Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

684

Phiên bản Dịch · 1494 chữ

Mấy ngày nay ở quân khu luôn huấn luyện cho bọn họ, đã lâu không động, cánh tay thật có chút đau.

Hàn Tuyết Lăng chợt nhúc nhích bả vai, cau mày nói.

Tần Mục ân một tiếng vòng ra sau giúp nàng mặc áo vào. Chỉ một động tác này đã làm lòng nàng mềm nhũn, không còn chút khí thế của một quân nhân, hai chân như không có khí lực, muốn ngã vào trong lòng hắn.

Nàng chợt kêu một tiếng, thân thể ngã ra sau. Tần Mục không kịp đề phòng đã ôm lấy nàng, tuy còn cách tầng quần áo nhưng hắn vẫn ngửi được cỗ hương thơm xông vào trong mũi.

- Một cô gái nhỏ, cả ngày trà trộn trong quân đội không tốt lắm đâu.

Lúc này đầu óc Tần Mục có chút chậm chạp, không hiểu được ý tứ của Hàn Tuyết Lăng. Hắn vẫn luôn nhớ tới cảnh tượng dây dưa của nàng với Ruth lúc còn ở Mỹ, nên chưa từng tự hỏi quan hệ hợp pháp giữa hắn cùng nàng.

Nói xong hắn dìu nàng ngồi xuống giường, không chú ý tới vẻ mặt tức giận của nàng. Nàng vừa hưởng thụ lồng ngực ấm áp của hắn, đã bị hắn đẩy ra, một cô gái đã kéo mặt mũi làm như vậy, cho dù hắn là đầu gỗ cũng phải hiểu được ý tứ của nàng đi?

Tần Mục rót cho nàng ly nước đặt tại đầu giường, giúp nàng nằm xuống, lại đắp chăn, hành động khiến nàng nghi hoặc, người này thật là khờ khạo hay chỉ giả ngốc mà thôi?

- Em nghỉ ngơi một lát, anh đi xuống dưới mua thức ăn khuya.

Tần Mục lấy ra di động, chợt nhớ mình luôn khóa máy, vội vàng mở ra.

Hàn Tuyết Lăng nằm trên giường, nhắm mắt lại, nói nhỏ:

- Tần Mục, anh rốt cục là người như thế nào?

- Ân?

Câu nói khó hiểu của Hàn Tuyết Lăng làm trong lòng Tần Mục khẽ run rẩy, nghĩ nàng đã phát hiện sơ hở nào đó của mình, còn đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, điện thoại chợt vang lên.

Đã một giờ khuya! Chân mày Hàn Tuyết Lăng nhướng cao, không để ý lý do thân thể mình đau nhức, đột nhiên ngồi dậy đoạt lấy di động của Tần Mục, trực tiếp tháo dỡ pin.

Sắc mặt Tần Mục trầm xuống, nói:

- Tuyết Lăng, anh còn có công tác.

- Công tác, công tác, anh chỉ biết công tác! Nếu chờ trở về thủ đô, nửa đêm đang ngủ anh luôn nghe điện thoại, tôi làm sao mà ngủ!

Hàn Tuyết Lăng nổi giận đùng đùng ném di động lên giường bên, trừng mắt nhìn Tần Mục quát.

- Ân?

Hai người đồng thời sửng sốt, những lời này nói ra thật mờ tối. Nếu hai người vẫn luôn ở khác phòng, cho dù điện thoại có vang lên cũng không ảnh hưởng tới Hàn Tuyết Lăng đi?

Vừa nghĩ tới đây, Hàn Tuyết Lăng cuống quýt kéo mền phủ kín người mình.

Lúc này cho dù Tần Mục là một tên ngốc cũng có thể nghe ra được ý tứ trong lời nói của Hàn Tuyết Lăng. Hắn thở dài, không quản tới di động, nằm xuống giường bên cạnh lại châm thuốc hút.

Hàn Tuyết Lăng nghe Tần Mục muốn hút thuốc, cũng bất chấp thẹn thùng kéo mền nhìn ra, nói:

- Hút đi, anh hút đi, còn trẻ tuổi đã hút nhiều thuốc như vậy!

Tần Mục sửng sốt, cười khổ đem điếu thuốc dụi tắt trong gạt tàn, nói:

- Anh đi ra mua chút thức ăn khuya, em nghỉ ngơi trước.

Nói xong hắn chật vật rời khỏi phòng.

Hàn Tuyết Lăng nhìn theo bóng lưng Tần Mục, khóe môi hiện lên tia cười, dù sao người này cũng không phải quá mức ngốc nghếch.

Bên này hai người mờ tối, giữa vợ chồng còn chơi trò mập mờ thật sự có ý tứ. Ở bên kia Tây Môn Nhạn vô cùng phiền muộn, nhìn Đức gia nói:

- Mới vừa khởi động máy lại tắt rồi. Ông nuôi, ông nói nên làm sao bây giờ?

