Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Tiểu thuyết gốc · 1653 chữ

Trịnh Viên tỉnh lại, ánh sáng của chiếc đèn ngủ trên bàn làm cô mở choàng mắt bật dậy, suýt nữa reo lên một tiếng. Cô đã trở về rồi, kì lạ là từ đó đến giờ thời gian mới dừng lại ở lúc cô mới đi ngủ. Cô nhanh chóng ngồi vào bàn, lật quyển tiểu thuyết ra đọc, cô tò mò về nhân vật Tiết Tịch Đàm đó. Trịnh Viên vừa đọc. vừa than.

- Ngọc Nguyệt Tinh, tôi đúng là mắc nợ cô thật mà, thế này tôi còn mặt mũi nào nữa cơ chứ.

Nhân vật Ngọc Nguyệt Tinh sau khi không được cửu hoàng tử chấp nhận đã đi theo Tiết Tịch Đàm mưu mở cửa Quỷ quan để san bằng nhân gian. Vong Âm muốn dùng máu và ma cốt trong người cô ta để hồi sinh Quỷ vương, cuối cùng Ngọc Nguyệt Tinh chết dưới mũi kiếm của cửu hoàng tử, đến chết cô ta vẫn không chút hối cải. Trong trận chiến cuối cùng với Quỷ vương, Tương Linh vì muốn tiêu diệt Quỷ vương nên đã dùng tất cả linh lực của một linh nữ khiến bản thân thương tổn nghiêm trọng và chết, may mà Ngọc tướng quân kịp thu nguyên thần của cô vào linh phiến rồi hồi sinh, cặp đôi chính cuối cùng cũng đến được với nhau. Còn Tiết Tịch Đàm là con trai của hoàng thượng với một người không rõ lai lịch tên Tiết Dung, từ nhỏ đã được Vong Hàn, ông của Vong Âm nuôi dưỡng.

Trịnh Viên chỉ đọc lướt qua, cô xám mặt khi biết là Ngọc Nguyệt Tinh sẽ bị giết. Cô không muốn ngủ vì sợ lại bị xuyên không, cô làm mọi cách để không buồn ngủ, nhưng cố gắng là vô ích, cô không thể cưỡng lại được giấc ngủ, nằm ngủ luôn trên bàn, ánh sáng xanh ấy lại xuất hiện bao phủ tầm mắt, cảm giác như thân thể không còn là của mình nữa.

Mở mắt thấy mình ở một nơi xa lạ, Trịnh Viên nhíu mày đập tay vào trán tự trách.

- Trịnh Viên, mày tự chuốc hoạ vào thân rồi.

Chợt thấy có gì không đúng lắm, cô nhìn khắp lượt, đây không phải là nhà mà là một động đá, dường như cô cảm nhận được ma khí ở đây rất mạnh. Một người đang chống tay ngủ ở chiếc bàn, là tên Tiết Tịch Đàm, hắn mang cô tới đây để làm gì cơ chứ. Trịnh Viên rón rén lại gần, tính ra hắn cũng nhìn được phết, lúc hắn ngủ trông thật vô hại, cổ tay hắn vẫn còn rỉ máu vì bị cô cấu. Trịnh Viên thấy áy náy, hắn bóp cổ cô cũng không đến nỗi nào mà cô lại mạnh tay quá, cô lấy chiếc khăn màu xanh lam mà Ngọc phu nhân dạy cô dệt bằng thủy khí, buộc lên cổ tay hắn, nó có tác dụng chữa thương. Bỗng hắn mở mắt rồi tóm lấy tay cô.

- Cô định làm gì?

Trịnh Viên giằng tay mình ra, nhưng hắn nắm quá chặt, cô tức quá, nhìn hắn bằng ánh mắt khó chịu.

- Ta muốn ám sát ngươi đấy, sao nào, làm gì được ta?

Hắn bật cười, đưa tay rút chiếc trâm ngọc trên đầu cô.

- Đây là cây trâm của tiểu muội cô.

- Sao ngươi biết?

- Chính tôi đã tặng nó.

- Đừng nói ngươi thích Tương Linh đấy nhé, muội ấy có Túy Hoạ Thanh rồi.

Hắn dùng biểu cảm ngạc nhiên mỉa mai nhìn cô.

- Nghe nói cô rất thích cửu hoàng huynh của tôi nhưng bị từ chối, tại sao bây giờ lại gán ghép hắn với muội muội của mình, hay là ăn không được sợ mất mặt.

- Sợ mất mặt cái đầu ngươi, hai người họ là một cặp trời sinh, có duyên trời định.

- Cô tin như vậy sao?

Trịnh Viên nghĩ thầm: không tin cũng phải tin, tác giả viết thế thì nó thế. Cô vặc lại hắn.

- Ngươi hỏi nhiều làm gì, ghen à?

Hắn thả tay cô rồi đứng dậy, ung dung đi lại rồi mới trả lời.

- Lúc nhỏ tôi có gặp tiểu muội của cô, cô ấy giúp tôi băng bó vết thương nên tôi tặng cây trâm làm quà

Nhưng Trịnh Viên lại suy diễn theo một hướng khác.

- Nghĩa là ngươi thích Tương Linh từ nhỏ, ta cảnh cáo ngươi đừng có đụng vào tiểu muội của ta, ta liều chết đấy.

- Chà, khẩu khí được đấy, không giống lời đồn chút nào.

Đang khí thế bừng bừng, hắn nhắc tới chuyện lời đồn làm cô lập tức xìu xuống, Ngọc Nguyệt Tinh, cô báo tôi quá rồi, kiểu này tôi làm sao ngước mặt lên nổi đây. Cô đánh trống lảng.

