Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khoản nợ một tỷ (1)

Tiểu thuyết gốc · 1390 chữ

8h30 tối, tại trên một cây cầu ở giữa thành phố XXX, đèn điện xung quanh từ các tòa nhà cao tầng mọc bốn phía sáng trưng kèm theo xe cộ thỉnh thoảng chạy qua, tổng thể tạo nên một khung cảnh hiện đại nhưng lại có phần vắng vẻ, hoang vu.

Ngay tại trên cầu lúc này, ở phần đường góc trong có vỉa hè dành cho người đi bộ, có một nam một nữ đứng tại đó.

Nam nhân tên là Trần Hoàng Thường, hắn nhìn nữ nhân xinh đẹp đứng đối diện cách mình chưa đầy hai mét, nét mặt tỏ ra không kiên nhẫn, nói.

-Cởi ra, nhanh, đừng bắt em nhắc lại!

Nữ nhân tên là Lê Thanh Huyền, nàng mặc một cái áo khoác liền váy, dài đến đầu gối, tuy là ăn mặc kín đáo, nhưng lại không cách nào che đi nổi dáng người hấp dẫn của nàng.

Thanh Huyền để tóc ngắn ngang vai, đi giày cao gót màu đen, cộng thêm dáng vẻ ngượng ngùng quay mặt sang một bên không dám nhìn vào Hoàng Thường ở đối diện, hai tay giữ chặt hai bên dây cúc áo, càng làm cho nàng sinh ra thêm vẻ yếu đuối, khiến người ta muốn ôm vào lòng mà an ủi.

Thanh Huyền nghe thấy Hoàng Thường lên giọng, nhăn mày nói.

-Không được, ở đây chị không làm đâu…

-Lê Thanh Huyền!! Chị lại quên là chị đang nợ em một tỷ à?

Hoàng Thường lập tức ngắt lời Thanh Huyền, tuy điều này không phải sự thật, nhưng lại chỉ có Hoàng Thường biết rõ nguyên nhân bên trong.

Thanh Huyền nghe thấy nam nhân gọi thẳng đầy đủ họ tên mình ngắt lời, nàng có hơi giật mình nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào Hoàng Thường, một tay để lên ngực, một tay túm chặt vạt dây áo bên dưới hạ thân, ngượng ngùng nói.

-Nhất định, nhất định là phải làm thế này à? Nhưng ở ngoài đường thế này cũng…

-Hừ… Giờ không phải em đang nhờ vả chị, mà là đang ra lệnh.

Hoàng Thường lại ngắt lời Thanh Huyền một lần nữa, giọng điệu thay đổi hoàn toàn, trợn mắt ra lệnh, quát.

-Cởi ra con đĩ! Nhanh!

-A...

Đối với ngôn từ sỉ nhục mình của Hoàng Thường, Thanh Huyền đỏ mặt im lặng không trả lời trong vài giây, không hiểu nàng suy nghĩ thế nào, cuối cùng cắn răng quyết định nghe lời Hoàng Thường, dùng hai tay tháo từng cái cúc lớn trên áo ra, sau đó cầm vạt áo đã mở tung tách ra hai bên, nhắm mắt đứng tại chỗ.

Theo đó có thể thấy được thân thể Thanh Huyền bên trong lớp áo khoác toàn thân kia hoàn toàn trần truồng, chỉ mặc duy nhất một đôi tất chân ren màu đen dài đến giữa đùi. Bộ ngực tròn trịa phơi bày lay động cùng hai hạt núm vú màu đỏ nhạt hơi cương lên.

Mà da dẻ trắng nõn toàn thân cùng với eo thon có cơ bụng mập mờ kia cũng không thể nào gây chú ý bằng mu huyệt đang có lông tơ mọc thưa thớt, hai bên mép thịt màu nhạt đóng kín tạo ra một cái khe nhỏ khiến người ta hãm sâu vào không thoát ra được.

Hoàng Thường lúc này mới hài lòng, nở một nụ cười dâm nói.

-Đẹp lắm, càng nhìn em càng thấy quyết định của mình là đúng, haha.

Rõ ràng là Hoàng Thường đang nói dối, nhưng vì sao Thanh Huyền lại nghe lời, thậm chí là đang có phần sợ sệt hắn….

-Đây là nhà kho ở bên tòa nhà, chị bảo từ giờ em phải làm việc ở chỗ này sao? Có nhầm lẫn gì hay không?

Hoàng Thường nhìn căn phòng bừa bộn chất đầy đồ đạc cùng các kệ tài liệu trước mắt mà âm thầm vui sướng trong lòng, mặt ngoài lại giả bộ không vừa ý.

Trần Hoàng Thường năm nay 25 tuổi, là một kỹ thuật phụ trách quản lý, bảo trì thiết bị tại một tòa nhà nhỏ dạng văn phòng cho thuê.

