Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

406

Phiên bản Dịch · 1523 chữ

Công ty inte đầu tiên của quốc nội được thành lập năm 95, Tần Mục muốn đem chuyện này đẩy dời sớm hơn, sớm một ngày tiếp xúc inte sẽ khiến quần chúng trong nước sớm ngày đuổi kịp thời đại. Vân Băng lấy ra di động trực tiếp gọi ra ngoài, hình như cùng vị chủ nhiệm nào đó thảo luận vấn đề inte trong nước, chiếm được câu trả lời khẳng định.

Tần Mục mỉm cười đứng lên nói:

- Ba người nói chuyện đi, tôi đi bàn công việc. Tiểu Xuyên, đưa chìa khóa xe cho tôi, Tiểu Bằng tự lái xe về Lan Trữ, lưu xe lại, sau đó đón xe đến Thanh Thao đi.

Cừu Tiểu Bằng đáp ứng, Tần Mục còn dặn Cừu Tiểu Bằng không cần tiết kiệm tiền cho hắn, sau đó cười đi ra ngoài.

Lái xe Audi thật thoải mái, Tần Mục thuần thục chuyển đầu xe chạy vào đại viện thành ủy. Nếu đã đến thành phố Đằng Long, đi đến thành phố thử thời vận cũng cần thiết. Không biết là do Vạn Hữu Niên cố ý né tránh hắn hay thật sự có việc, tóm lại Tần Mục cảm thấy nếu mình không gặp mặt Vạn Hữu Niên một lần, trong lòng sẽ luôn có khúc mắc.

Thật may mắn lần này Vạn Hữu Niên không đi ra ngoài, vẫn đang ở bên trong phòng làm việc. Tả Bình An nói cho Tần Mục nghe một tin tức, kể từ ngày hôm qua Vạn Hữu Niên trở về sắc mặt đã phi thường âm trầm, tuy rằng người khác nhìn không ra, nhưng Tả Bình An làm người khéo léo, mỗi lãnh đạo làm ra một động tác dù rất nhỏ đều bị hắn quan sát tỉ mỉ. Hắn thưởng thức Tần Mục, lại biết Vạn Hữu Niên giống như chơi trò trốn tìm bỏ lỡ gặp mặt với hắn nhiều lần, vì vậy nói chuyện cũng không nói quá nhiều, chỉ nói gần đây Vạn bí thư mệt nhọc quá độ nên sắc mặt không tốt lắm.

Nghe lời này Tần Mục hiểu được nỗi lo lắng của Tả Bình An, liền cười nói là muốn báo cáo với Vạn bí thư một tiếng, sau đó còn phải quay về huyện Thanh Thao. Tả Bình An cảm thấy được Tần Mục nhậm chức chủ tịch huyện, chưa chào hỏi với bí thư thành ủy quả thật có chút không thể nào nói nổi, liền chuyển máy xin chỉ thị Vạn Hữu Niên có muốn gặp mặt Tần Mục hay không.

Vượt ngoài ý liệu của Tả Bình An, Vạn Hữu Niên vừa nghe nói Tần Mục đến, trong thanh âm liền khởi lên tinh thần, lớn tiếng nói:

- Tiểu Tần đến đây, ha ha, trạng nguyên kinh tế thành phố Đằng Long rốt cục lộ diện, gọi cậu ấy vào đây đi.

Tả Bình An âm thầm thở một hơi dài, gọi điện thoại mà không bị lãnh đạo răn dạy quở mắng đã thật không tồi, còn làm cho tâm tình lãnh đạo trở nên khoan khoái, trong lòng cũng có chút đắc ý. Hắn nhìn Tần Mục đang xoay lưng ngắm tranh trên tường, giống như không hề chú ý mình gọi điện cho ai, liền cười gọi Tần Mục đi vào văn phòng của Vạn Hữu Niên, nói bí thư đã có thời gian.

Tần Mục cảm tạ Tả Bình An, lại nói buổi tối muốn mời hắn ra ngoài ngồi chơi một chút, Tả Bình An từ chối khéo, nói gần đây thân thể không tốt còn phải thường xuyên uống thuốc, sau này khi có cơ hội nhất định đến huyện Thanh Thao thăm viếng.

Hai người khách sáo vài câu, Tần Mục lui ra khỏi phòng chủ nhiệm đi tới văn phòng Vạn Hữu Niên. Qua lại nhiều lần, hai người xem như là lần đầu tiên gặp mặt.

- Vào đi!

Thanh âm hơi có vẻ già nua cùng mệt mỏi vang lên, Tần Mục nhẹ nhàng đẩy cửa.

Vượt ngoài ý liệu của Tần Mục, trong văn phòng của Vạn Hữu Niên còn có một người khác.

Nhìn thấy Tần Mục đi vào, người nọ đứng lên nhìn hắn mỉm cười, nhìn qua như có chút thân cận, nhưng Tần Mục cảm giác mình bị người kia quan sát vô cùng cẩn thận.