- Mà ngươi đưa ta đến đây làm gì, bắt cóc tống tiền à? Đừng hòng ta dễ bắt nạt nhé.

- Tôi không phải phàm nhân các người mà cần mấy thứ vật chất phù du vô giá trị đó,tôi đưa cô đến đây chỉ muốn cảnh báo cô tránh xa Vong Âm nếu không muốn chết, tôi cũng không muốn Quỷ vương hồi sinh làm tứ giới náo loạn, tôi có thể giết cô để trừ hậu họa, nhưng đó không phải cách lâu dài.

- Hậu họa gì?

- Cô khồn biết sao, cha mẹ cô có thể phong ấn ma khí trong người cô, nhưng xem ra nó bị rò rỉ rồi, luồng ma khí nhỏ này không qua mắt được ai đâu.

Hắn vừa nói vừa ghé sát vào mặt cô, Trinh Viên ghét kiểu thần thần bí bí như vậy, cô cụng mạnh vào đầu hắn.

- Có gì thì nói thẳng, ta không đủ thông minh để hiểu ẩn ý câu nói của ngươi đâu

Hắn xoa đầu, cười một cái rồi nói.

- Được thôi, nghĩa là Vong Âm sẽ bắt cô để lấy máu và Quỷ cốt, có thể chết được đấy, quỷ cốt của Quỷ vương đã bị diệt nên hắn muốn lấy của con gái mình thay thế

- Ta không phải con gái hắn

- Đúng là không phải, nhưng trong người cô có quỷ cốt, máu của cô là máu quỷ.

Trịnh Viên lo lắng, không ngờ có tận hai mối đe doạ lớn cho cái mạng nhỏ của cô, không chết vì kiếm của Túy Hoạ Thanh thì cũng chết vì bị lấy máu, lấy cốt. Trịnh Viên, mày quay lại đây làm gì cơ chứ. Thấy dáng điệu của cô, Tịch Đàm lại cười.

- Nếu cô nghe lời tôi thì tôi sẽ bảo vệ cô an toàn.

- Được thôi, chỉ cần không phải chuyện gì quá đáng thì tôi sẽ nghe.

- Cô chỉ cần tránh mặt Vong Âm, nếu gặp hắn thì báo cho tôi

- Bằng cách nào?

Hắn biến ra một cặp nhẫn có ánh vàng rực rỡ, đeo vào tay cô một cái, cái còn lại hắn cũng đeo.

- Đây là Kim nhẫn, truyền một ít linh lực, tôi sẽ đến ngay lập tức, với lại đừng có hiểu nhầm, tôi không thích một người yếu đuối như tiểu muội của cô đâu.

Cô chưa kịp đáp thì hắn đã biến ra cánh cổng không gian rồi đẩy cô qua, chỉ trong nháy mắt cô đã thấy mình quay lại hoàng cung, cánh cổng đằng sau cũng biến mất.Trịnh Viên trầm trồ

- Thần kì thật.

Rồi cô nhìn bàn tay mình, tự hỏi mình có linh lực thật không nhỉ, mà thôi, phải đi báo cho mọi người rằng mình đã an toàn trở về. Đang đi thì nghe tiếng ai đó.

- Ái chà, nhị tiểu thư Ngọc gia cắm chốt ở hoàng cung là có ý gì thế nhỉ?

Tiếng Tương Linh nhẹ nhàng

- Tam công chúa, Tương Linh ở lại đây chỉ để đợi xem đại tỷ có quay lại hoàng cung không thôi.

- Chứ không phải để quyến rũ các hoàng huynh, hoàng đệ của ta à?

- Tương Linh không có ý đó.

Tam công chúa cùng tì nữ vây lấy Tương Linh mà làm khó. Trịnh Viên ngứa mắt, xông đến chỗ tam công chúa, đụng mạnh vào ả làm ả bị ngã, rồi lên giọng mỉa mai.

- Ủa, hình như mình vừa xô trúng một cái gì dơ bẩn quá, ôi, là tam công chúa à, xin lỗi nhé.

Tam công chúa đứng phắt dậy không cần người đỡ, giơ tay tát cô nhưng bị đỡ được, ả tức giận quát.

- Cô dám to gan

- Sao cô biết hay vậy, gan của tôi to gấp , đôi người bình thường, vậy nên đừng thấy tiểu muội của tôi hiền lành mà bắt nạt, dù là ông trời thì tôi cũng dám chơi

Cô hất tay tam công chúa ra, kéo Tương Linh bỏ đi. Tương Linh thấy tỷ mình trở về bình an thì vui mừng nắm chặt tay cô

- Tỷ, may mà tỷ không sao, mẹ cùng cha đi cứu tỷ rồi đấy.

- Làm sao cha mẹ biết ở đâu mà tìm?

- Tỷ lại quên nữa rồi, Ngọc gia chúng ta có thể sử dụng linh điệp, một loại linh trùng nhạy bén dùng để tìm người, bất kể người đó ở đâu.

Trịnh Viên lo lắng, dẫu sao tên Tiết Tịch Đàm đó cĩng có ý bảo vệ cô, nếu cha mẹ hiểu lầm mà giết hắn thì cô ân hận cả đời mất. Lúc này cô ước mãi có điện thoại để gọi báo tin, nhưng ở thế giới nay toàn pháp thuật, họ cũng không cần công nghệ thông tin làm gì, đúng rồi, pháp thuật.

- Tương Linh, truyền linh khí như thế nào?

- Chỉ cần tập trung vào thứ cần truyền rồi ép khí ra thôi.

Trịnh Viên làm theo hướng dẫn, Kim nhẫn nhận được linh lực phát sáng rực rỡ.

__hết chương 4___

Bạn đang đọc Thanh Nguyệt sáng tác bởi June2712
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi June2712
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.