Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vẽ bùa

Phiên bản Dịch · 1578 chữ

Chương 9: Vẽ bùa

Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động

“Sư đệ ngoan, đừng chạy, để sư huynh ôm đệ một cái nào.”

Không phải chứ! Tôi không thể ngờ Ironman lại chính là anhTường.

Sau khi anh Tường nghe lão mê tín nói tôi trở thành sư đệ của anh ta thì anh ta thực sự rất khoái chí, tìm mọi cách trêu chọc tôi. Chúng tôi láo nháo một trận ở phòng khách.

Anh Tường và Hàn Tư Phàm đã đi tìm con quỷ thủy mãng đó ba ngày nhưng vẫn không có chút manh mối nào, họ dự tính sẽ nghỉ ngơi một ngày sau đó tiếp tục tìm kiếm vào ngày mai. Có lẽ họ thực sự đã kiệt sức.

“Anh Tường, vẽ bùa có khó không?” Sau khi cùng anh Tường ồn ào một trận, tôi chợt nhận ra cần hỏi anh ấy vấn đề này, hôm qua vừa mới bái sư, đã học được cái gì đâu, lão mê tín cũng quên nói việc này nên bây giờ tôi chỉ có thể hỏi anh ấy.

Anh Tường ho một lúc rồi nói:

“Haha, nó là cái gì, mày phải biết rằng đó không phải chuyên môn của anh mày, nếu mày muốn biết về phong thủy anh còn có thể chỉ dạy đôi chút, cách vẽ bùa anh đây còn chưa được học.”

Anh Tường chính là kiểu người mà bất kì thứ gì dù chỉ biết một chút cũng sẽ mang ra khoe khoang, nên nói không biết vậy thì khẳng định là anh ấy ngay cả kiến thức căn bản cũng không có.

Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

“Thôi thế để em tự vẽ trước một lá xem sao.”

Nói xong tôi có chút hào hừng lấy một mảnh giấy màu vàng trên bàn, một chiếc bút lông, mực đỏ, hình như anh Tường còn mang theo cả máu chó đen.

Tôi chạy vào bếp lấy một cái bát to, đặt giấy vàng ở giữa bàn, đổ mực đỏ hòa lẫn với máu chó đen rồi khuấy đều, sau đó nhúng bút lông vào hỗn hợp mới tạo ra. Tôi vội lấy ra một cuốn sách nhỏ, xem xét các loại hình vẽ bùa chú trong đó, nghĩ xem lần đầu trong đời vẽ bùa mình nên vẽ cái gì.

Tôi quyết định lần đầu tiên không thể vẽ cái gì quá đỗi đơn giản, nhất định phải vẽ gì có độ khó cao một chút, lật các trang tiếp theo, càng về sau độ khó càng tăng, chuẩn bị đến trang cuối cùng rốt cuộc tôi cũng đã nhìn thấy lá bùa bản thân hết sức hài lòng.

Nó tên là bùa Liệt Hỏa, sách ghi đây là loại bùa khi đốt cháy có thể tiêu diệt ma quỷ.

Tuyệt vời, đây chính là thứ tôi cần tìm. Tôi vui vẻ, không thèm để ý đến anh Tường bên cạnh nữa, dùng bút lông bắt trước cách vẽ của bùa Liệt Hỏa.

Phải công nhận rằng các nét vẽ ở đây rất kì quái, có chỗ rất đơn giản nhưng có chỗ lại vô cùng phức tạp, hơn nữa cần có sự thay đổi các đường nét mới đạt yêu cầu.

Bùa Liệt Hỏa này nhìn tương đối đơn giản, chỉ có bảy đến tám kí tự. Nó như một từ cổ mà tôi chẳng biết nó thuộc về thời đại nào, viết ra trông như một thành trì đang bốc cháy. Dù sao trông nó cũng rất đặc sắc.

Tôi đã phải mất hơn 20 phút để vẽ xong tất cả biểu tượng trên lá bùa, chủ yếu là do tôi viết chữ không đẹp, phải nắn nót từng nét từng nét một, không thể quá khác so với bản mẫu được.

Sau khi vẽ xong, tôi thở phào nhẹ nhõm, vô thức lau mồ hôi đầy trên trán và nhìn sang anh Tường dường như đã ngủ say bên cạnh, tôi đẩy anh ấy nói:

“Anh Tường, đừng ngủ nữa, mau tỉnh dậy, em vẽ xong rồi, anh mau dậy xem xem.”

“Ồ ồ.” Anh Tường lau nước bọt dính bên khóe miệng, mở đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn tôi nói: “Được, vẽ đẹp đấy, sư phụ của mày có lẽ cũng chỉ vẽ được đến thế thôi.”

Nói xong Anh Tường ngồi ngay ngắn dậy.

“Lần đầu tiên vẽ bùa mày nên hỏi sư tổ, nếu sư tổ không hiển linh thì lá bùa này của mày sẽ không được tính, nó sẽ không linh nghiệm. Mày sẽ phải tiếp tục hỏi tổ sư.”

Nghe vậy tôi lập tức quay đầu hỏi anh Tường: “Thế tổ sư của chúng ta là ai?”

