Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

707

Phiên bản Dịch · 1473 chữ

Gia gia ngăn cản em uống rượu, dù sao hiện tại đã kết hôn, gia gia cũng không quản được.

Tần Mục nghiêm mặt, nói ra:

- Sao anh nghe được lời này em kết hôn chẳng khác gì trốn gia gia vậy?

Hàn Tuyết Lăng nghịch ngợm lè lưỡi, hai người nếu không liên quan tới phương diện kia còn phi thường hòa hợp. Tần Mục tuy răn dạy nhưng vẫn lấy rượu đỏ và hai cái ly, rót cho Hàn Tuyết Lăng một ly, nói ra:

- Tác dụng chậm một chút, uống rượu với quân nhân mà nói thật sự không tốt, nhất là quân nhân đặc chủng.

Hàn Tuyết Lăng đoạt lấy ly, một ngụm uống cạn, đắc ý nói ra:

- Em có kinh nghiệm uống rượu đỏ, là Ngọc Đình dạy em đấy.

Con mắt Tần Mục sáng ngời, nhìn qua Hàn Tuyết Lăng cùng Dương Ngọc Đình quan hệ còn rất không tệ. Hắn không có bát quái tiếp tục hỏi thăm, mà là cầm chén rượu uống từ từ.

Hắn không nói lời nào, cũng không có nghĩa là Hàn Tuyết Lăng không muốn nói, hôm nay thật vất vả mới nói chuyện với Tần Mục, Hàn Tuyết Lăng cũng cảm giác mình có tồn tại, lôi kéo Tần Mục nói ra:

- Em nói với anh, kỳ thật Ngọc Đình này còn có chủ ý hơn em. Trong nhà cũng an bài cô ấy thân cận với mấy người, cũng tìm mấy đối tượng kết hôn, người ta còn bướng bỉnh hơn em, trực tiếp mai danh ẩn tích chạy đến nước Mỹ. Hắc hắc, tiểu nha đầu này rất hung ác, chạy tới một thị trấn vào siêu thị làm nhân viên thu ngân, lợi hại không?

- Lợi hại?

Tần Mục khẽ cười, Hàn Tuyết Lăng cũng biết Dương Ngọc Đình này ở nơi nào, bằng vào thủ đoạn của Dương gia tìm không ra là không có khả năng, nhưng mà nghĩ tới chắc người lớn muốn hòa hoãn. Nhưng mà Dương lão tam nhà đang ở nước Mỹ, tin tức này khiến con mắt Tần Mục thâm thúy.

- Nhìn xem em chán ghét nhìn thấy biểu lộ này của anh, có phải đang đánh chủ ý gì đúng không?

Hàn Tuyết Lăng đã uống hai chén, mặc kệ Tần Mục ngăn cản, nàng tự rót lấy và ánh mắt hoài niệm, nói:

- Lúc trước nha đầu này thường chạy sau lưng em kêu tỷ tỷ đấy.

- Ân? Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?

Tần Mục nghĩ đến vấn đề, dò hỏi.

- Nhỏ hơn em hai tuổi.

Hàn Tuyết Lăng không biết Tần Mục hỏi cái này có vấn đề gì, nhưng vẫn trả lời.

Chuyện này Hàn Tuyết Lăng đảo mắt là bỏ qua, lôi kéo Tần Mục nói lung tung trời nam đất bắc, cũng nói rất nhiều chuyện từ nhỏ tới lớn. Tần Mục mỉm cười làm người trung thực lắng nghe, nhưng mà cũng có thể cảm nhận được Hàn Tuyết Lăng từ nhỏ đã bị yêu cầu nghiêm khắc của quân nhân ước thúc thì không đành lòng.

- Em nói với anh, lần đầu nhìn thấy anh thì anh như con chim cút vậy, ai có thể nghĩ tới anh hư hỏng như thế.

Nói nhiều như vậy hai người cũng đả uống xong một bình rượu đỏ.

- Ha ha, trong đâu của em anh vẫn là chim cút nha.

Tần Mục lúc này không có cảm giác say, nhưng mà Hàn Tuyết Lăng mắt say lờ đỏ biểu hiện mê ly rất đẹp, giống như con mèo Ba Tư ưu nhã, con mắt hẹp dài mang theo nghiền ngẫm sâu xa, làm cho Tần Mục có phản ứng.

- Đức hạnh, bộ dáng của anh bây giờ còn lừa gạt bao nhiêu người nữa đây, em thạt buồn bực, tại sao anh cứ thích giả bộ như vậy?

Hàn Tuyết Lăng rủ đầu xuống và mái tóc dài che đi gương mặt, khóe miệng nhếch lên nụ cười gian vì gian kế thực hiện được, nhưng mà Tần Mục xác thực không có phát giác.

- Em nói anh giả bộ cái gì? Tục ngữ đều nói giấu tài, bình dị gần gũi.

- Còn không phải giả bộ? Em nhớ một ngày nào đó ở dị quốc có người nhìn thấy hai đại mỹ nữ thì con mắt nhìn không nháy đấy.

