Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

773

Phiên bản Dịch · 1503 chữ

Hàn Tuyết Lăng mới trải qua mưa gió, trong đầu lại nghĩ tới mưa rào cuồng phong đêm qua, trên mặt đỏ lên. Nhìn qua Tần Mục thấy hắn đang trêu tức, Hàn Tuyết Lăng khẽ cắn môi, hừ lạnh nói:

- Dù thế nào anh có phục hay không, nếu không chúng ta một lát nữa làm thêm một hồi, em không tin anh không sợ em.

Những lời này quá bưu hãn, đồng thời cũng đốt lửa trong lòng Tần Mục. Hắn nửa năm nay là ăn chay, ngẫu nhiên ăn vụng cũng vội vàng, nếu chính phụ phu nhân đã khiêu chiến, hắn tự nhiên không nên cự tuyệt.

- YAA.A.A.

Hàn Tuyết Lăng nhìn qua Tần Mục tới gần, phát ra tiếng thét kinh hãi:

- Anh đừng có điên, em chỉ đùa thôi.

- Muộn rồi!

Tần Mục cũng mặc kệ nàng là đặc chủng hay không đặc chủng, trong ánh mắt tỏa ra sắc thái nguy hiểm, một tay ôm Hàn Tuyết Lăng đẩy lên giường, lại hôn nàng.

Con mắt Hàn Tuyết Lăng mở to, bất lực mặc cho Tần Mục hôn môi của nàng, trong nội tâm không ngừng nói thầm: tự gây nghiệt không thể sống, tự gây nghiệt không thể sống ah.

Hai người ngủ trưa, buổi chiều khi tỉnh dậy đã hơn bốn giờ sáng. Ngủ tới trưa ngày ba mươi, hai người xem như hiếm thấy, Hàn Tuyết Lăng càng không chịu nổi, nói mê cái gì cũng không đứng dậy, bị Tần Mục vung chăng bông lên, lại vuốt ve một hồi thì nàng hờn dỗi đứng dậy mặc quần áo vào.

Hai người vừa thu thập xong thì Quý Chí Cương đã điện thoại tới, hỏi thăm Tần Mục có thời gian hay không, hắn mang theo Quý Thu tới nhà của Tần Mục. Tần Mục cười bảo bọn họ cứ tới, hắn sẽ gọi bảo an cho vào.

Sau đó Tần Mục lại điện thoại tới nhà hàng gần đó bảo bọn họ chuẩn bị một bàn tiệc rượu, đưa tới trước năm giờ chiều. Tần Mục ở một mình cũng lười làm cơm, lại không thể mỗi ngày đi tới đại viện ăn chực, cho nên cứ gọi nhà hàng bưng đồ ăn tới.

Lão bản nhà này ánh mắt rất độc, từ biển số xe của Tần Mục đã biết rõ hắn là người có thân phận, mỗi ngày đúng hạn bảo người mang cơm tới, thật ra khiến Tần Mục hơi có chút cảm kích, chuẩn bị qua sang năm chỉ điểm lão bản một chút, xem như tặng chút tiền tài.

Quý Chí Cương cùng Quý Thu kỳ thật đã sớm tới cửa tiểu khu của Tần Mục, nhưng mà cha con bọn họ cảm thấy Tần Mục ngày ba mươi có chuyện không ít, lúc này mới đè nặng tâm tình hơn bốn giờ rưỡi điện thoại tới. Nghe Tần Mục phân phó, Quý Chí Cương lại chờ thêm mười phút lúc này mới lái xe đi vào, cũng không lộ ra vẻ vội vàng, cũng không lộ vẻ lãnh đạm Tần Mục.

Tần Mục mặc trang phục bình thường mở cửa, nhìn thấy Quý Thu cùng Quý Chí Cương hai người mang theo bao lớn bao giờ thì sắc mặt trầm xuống, khiển trách:

- Chí Cương, không phải tôi phê bình anh, anh nhìn anh đi, Quý bí thư đã bao nhiêu tuổi mà anh lại cho ông ấy mang nhiều như vậy, thực hiếu thuận nha.

Quý Chí Cương vẻ mặt sầu khổ nói ra:

- Tần khoa trưởng, anh oan uổng tôi rồi, những vật này cũng không phải chúng tôi tặng, là các lão các thiếu gia ở huyện Tây Bình nghe chúng tôi tới kinh thành, cố ý dặn dò chúng tôi tặng đấy.

Tần Mục cười lên, cũng không nói ra lời nói dối của Quý Chí Cương, mời hai người vào nhà. Hàn Tuyết Lăng rất có phong phạm rót chén trà cho hai người, buồn bực không nói gì ngồi bên cạnh Tần Mục.

Tần Mục cười giới thiệu cho hai người, nói:

- Tuyết Lăng, em điện thoại cho em họ của em tới đi, bảo tới sớm một chút.

Con mắt Hàn Tuyết Lăng sáng ngời, nhìn thấy Tần Mục lại nhìn cha con Quý gia, lại đi vào phòng.

