùng… ta tặng nàng… Tâm Hảo Trâm này là ta tự mình làm lấy.

Miêu Nhật Hảo lúc này khóc lóc điên cuồng, gương mặt đầy lệ:

-Ta không muốn, ta còn muốn nhiều quà tặng hơn, ngươi nói ta biết đi, đây không phải là món quà cuối cùng.

Rồi nguồn thủy lực lại tấn công về phía hai người, hắn chỉ cười dịu dàng nhìn nàng, sau đó pháp tắc không gian kỳ lạ từ một tấm cổ phù hiện ra, bao bọc lấy nàng, đưa nàng biến mất, nàng bất ngờ khóc nứt nở mà hét lên:

-Kỳ Lân Tâm… ngươi mau thả ta ra… ta không muốn đi… Nhưng hắn vẫn cố thi pháp đưa nàng rời khỏi đây, một mình đón nhận thủy lực mạnh mẽ kia. Thủy lực vô tình tấn công hắn, làm cánh tay hắn rách toét ra, chân của hắn cũng xuất hiện lỗ thủng, thủy lực xoắn tít lại làm thân thể hắn cũng xoắn lại theo, cảnh tưởng rất đỗi kinh hoàng. Miêu Nhật Hảo vẫn khóc lóc không ngừng bảo hắn thả nàng ra. …Cũng may lúc đó, trưởng lão Long gia xuất hiện kịp thời giải cứu mọi người. Miêu Nhật Hảo nhìn Tâm Hảo Trâm nhớ lại kí ức mà cảm thán:

-Trâm nay đã gãy, duyên ta đành đoạn.

Sau đó từ tay Kỳ Lân Tâm lại hiện hóa thêm một phần của trâm ngọc, hai phần trâm ngọc bỗng chốc được pháp lực của hắn nối lại:

-Trâm gãy có thể nối lại, duyên đoạn cũng có thể lại lành.

Miêu Nhật Hảo bỗng bật cười nhưng đôi mắt có chút lệ ướt:

-Haha… Ngươi nói nghe đúng là rất hay, vậy ta hỏi ngươi, tại sao ngày ta và ngươi ước hẹn Đoạn Cốc, ngươi lại không đến. Ngươi có biết lúc đó ta… Nói đến đây nàng uất nghẹn lau đi vệt nước mắt trên mi rồi lắc đầu im lặng, đi về phía Kỳ Lân Tâm đoạt lại trâm ngọc:

-Trâm gãy vẫn là trâm gãy, đừng huyễn hóa mê hoặc người.

Rồi trâm ngọc trong tay nàng lần nữa vỡ ra.

-Ta đã nói trâm gãy vẫn có thể nối lại, dù gãy bao lần ta cũng sẽ nối lại.

Kỳ Lân Tâm nhìn nàng kiên định đáp, rồi pháp thuật của hắn lần nữa nối lại trâm ngọc, làm cho Miêu Nhật Hảo có phần xúc động, nhưng rất nhanh sau đó nàng nhìn hắn đầy oán hận hỏi:

-Đoạn Cốc thất hẹn, ngươi đã đến đâu?

Kỳ Lân Tâm chỉ nhìn nàng mà không biết nói gì.

-Ngươi không đáp được chứ gì, vậy để ta nói, ngày đó ngươi không đến gặp ta mà lại đến San Hô Tinh Vực tìm San Hồ Trúc. Ta nói không sai chứ?

Hắn buồn bã:

-Là ta nợ nàng.

-Không, ngươi không hề nợ ta, chẳng qua là Miêu Nhật Hảo này tin lầm người mà thôi, vì vốn dĩ ngươi chính là ít kĩ như vậy.

Miêu Nhật Hảo nói những lời như vậy thật khiến Kỳ Lân Tâm không biết làm gì, rồi nàng nhìn hắn tiếp lời:

-Có lẽ người nói đúng, hôm nay chúng ta nên giải quyết tất cả, nên ta và ngươi vẫn tốt nhất là đánh một trận.

-Trận chiến này nếu ta thắng thì sao chứ, nếu nàng thắng thì được gì, vì sao nàng cứ cố chấp như vậy? Nếu nàng cố chấp như vậy ta có thể tự hủy mình để tùy nàng xử lí.

Xong lời hắn dùng cổ lực chấn vào đan điền của mình nhưng lực đạo vừa đến thì cổ lực bị tầng không gian sắc bén chấn nát.

-Tại sao nàng lại không để ta tự phế.

Nàng nhìn Kỳ Lân Tâm một cái, rồi biến mất vào không gian, chỉ để lại một mình Kỳ Lân Tâm cùng câu nói:

-Kỳ Lân Tâm ngươi nói ta vẫn không thay đổi, thật ra chính ngươi mới là người không thay đổi, vẫn rất ít kỹ. Ngươi tự phế chính mình là vì ta của hôm nay hay vì chính ngươi của quá khứ? Thấy ngươi như vậy ta cũng không muốn so đo, tạm biệt.

Kỳ Lân Tâm đứng ngẩn người ra đó một lát cũng biến mất.

Long Ân cùng Miêu My lúc này mới xuất hiện, Miêu My cảm thán tự hỏi:

-Bọn họ có lẽ sẽ mãi như thế không?

Bạn đang đọc Thập Nhị Thiên Vĩ sáng tác bởi tieubaokun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieubaokun
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.