Vạn Hữu Niên ngồi trên ghế bọc da, mái tóc có chút hỗn độn, đeo kính mắt, trên người mặc âu phục nhãn hiệu nổi tiếng của quốc nội. Tần Mục từng gặp qua ảnh chụp của Vạn Hữu Niên, nhưng trong hiện thực thấy hắn có vẻ già nua hơn một chút.

Ba người hàn huyên một lát Tần Mục mới biết người kia là bí thư chính pháp ủy huyện Thanh Thao Thường Phúc Thu. Vượt khỏi ban lãnh đạo huyện cùng chính pháp ủy thành phố, trực tiếp đi gặp mặt Vạn Hữu Niên, còn không cần tránh né người ngoài, bên trong cũng có chút vấn đề.

Tần Mục đương nhiên không ngu ngốc đem lời nói mình mới tới lần này, chỉ dựa theo trình tự báo cáo với bí thư thành ủy. Vạn Hữu Niên lại nói một câu “Tần chủ tịch huyện là nhân tài kiệt xuất trong kinh tế thành phố Đằng Long”, đây là lời khẳng định của lãnh đạo, nhưng rốt cục là mang theo nỗi kỳ vọng hay giấu diếm sát khí, Tần Mục lại không cân nhắc ra được ý tứ của Vạn Hữu Niên.

Thường Phúc Thu luôn ngồi bên cạnh dùng ánh mắt khảo cứu nhìn Tần Mục, không nói chuyện, thần sắc trên mặt lại nghiêm túc.

Mặc dù lưu lại trong văn phòng bí thư thành ủy chừng mười phút đồng hồ, nhưng Tần Mục lại thở phào nhẹ nhõm. Vì sao Vạn Hữu Niên phiền não thì hắn không biết, nhưng ít ra Tần Mục cũng cấp ấn tượng thật sâu với Vạn Hữu Niên, một nhân tài kinh tế, Vạn Hữu Niên dù nhìn Tần Mục không vừa mắt nhưng việc đầu tiên cần làm chỉ sợ chính là mượn sức.

Có được phần tự tin này, Tần Mục cảm thấy bờ mông của mình ngồi vững chắc hơn một chút, lái Audi về huyện Thanh Thao. Trải qua khu vực hôm qua xe cộ tập hợp đông đúc, Tần Mục phát hiện nhóm người mặc áo tang hôm qua đã biến mất, chỉ còn một thân ảnh cô đơn quỳ nơi đó, lảo đảo muốn ngã xuống.

- Chi…

Tần Mục phanh xe, cho xe dừng ven đường bước xuống. Người kia mờ mịt nhìn Tần Mục, lại ngây ngốc quay đầu đi, nhìn chằm chằm vào mặt đường.

Lúc này Tần Mục mới nhìn thấy rõ ràng, đây là một người phụ nữ già nua, thần tình tang thương đầy nếp nhăn. Hắn đi tới bên người bà cụ ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói:  - Cụ bà, quỳ như vậy cũng không phải biện pháp, quay về nhà trước đi.

Bà cụ lắc đầu, ánh mắt khô khốc lẳng lặng chảy dòng nước mắt trên gương mặt tang thương. Không một lời cự tuyệt, nhưng vẫn kiên định quỳ nơi đó, làm lòng dạ của Tần Mục như bị kim đâm đau đớn.

Nhìn theo ánh mắt bà cụ, thấy rõ một vết đỏ như máu tươi hiện lên ven đường. Tần Mục nhìn ra được vết máu kia đã bị xử lý qua, chỉ còn lưu chút dấu vết ở khe nứt cát đá, làm người ta thật khó thể tưởng tượng nơi này từng phát sinh ra sự cố như thế nào.

- Lão nhân gia, người xảy ra sự cố chính là…

Tần Mục quay đầu sang bên, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt cụ bà.

- Con tôi, mới ba mươi tuổi.

Bà cụ trả lời thật đơn giản mà tang thương.

Đứa con! Vất vả dưỡng dục nhi đồng, chờ khi già rồi có chỗ nương tựa, tai nạn xe cộ vô tình cứ như vậy tước đoạt hi vọng sống sót duy nhất của cụ bà, bà chỉ biết mờ mịt quỳ ở nơi này hồi ức bộ dạng con mình nằm tại nơi từng xảy ra tai nạn.

- Vì sao hôm nay chỉ có một mình cụ, những người khác đâu?

Tần Mục thấp giọng hỏi.

Bà cụ quay đầu nhìn hắn, trầm mặc không nói gì. Tần Mục than thở một tiếng, lấy ra mấy trăm đồng tiền nhét vào trong tay cụ bà. Hắn đã hiểu được sự tình từ đầu đến cuối, nhưng hiện tại hắn đang bị người của huyện Thanh Thao gạt bỏ, bà cụ lại không có bằng chứng nói được con mình là bị con trai của cục trưởng giao thông đụng chết, nói miệng không bằng chứng đem lên tòa án thì cũng không được tin tưởng, Tần Mục chỉ có thể bày tỏ chút tâm ý của mình, dù trong lòng hắn đã dâng lên một cỗ lửa giận.

Trước Sau    

Bạn đang đọc Thanh Quan của Qua Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Eight_D
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.