“Để anh mày tính xem nào, sư phụ của sư phụ Ngô Cửu là Lưu tổ sư, Lưu tổ sư học từ Gia Cát Lượng, như vậy sư tổ của chúng ta có lẽ là Khổng Minh Gia Cát Lượng”

“Lợi hại như thế cơ à!”

Tôi thực sự bị sốc. Rõ ràng là anh Tường đã học rất lâu biết rất nhiều điều, còn tôi vẫn chưa biết Lưu tổ sư là ai, nhưng bây giờ tôi biết nhiều hơn rồi.

Tôi quỳ xuống, gập tay, cầm bút lông giữa hai tay, giữa ngón tay và ngón trỏ, niệm chú:

“Thiên linh linh, địa linh linh, trừ tà ma, bắt yêu ma. Tổ sư xin hãy hiển linh.”

Sau đó lấy đầu bút lông gõ nhẹ vào trán.

Tôi vẩy mực đỏ từ bút lông lên con dấu của mình, giữ con dấu trong cả hai tay, phủ nó vào giữa lá bùa. Ánh sáng mờ nhạt đột nhiên hiện lên, mặc dù lờ mờ nhưng nó thực sự xuất hiện. Tôi vô cùng hạnh phúc vì bản thân mình đã thành công!

Tôi thở dài, tự nhận thấy vẽ bùa mệt thật, áp lực rất lớn, nhưng hiện tại đã không còn thời gian nghỉ ngơi, tôi nắm chặt hai tay lại, cúi đầu nói:

"Cung tiễn tổ sư.”

Sau đó thực hiện dập đầu vái ba lần, ánh sáng trên lá bùa mờ dần rồi biến mất.

Khi tôi hoàn thành xong, anh Tường ở bên cạnh khen ngợi:

“Nhóc con, mày được lắm, lần đầu đã mời được tổ sư hiển linh, có nhiều người làm đến chục lần cũng chưa thành công đâu.”

“Em là thiên tài, chả có cách nào khác.”

Lúc đó đột nhiên tôi cảm thấy thiếu oxi, cảm giác căn phòng rất ngột ngạt, tôi vô thức quay đầu lại hỏi anh Tường:

“Anh Tường, anh có cảm thấy căn phòng này đột nhiên rất u ám không?”

Nhưng khi tôi vừa quay lại đã thấy anh Tường run rẩy như người bị bệnh, trợn mắt lên nhìn tôi, khi tôi thấy bộ dạng này liền nhớ đến cảnh tượng từng gặp ở nhà, đột nhiên lá bùa không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất.

Tôi chưa kịp chạy đã bị anh Tường đè xuống đất, anh ấy dùng cả hai tay bóp chặt cổ tôi.

Anh Tường không phải là người có cơ bắt, nhưng dù gì đi nữa anh ấy cũng là đàn ông. Lần trước khi mẹ tôi bị ma nhập tôi còn không đẩy bà ra được chứ đừng nói đến anh Tường. Hai tay anh ấy bóp chặt cổ tôi, tôi không thể hét lên, mà dù có hét lên cũng vô dụng, tôi không tin hét lên vài tiếng thì anh ấy sẽ thả tôi ra.

Tôi nắm hai cổ tay anh ấy, dùng hết sức kéo chúng ra, hy vọng có thể hít thở không khí một chút, nhưng mọi thứ không hề đơn giản, sức của tôi quá yếu, anh ấy lại đang ngồi lên bụng tôi đè tôi xuống đất. Tôi nhanh chí dùng đầu gối đá vào lưng anh Tường.

“Đi chết đi.” Anh Tường gằn giọng hét lên. Chính trong lúc tôi thực sự cảm thấy không thể làm được gì thì trong đầu lóe lên một câu thần chú trong sách,viết: máu lưỡi có thể đẩy lùi ma quỷ. Lúc ấy tôi không nghĩ được nhiều, lập tức cắn lưỡi thật mạnh để máu chảy ra.

Ư, đau! Nếu mọi người muốn cảm nhận có thể tự mình thử, cảm giác đau đớn đó thực sự không gì có thể diễn tả, lúc này tôi mới thấy mấy cảnh cắn lưỡi trong phim thực sự rất đáng ngưỡng mộ.

Máu vẫn chưa chảy ra mà trên mặt tôi đã dàn dụa nước mắt, trong miệng không hề có mùi vị của máu. Tôi phải cắn lưỡi một lần nữa cuối cùng lưỡi của tôi đã bị tôi cắn rỉ máu. Một màu đỏ thẫm tràn ra khỏi miệng cùng với nước bọt, tôi nhổ toàn bộ chúng vào mặt anh Tường, cảm giác đó rất khoái.

Anh Tường bị tôi nhổ như vậy thì lập tức tỏ ra đau đớn. Hai tay anh ấy ôm mặt, hét lên rồi lăn vài vòng trên mặt đất.

Tôi nhân cơ hội đẩy anh ấy ra thật xa rồi trực tiếp dùng máu chó và mực đỏ còn thừa tạt hết lên người anh Tường, người anh ấy lập tức phát lên ánh lửa màu xanh như trong bộ phim điện ảnh, tôi cầm lá bùa, giương cao lên bắt đầu niệm chú:

“Ngũ hành bát quái, xua đuổi tà ma.”

Bạn đang đọc Bách quỷ dạ hành ( Dịch Bàn Tơ Động ) của Vu Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.