Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Triệu Thần Dương

Phiên bản Dịch · 1842 chữ

Chương 13: Triệu Thần Dương

Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động

“Phá? Phá thế nào?”

Lão mê tín đi đến cạnh cánh cửa, dùng chân đá thật mạnh, sau một tiếng ầm, cánh cửa bị lão đá lung lay rồi lão lại đá một lần nữa, cánh cửa bên trái chính thức bị lão phá hỏng.

Lão mê tín đá cánh cửa bên trái và quay lại nói với tôi:

“Cháu nghĩ kết cấu phong thủy còn phá thế nào nữa? Chỉ cần trực tiếp phá cửa là được rồi, đừng nghĩ nó quá khó khăn, mặc dù nó có nhiều chỗ phức tạp, nhưng đừng vì điều này mà khiến nó trở nên càng phức tạp, như vậy sẽ mắc ít sai lầm. Miễn là cánh cửa bị phá là được rồi.”

“Tiểu Tường, gỡ cánh cửa kia xuống, ai da, đau chết ta rồi, cánh cửa này rất cứng, biết sớm vậy ta đã không làm.”

Lão mê tín vừa đi khập khiễng vừa nói, rồi tùy tiện tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống.

Anh Tường hét một tiếng rồi lao lên đá vào cánh cửa bên phải, mặc dù cánh cửa rung lắc dữ dội, nhưng nó không xi nhê.

“Vô dụng!”

Hàn Tư Phàm mắng, kéo Anh Tường ra, sau đó lao lên đá một cú đá vòng cung đẹp mắt, cánh cửa vang lên một tiếng ầm rồi rơi xuống, vô cùng nhanh gọn.

Sau khi hai cánh cửa bị phá hủy, lão mê tín cũng đứng dậy, nhìn xung quanh rồi đột nhiên nói to:

“Được rồi, ra đây đi, cậu trốn ở đó làm gì?”

Tôi vẫn chưa hiểu lão mê tín đang muốn làm cái quái gì thì một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi bước ra từ góc tối của cánh cửa. Người đàn ông mặc một bộ đồ màu đen, mỉm cười bước đến và nói:

“Hẳn là lão Vương đã chết rồi. Ông thật tàn nhẫn, cánh cửa này do ông phá đúng không?”

Lão mê tín trầm ngâm một lúc rồi nói :

“Tôi thực sự muốn biết, vì sao cậu lại dùng thuật phong thủy để giết người?”

Tôi ngạc nhiên nhìn người đàn ông trung niên này, chỉ vào chú ta và nhìn lão mê tín hỏi:

“Người đó là do ông ta giết?”

Khi nghe điều này, tôi vô thức lùi lại hai bước. Anh Tường cũng giống như tôi. Chỉ có Hàn Tư Phàm là kiêu ngạo nhìn về phía người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên không vội vàng trả lời, ông ta khom lưng một cái nói:

“Sớm đã nghe nói danh tính của Lý đạo trưởng, vậy tôi sẽ nói cho ông biết tất cả, nếu ông cảm thấy tôi đã làm sai thì ông cứ việc báo cảnh sát.”

Nói xong, người đàn ông trung niên cũng tìm một chiếc ghế đẩu ngồi xuống, sau đó chỉ vào những chiếc ghế còn lại, nói:

“Mọi người cũng ngồi xuống trước đi, sau đó hãy nghe tôi nói, tôi tên là Triệu Thần Dương...”

Hóa ra gia đình họ Triệu và họ Vương vốn đã có ân oán lâu đời.

Tổ tiên nhà họ Triệu làm thợ mộc ở thôn Đào, họ Vương thì làm nông. Mối hận thù của hai gia đình bắt đầu từ cha của Triệu Thần Dương là Triệu Lý Vỹ và lão Vương.

Triệu Lý Vỹ và Vương Dũng Tuyền khi còn trẻ vốn lẽ là huynh đệ tốt. Là anh em cùng nhau trưởng thành, tình cảm vô cùng sâu đậm. Cho đến khi họ 20 tuổi, cả hai vẫn còn độc thân. Lúc đó, trong thôn xuất hiện một cô gái, tên là Tống Y Ngạo, 13 tuổi.