Do tính chất công việc đặc thù, Hoàng Thường đương nhiên không có phòng làm việc riêng, chỉ có một góc nhỏ ở trong văn phòng hành chính.

Phải ở chung văn phòng với khối hành chính, thậm chí có cả lãnh đạo, khiến Hoàng Thường mất đi toàn bộ sự riêng tư, tự do đối với hắn là điều xa xỉ, thậm chí có rất nhiều việc lặt vặt không liên quan còn phải đến tay, lâu ngày khiến hắn thành một chân sai vặt, khiến tâm trạng Hoàng Thường rất khó chịu mà không biết phải giải quyết làm sao.

Thật may, có lẽ giống như nghe được tiếng lòng của Hoàng Thường, lãnh đạo ở trên hôm nay đã có quyết định để cho Hoàng Thường có văn phòng kỹ thuật riêng.

Tuy là căn phòng trước mắt vốn là nhà kho, giống như một chỗ bỏ đi không ai qua lại, nhưng đối với hoàn cảnh mà Hoàng Thường đang gặp phải, không thể nào phù hợp hơn nữa.

Hoàng Thường giả bộ nghệch mặt, quay đầu lại, nói.

-Chị nhìn đi, chị bảo em phải tự dọn lại chỗ này, rồi làm việc ở đây à?

-Em nói với chị để làm gì? Em đến phòng hành chính mà hỏi lãnh đạo cho tỉ mỉ nhé.

Nữ đồng nghiệp của Hoàng Thường khoanh tay đứng tại chỗ, nàng mặc một cái áo sơmi trắng mỏng, cúc trên không đóng để lộ ra một nửa bộ ngực tròn trịa phồng lên như muốn bung khỏi áo, trên cổ đeo một cái khăn nơ trắng càng tăng thêm vẻ hấp dẫn quyến rũ, mà eo bụng bên dưới vốn đã thon nhỏ, quần vải đen sơ vin bó sát mông bự, làm căng tràn hông rộng, càng tăng tính gợi cảm, phô ra toàn bộ đường cong, nàng giống như không để tâm đến cảm xúc của Hoàng Thường lúc này, bình thản nói.

-Em biết rồi…

Hừ… Hoàng Thường thầm khó chịu, quay đầu đi vào trong kho bắt đầu dọn dẹp, tránh cho việc mình nhìn chằm vào rãnh ngực trắng noãn kia của Thanh Huyền đang lộ ra bị phát hiện, đồng thời thuận miệng trả lời.

Nữ đồng nghiệp này tên là Lê Thanh Huyền, năm nay 33 tuổi, cũng là một nhân viên trong khối văn phòng phụ trách mảng tái cấu trúc.

Vốn dĩ chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường, nhưng cái cách mà Thanh Huyền coi thường mình như nhìn một thằng ngố, tùy ý sai vặt khiến Hoàng Thường không thể chấp nhận.

-Thường? Em không biết máy tính trên bàn phòng hành chính cũng phải chuyển đi à

Hoàng Thường vừa quay đầu, đã nhìn thấy Thanh Huyền lên giọng nhắc nhở, tuy trên mặt nàng không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng là Hoàng Thường có thể nhận ra thái độ sai bảo trong đó.

-Con điếm này không nói được câu nào tử tế à, luôn phải nói cái kiểu như mình là nhất ấy?

Hoàng Thường âm thầm chửi bậy trong đầu, đồng thời nhớ đến mỗi lần bị Thanh Huyền sai bảo vô cớ.

-Hoàng Thường: Máy in kẹt giấy thôi mà chị.

-Biết thì sửa đi?

-Hoàng Thường: Đồ này ở bên ngoài, đã có bàn giao từ bên trên đâu chị….

-Chị đang bận, cũng không phải việc của chị, tự em sắp xếp đi?

….

-Thằng kia, không nghe thấy chị nói à?

-À, em có.

Hoàng Thường bị cắt đứt suy nghĩ, vội vàng nói.

-Sắp xếp xong thì đến phòng hành chính luôn đi.

Thanh Huyền nói xong, cũng chậm rãi lắc lư mông bự, giày cao gót màu đen chuyển động rời khỏi, từng tiếng giày cao gót cộc cộc cộc vang lên để cho Hoàng Thường nhìn lén ở đằng sau đến tận lúc nàng đi xa mới quay vào trong.

Quả thật đúng là ngoại trừ cái thân hình hấp dẫn đẫy đà kia của Thanh Huyền, Hoàng Thường không muốn dính líu một chút nào đến nàng.

Bạn đang đọc Thao Túng Lý Lịch. sáng tác bởi Wolui
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wolui
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 151

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.