Thần sắc Đức gia âm tình bất định, cuối cùng vỗ bàn, nói:

- Mặc kệ thì chúng ta sẽ lập tức chơi xong, lần này xem ra mặt trên muốn động nặng tay. Làm! Nhạn tử, cháu mang theo vài người đi qua, đem sự tình làm cho xinh đẹp, nói với những huynh đệ kia, phí an gia ông ra, lão tử không sợ!

Đức gia hạ lệnh, lưu manh Long Môn lập tức điều động. Vào hai ba giờ khuya, thành phố Cửu Giang liên tục phát sinh đại bạo loạn, có hơn mười thương trường cùng ngân hàng lọt vào tình huống bị côn đồ đập phá, trong khoảng thời gian ngắn cả Cửu Giang vang dội tiếng còi xe công an, nơi nơi đều là đèn nhấp nháy báo hiệu khắp các đường phố.

Cục trưởng cùng cục phó cục công an thành phố đều bị kinh động, cục trưởng các phòng cục đều bị kinh động, mãi tới rạng sáng ban lãnh đạo thành phố đã tụ tập trong phòng họp, sắc mặt mỗi người đều nặng nề cau chặt mày.

Điện thoại Hoàng Đào Ba gọi không thông, điện thoại Tần Mục cũng không gọi được, ngay cả điện thoại tài xế của Tần Mục cũng không thông suốt.

Mỗi người đều cảm giác có sự tình sắp phát sinh, nhưng không cách nào nắm bắt. Sự kiện trị an hình sự xảy ra trong Cửu Giang đêm nay tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, mà có một bàn tay vô hình đứng phía sau thúc đẩy. Tên của Đức gia bị đặt lên bàn hội nghị thường ủy, lão gia hỏa vốn đã rút lui khỏi thế lực ngầm chẳng lẽ dùng loại thủ đoạn này đến tuyên bố mình vẫn chưa già?

Nói không thông, hoàn toàn không phù hợp logic!

Bí thư thành ủy Phạm Phẩm Đức vỗ bàn nổi giận, yêu cầu cục trưởng cục công an Thạch Trường Nhạc phải đem sự tình điều tra rõ ràng trong thời gian ngắn nhất, là nguyên nhân gì khiến giới côn đồ tập thể phát điên.

Phó bí thư thành ủy Phó Ngọc Bình cúi đầu xem báo cáo, không để người khác nhìn ra được khóe môi mình đang hiện lên dáng tươi cười có vẻ ngoài ý muốn lẫn nằm trong dự kiến.

Tần Mục, không chịu cô đơn, muốn đem thủ đoạn cùng dùng sức mạnh đem dòng nước trong Cửu Giang quấy đục ah, trong lòng Phó Ngọc Bình đã có định luận.

Công tác thẩm vấn tại Bình Triêu phi thường không thuận lợi. Dựa theo thương lượng của Tần Mục với nhóm người Quách Thiếu Đình trong điện thoại, Vương Ngũ Trung bị hăm dọa một phen cho dù không hỏng mất cũng phải khai báo ra tên vài người. Nhưng đợi sau khi nhóm người Quách Thiếu Đình liên lạc không thông với Tần Mục sau đó đi trở vào phòng giam, chợt phát hiện Vương Ngũ Trung như có sức sống, nói chuyện thật kỳ quái, vô luận Quách Thiếu Đình dùng cách nào hắn đều chỉ đánh thái cực quyền, không hề nhắc tới chính sự.

Quách Thiếu Đình cảm giác sự tình có chút không đúng, hỏi thăm khoa trưởng sở công an tỉnh, được cho biết sau khi mọi người rời đi nghi phạm không hề tiếp xúc với ai, vì sao lại chuyển biến thái độ thì hắn cũng không rõ ràng.

Điều này làm Cố Ngọc Trữ cũng có chút đau đầu, ba người hợp kế, dưới tình huống không liên lạc được với Tần Mục không bằng thương lượng với Cao Bằng một chút. Hiện tại Cao Bằng đang bị tổ hiệp tra điều tra, kỳ thật là người đảm đương sau màn, nếu không mọi người cũng không thể tìm theo manh mối hắn cung cấp mà bắt được Vương Ngũ Trung.

Cao Bằng nghe xong tình huống ba người thuật lại, chậm rãi đi qua lại trong phòng, nói:

- Tần chủ nhiệm làm việc rất có chừng mực, chuyện lớn như vậy, còn quan hệ đến đê lớn của Bình Triêu, hắn hẳn phải luôn canh giữ bên điện thoại mới phải. Việc di động tắt máy chỉ có một nguyên nhân, chính hắn cũng gặp phải phiền toái.

Sắc mặt ba người Quách Thiếu Đình đồng thời thay đổi, bọn họ làm việc nơi này, Tần Mục đang ở Cửu Giang, không phải Tần Mục không muốn tự mình đến, mà là chuyện trong Bình Triêu nhất định sẽ đụng chạm nhiều mặt, hắn ở lại Cửu Giang chỉ huy đồng thời gánh vác áp lực cho bọn họ.

Trước Sau

Bạn đang đọc Thanh Quan của Qua Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Eight_D
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.