Cô ấy vô cùng xinh đẹp, có học thức, có giáo dục. Năm đó, con gái lấy chồng rất sớm, nhưng trong thôn đàn ông đến tuổi kết hôn không nhiều, cũng chỉ có hai người là Triệu Lý Vỹ, Vương Dũng Tuyền. Do đó, hai người cạnh tranh rất khốc liệt.

Có điều, lúc đầu cạnh tranh diễn ra rất công bằng, dù sao họ cũng là anh em lớn lên bên nhau, không muốn vì một người con gái mà mất tình cảm.

Tuy nhiên Tống Y Ngạo đọc nhiều sách, cô ấy lại rất thông minh. Con người cô ấy giống với cái tên của cô ấy vậy, cao ngạo cho nên cô không hề muốn gả cho một người nhà quê, không muốn cả đời phải sống ở thôn này, vì vậy cô không coi hai người họ ra gì.

Tuy nhiên sau khi Tống Y Ngạo đến đây, công việc chủ yếu vẫn là đồng áng, không thể tỏ ra kiêu ngạo với hai người họ, chỉ tìm cách từ chối khéo, nói là chưa muốn yêu đương, nhưng đối với cả hai vẫn có cảm tình, để hai người họ giúp cô làm việc đồng áng.

Tống Y Ngạo không hề nói rõ mình thích ai. Trước mặt Vương Dũng Tuyền thì nói Triệu Lý Vỹ tốt thế này thế kia, trước mặt Triệu Lý Vỹ lại nói Vương Dũng Tuyền tốt thế này thế nọ....

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cũng không ảnh hưởng gì, chỉ là chưa đầy hai năm sau bố mẹ của Tống Y Ngạo gửi thư đến nói là sắp đón cô trở về thành phố.

Thời gian ấy đột nhiên nổi lên tin đồn nói Tống Y Ngạo và hạ nhân có gian tình, tại thời điểm đó tin đồn như vậy có thể khiến bên trên gạch tên cô ta khỏi danh sách được phép quay về thành phố. Dù sao lúc đó cũng có rất nhiều người muốn đưa con gái lên thành phố.

Triệu Lý Vỹ và Vương Dũng Tuyền đều không muốn cô ấy đi nên ra sức tung tin đồn là có quan hệ mờ ám với Tống Y Ngạo để bên trên không chuyển cô về thành phố nữa.

Nhưng lòng dạ đàn bà thực sự rất đáng sợ, mặc dù Tống Y Ngạo rất tức giận với cách cư xử của hai người họ, nhưng cũng không nói ra mà đột nhiên nói với Vương Dũng Tuyền là rất thích ông ta, nhưng cũng rất muốn quay về thành phố, đó mới là nơi thuộc về cô ấy.

Vương Dũng Tuyền khi ấy là người chất phác, hỏi cô ấy nên làm như thế nào? Tống Y Ngạo nói muốn Vương Dũng Tuyền giết chết Triệu Lý Vỹ, còn nói hiện tại giết người ở quê sẽ không bị phát hiện, đợi khi giết người xong, cô ấy sẽ trở lại thành phố, hai năm sau sẽ quay lại đón Vương Dũng Tuyền để cả hai ở bên nhau trọn đời.

Khi đó Vương Dũng Tuyền vô cùng thích Tống Y Ngạo nên đồng ý ngay. Đêm đó, ông ta hẹn Triệu Lý Vỹ đến khu rừng nhỏ phía đông của làng, với ý định sẽ bóp chết ông ta, nhưng khi đang bóp cổ Triệu Lý Vỹ thì Tống Y Ngạo dẫn thôn trưởng và mấy người trong thôn xuất hiện.

Vào thời điểm đó đã có cuộc tranh cãi rất khốc liệt diễn ra, nhưng vì Vương Dũng Tuyền ở trong làng có mối quan hệ tốt nên trưởng thôn đã quyết định ém chuyện này xuống. Tống Y Ngạo được như ý rời khỏi thôn Đào, còn Triệu Lý Vỹ thì biến mất không thấy tăm hơi.