Tần Mục lúc này cười lên mời thuốc hai người, sau đó liền nói với Quý Thu chuyện ở Tây Túc. Đừng nhìn Quý Thu hiện tại và Tần Mục đồng cấp, luận quyền lực trong tay còn hơn Tần Mục một chút, nhưng quan kinh thành chính là quan kinh thành, Quý Thu cũng từ trên người Quý Chí Cương thấy thực lực chân chính của Tần Mục, tuyệt không dám vô lễ, không ngừng tán thưởng Tần Mục tuổi trẻ tài cao, bản thân mình khi đó đúng là nhìn thấp Tần Mục.

Nói chuyện phi thường hữu hảo, cha con Quý gia nói chuyện rất êm tai, trong lời nói cũng không có thám thính Tần Mục bảo Quý Thu đến kinh thành làm gì. Tần Mục tự nhiên cũng không nói, hắn còn muốn dò ý của Quý Thu. Mặc dù Quý Chí Cương hiện tại đã là thủ hạ buôn bán của Tần Mục rồi, nhưng mà trên chính đàn cha con lục đục với nhau cũng có không ít, cho nên Tần Mục vẫn cẩn thận.

Tháy Tần Mục vô cùng cẩn thận, Quý Thu từ mấy năm trước đã coi trọng Tần Mục, thời điểm gặp Bạch Quang Lượng cũng không ngừng thổn thức, nói con gái Bạch Quang Lượng đánh bài không tốt, còn không nổi tiếng bằng con của mình. Bạch Quang Lượng phiền muộn Quý Thu thấy được, cũng lần đầu triệt để áp đảo lão địch nhân chính trị này. Lúc này Tần Mục thông tri Quý Thu đến kinh thành, Quý Thu cũng hỏi Bạch Quang Lượng lễ mừng năm mới có nên đi du lịch hay không, Bạch Quang Lượng vẻ mặt mờ mịt, chuyện này khiến Quý Thu tăng thêm sự ưu việt, đến kinh thành tâm tư cũng có chút không chờ được.

- Quý bí thư, tại tỉnh Tây Túc mấy năm qua trôi qua có tốt chứ?

Tần Mục không đếm xỉa tới câu hỏi này, lại cầm điếu thuốc, hắn nhìn qua Quý Chí Cương, Quý Chí Cương liền vỗ trán, nói ra:  - Tần khoa trưởng, nói thật tôi còn có chút công việc, đi qua nhà bạn cũ đã, trong chốc lát tôi lại tới.

Tần Mục vừa rồi hỏi câu này chính là bảo Quý Chí Cương rời khỏi, đây cũng là thái độ của Tần Mục, làm cho Quý Thu hiểu bàn công sự thì không nên cho Quý Chí Cương biết rõ, cũng đúng, Quý Chí Cương sau khi phát đạn trong buôn bán cũng không có Quý Thu nhúng chàm. Thái độ này khiến Quý Thu rùng mình, biết rõ Tần Mục sắp nói chuyện trọng yếu.

Đợi đến lúc Quý Chí Cương rời đi, ánh mắt Tần Mục sáng ngời nhìn qua Quý Thu, cười nói:

- Quý bí thư, ngài còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy?

Những lời này làm ra vẻ, cũng bài hương vị quan trên, Quý Thu có chút xấu hổ động động bờ mông, nhưng vẫn nói:

- Mấy năm qua tốc độ cải cách thật nhanh, nếu không phải đi nhìn một chút thì tôi cũng không biết mình đã không theo kịp bước tiến thời đại đấy, người già nhưng chí chưa già.

Những lời này phi thường vi diệu. Một phương diện nói bản thân mình tuy lớn tuổi, nhưng mà tư tưởng vẫn muốn đi theo thời đại mới, thứ hai tỏ vẻ mình còn đảm nhiệm công tác được, hoàn toàn có thể toả sáng sự nghiệp lần thứ hai. lại gặp may tìm được Tần Mục. Hắn muốn làm quan không chút che dấu, mang trách nhiệm đặt lên người mình, cũng tỏ ý dựa sát vào Tần Mục.

Tần Mục cười rộ lên, nói ra:

- Tinh thần của các đồng chí thế hệ trước đúng là khiến người trẻ tuổi như tôi phải noi theo, nếu đặt tôi ở cương vị của ngài, cũng không dám nói như vậy đâu.

Quý Thu cười nói:

- Tần khoa trưởng nói chỗ nào, người trẻ tuổi có can đảm thăm dò, dũng cảm tiến tới, không tuân thủ phong cách sống bằng tiền dành dụm, đây là cuộc đời tôi ngộ ra.

Hai người nâng nhau lên một chút, Tần Mục liền chuyển câu chuyện, hỏi:

- Quý bí thư, thời điểm ở Tây Túc nghe nói bên kia đang xảy ra chuyện đặc biệt đúng không? Đây là sơ sẩy của địa phương, thường ủy phải quan tâm tới dân, không thể ngồi mãi trong phòng làm việc, không xứng có xe, phải dùng cái đùi của mình đi quan sát dân tình.

Trước Sau

Bạn đang đọc Thanh Quan của Qua Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Eight_D
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.