Hàn Tuyết Lăng chóng măt điên đảo, trong lòng có cảm giác như trút đi gánh nặng, cuối cùng nói ra những lời này.

- Cái này...

Tần Mục có chút vò đầu, tại sao đột nhiên dẫn tới chuyện này? Tư duy không nên thiên mã hành không như vậy a? Hắn giờ phút này đoán Hàn Tuyết Lăng đã say.

- Sớm biết như vậy ngày đó không dạy Ruth luyện tập quần ẩu, bị anh chiếm tiện nghi, thực hận không thể móc ánh mắt của anh ra.

Hàn Tuyết Lăng âm thanh có chút mơ hồ không rõ, nói xong câu đó thân thể méo mó ngã qua một bên.

Tần Mục chỉ cảm thấy đầu óc run lên, Hàn Tuyết Lăng nói những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ là là tự nói với mình, nàng không phải bên cạnh, ngày nào đó chỉ là vừa gặp còn dạy võ cho Ruth ? Vấn đề này phải suy nghĩ rõ ràng nha.  Tần Mục đứng lên kéo chăn che cho Hàn Tuyết Lăng lại, ngón tay chạm vào chân nhỏ dưới khăn tắm Hàn Tuyết Lăng thì ngón tay run lên.

Hắn cảm thấy nhiệt lượng xông thẳng lên đầu, vội vàng cầm lấy lấy quần áo của mình đi qua phòng bên cạnh, lại chạy tới phòng tắm dội nước lạnh, lúc này mới áp chế tà hỏa xuống.

Trầm tĩnh một hồi, Tần Mục tự giễu cười lên, thầm than chính mình cuối cùng vẫn chẳng phải tốt lành gì, lúc này mới lấy điện thoại ra gọi đi.

Điện thoại bên kia âm thanh rất tạp, Tần Mục bảo hắn tới nơi hẻo lánh đi, nhàn nhạt nói ra:

- Tiểu Xuyên a, năm nay đã hai mươi ba rồi nhỉ? Hiện tại điện thoại nghiệp vụ làm được không tệ, có hứng thú muốn biết đại tràng diện không?

Cận Tiểu Xuyên cùng Quý Chí Cương có khác nhau. Nói trắng ra Quý Chí Cương càng giống như rễ cỏ bỗng nhiên xuất hiện, tuy có cha lúc ấy là bí thư huyện ủy, nhưng mà hắn lúc ấy cũng là thiếu gia ăn chơi ở nơi khốn cùng, sau khi đi ra ngoài mới nhìn thấy thế giới rộng lớn thế nào, chủ ý cũng càng cẩn thận và ổn trọng hơn nhiều. Cận Tiểu Xuyên thì sinh ra trong nhà cao cửa rộng, kiến thức từ nhỏ đã lớn hơn Quý Chí Cương cho nên làm sinh ý điện thoại nhái không tệ, nhưng mà trong mắt cha của Cận Thương Giang chỉ là tiểu đả tiểu nháo, vẫn hy vọng Cận Tiểu Xuyên có thể đi vào con đường làm quan, kế thừa y bát.

Tần Mục còn không có nói bao nhiêu thì Cận Tiểu Xuyên đã tố khổ, lập tức khiến Tần Mục cười khổ. Đứa nhỏ này bản tính không tệ, chỉ có chút tệ nạn của con cháu quan lớn, trọng yếu nhất là hắn không phải loại hình mơ sống hão huyền, hắn vẫn hy vọng được cha của mình thừa nhận.

- Tiểu Xuyên, nói nhiều như vậy em có khát nước không? Anh khuyên em nên bưng chén rượu uống, nghe anh nói hết lời đã.

Tần Mục châm một điếu thuốc.

- Tần ca, anh đúng là lợi hại, làm sao biết em đang uống rượu?

Cận Tiểu Xuyên cười hắc hắc nói:

- Hôm nay Băng tỷ mời khách, hình như bàn được đại sinh ý ở nơi nào đó, đáng tiếc Tần ca không có ở Bắc Liêu, bằng không phải kéo anh tới ăn mừng rồi.

Tần Mục thất thần, nhớ tới bộ dáng nữ hài xinh đẹp và tịch mịch, trong đầu có chút loạn. Hắn cười khổ một tiếng, nói ra:

- Tiểu Xuyên, nếu em không có chuyện gì thì nên đi ra nước ngoài học hỏi về điện thoại đi.

- Ai, Tần ca, đừng nói nữa. Vừa rồi Băng tỷ nói xấu anh, em còn nói giúp anh vài câu đấy.

Những lời này nói ra giống như Tần Mục cùng Vân Băng có chuyện gì đó. Cận Tiểu Xuyên hiện tại cũng là đại lão bản, làm sao nói mà không giữ miệng thế? Nhưng mà Tần Mục cũng thông cảm tính tình của Cận Tiểu Xuyên, công tử của bí thư thị ủy lúc nào đặt một bí thương huyện ủy vào mắt?

Trước Sau

Bạn đang đọc Thanh Quan của Qua Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Eight_D
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.