Từ ngày hôm đó, Triệu Lý Vý rất hận Vương Dũng Tuyền, rất muốn lao thẳng vào nhà giết chết ông ta, nhưng Triệu Lý Vỹ biết giết người là phạm pháp nên kiềm chế bản thân, nuôi hy vọng tìm cơ hội trả thù.

Sau đó, Triệu Lý Vỹ đi có việc trong thành phố, tìm một người vợ kết hôn rồi sinh con, đó chính là Triệu Thần Dương. Khi Triệu Thần Dương 20 tuổi, Triệu Lý Vỹ mắc bệnh ung thư rồi qua đời, trước khi nhắm mắt xuôi tay Triệu Lý Vỹ đã kể mọi chuyện cho Triệu Thần Dương nghe. Triệu Thần Dương đã quay trở lại thôn tìm cơ hội giết chết Vương Dũng Tuyền.

Đúng lúc đó, gia đình Vương Dũng Tuyền muốn xây một ngôi nhà mới bằng gạch. Triệu Thần Dương vốn là thợ mộc, liền tìm một thân phận khác tiếp nhận công việc lắp cửa cho nhà Vương Dũng Tuyền, sau đó bí mật bố trí thuật phong thủy.

Trong vòng 5 năm, việc kinh doanh của gia đình Vương Dũng Tuyền ngày càng khấm khá, nhưng cũng trong 5 năm này hai người con của ông ngày càng trở nên bất hiếu, công việc kinh doanh ngày càng tồi tệ và sức khỏe của Vương Dũng Tuyền thì ngày một yếu đi.

Đợi đến khi Triệu Thần Dương nói xong, tôi cũng ngật đầu nói:

“Nếu năm xưa Vương Dũng Tuyền giết chết bố của chú, vậy thì báo thù cũng không có gì là không đúng.”

Không chỉ có mình tôi là nghĩ vậy, khuôn mặt của anh Tường và Hàn Tư Phàm cũng dịu đi không ít. Chỉ có lão mê tín là thái độ vẫn như ban đầu, đứng dậy nhìn chằm chằm Triệu Thần Dương một cách lạnh lùng, nói:

“Có phải cậu còn chuyện gì chưa nói không? Cậu muốn nói tiếp hay là để tôi nói giúp cậu?”

“Cậu dùng thuật phong thủy để giết người thì cũng thôi đi, sao cậu lại học cách tạo ma quỷ, dùng ma quỷ để hại người, con quỷ nước kia cũng do cậu dùng thuật phong thủy bao năm qua tạo ra phải không? Đây là những gì La Bân truyền dạy cho cậu sao? Cậu làm như vậy có xứng với sự dạy dỗ củ tổ sư gia La Bân của cậu không?”

Lão mê tín tức giận, trừng mắt nhìn Triệu Thần Dương.

“Tổ sư gia? Khi cha tôi suýt bị người ta giết chết sao không thấy tổ sư gia xuất hiện? Lý đạo trưởng, tôi kính trọng ông, ông là người đức cao vọng trọng, nhưng ông cũng đừng quá đáng.”

Triệu Thần Dương cũng tỏ thái độ tức giận đứng dậy, mở to đôi mắt nhìn lão mê tín, rồi chú ta lấy từ túi quần ra một cái bình nhỏ, bên ngoài còn dán một lá bùa.

“Bên trong chính là quỷ nước đúng không? Sao vậy? Cậu muốn đấu với tôi?”

Lão mê tin nhìn dáng vẻ tức giận của Triệu Thần Dương, đưa tay ra chỗ Hàn Tư Phàm nói:

“Tiểu Phàm, vũ khí mà ta bảo cháu mang đến đâu?”

Hàn Tư Phàm đưa chiếc túi màu vàng cho lão mê tín, lão nhìn Triệu Thần Dương, mỉm cười lấy từ trong túi một thanh kiếm gỗ màu đỏ nói:

“Nào, tới đây, để tôi xem xem hậu bối như cậu có năng lực đến đâu.”

Bạn đang đọc Bách quỷ dạ hành ( Dịch Bàn Tơ Động ) của Vu Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.