Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1818 chữ

Dù không thể nói ra thành tiếng được, nhưng mà Linh Lung vẫn có thể làm tốt công tác người mẫu của mình.

Thay bộ đồng phục học sinh của mình ra, mặc lên đó chính là bộ quần áo thời trang đi dạo phố, chiếc mũ nón vành nhỏ đáng yêu được thắt một cái nơ sẫm màu tạo nên sự nỗi bật.

Tạo dáng và để lộ ra khoảnh khắc quyến rũ nhất của mình, đồng thời che luôn khuyết điểm của bản thân, hai người rất dễ dàng hoàn thành lần chụp hình này.

Nhưng mà Linh Lung vẫn luôn cảm thấy rằng An Dật Minh đang dẫn dắt cô hơn là phối hợp với cô, bởi vì từ đầu đến cuối, đối phương có thể dễ dàng ăn nhập vào ý tưởng mà cô vạch ra.

Thế mà bản thân lại không thể dung nhập được vào bên trong ý cảnh của An Dật Minh? Đây là chuyện gì? Cô chắc chắn không phải do thiếu sót khi mất đi trò chơi, mà là… tích lũy kinh nghiệm thực tế?

So sánh với một người chỉ học qua Diễn xuất và chụp được vài lần ảnh thời trang, An Dật Minh giống như bỏ xa cô trên con đường này.

Nắm giữ lý thuyết là tốt, nhưng mà có thể vận dụng lý thuyết đó đến mức nào, đấy lại là một cách nói khác, bởi vì chính Lập Thành lão sư cũng đã nói, ông ta chỉ giúp cô có thể bước vững những bước đầu tiên, còn tạo ra thành quả thế nào thì không ai biết được.

Mọi chuyện cứ tưởng chừng kết thúc đơn giản như vậy, An Dật Minh cầm lấy chai nước khoáng mát lạnh ném cho cô.

“Phần thưởng vì đã cố gắng đấy!”

Ôm lấy chai nước trong tay, Linh Lung không nói điều gì, cô đang trầm mặc suy nghĩ, liệu rằng đây có phải là điều cô muốn hay không?

Ngước mặt lên nhìn thời gian, cảm giác bọn cô đã hoàn thành buổi chụp hình này quá sớm, cô còn muốn tận dụng cơ hội để rèn luyện với An Dật Minh.

“Dật Minh ca, có thể lại chụp hình với em lần nữa được không?”

Nhanh chóng gõ điện thoại đưa ra lời yêu cầu của mình, đang ngồi nghỉ ngơi chờ đợi cho công việc buổi tối đến mới đi An Dật Minh liền thú vị đọc lấy dòng tin cô viết.

Suy nghĩ một chút rồi nhìn Linh Lung thật kỹ, cô bé này, đúng là quá cường ngạnh, cơ mà… như vậy không phải mới đúng là một đàn em thú vị anh quan tâm sao?

“Hazz….”

Thở dài một hơi đứng dậy, cắn nốt miếng bánh kẹp còn lại, sau đấy phủi phủi quần áo, hướng về phía đạo diễn cùng thợ chụp ảnh, nhân lúc bọn họ còn chưa thu dọn liền nói.

“Có thể cho hai đứa em chụp lại vài tấm không?”

Lễ phép nhờ vả, không phải vì bản thân là thần tượng mà được quyền cao ngạo với người làm công tác, nếu ai dám làm điều đó thì con đường đi sau này tuyệt sẽ không thông thuận.

Kết thêm một người bạn tốt hơn chuốc oán với mười tên kẻ thù, tất nhiên là bên phía đạo diễn cũng không có vấn đề gì.

Kêu người điều chỉnh ánh sáng cố gắng thêm chút nữa, dù sao thì ngày hôm nay bọn họ cũng chẳng phải làm quá nhiều việc, vẫn còn khỏe mạnh chán.

Cũng vì nắm trúng điểm này mà An Dật Minh mới dám thay mặt Linh Lung xin phép được tiếp tục chụp ảnh, coi như kiếm thêm cảm hứng và lựa những bức tốt hơn cho tờ tạp chí.

“Cảm ơn :) ”

Lần nữa đưa tin nhắn, kèm theo icon mỉm cười, thể hiện tâm trạng biết ơn của Linh Lung, cô cũng rất nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Thêm một lần cơ hội được chụp ảnh là thêm một lần cơ hội thách thức với An Dật Minh, mỗi một lần chụp Linh Lung liền chú ý hơn nhiều điểm hơn.

Tuy không có thể gây ra sự đột phá ngay lập tức, nhưng mà đến lúc cuối, mọi người có thể mơ hồ nhìn thấy mấy bức ảnh lúc sau liền tốt hơn một chút xíu so với ban đầu.

“Không tệ, rất có thiên phú nha!”

Linh Lung đầu đổ đầy mồ hôi tán thành lời nói của phía đạo diễn, cô cũng cảm thấy mình làm tốt hơn, nhưng lại không rõ tốt hơn ở đâu.

Nhưng mà có tiến bộ là ổn rồi, An Dật Minh nhìn khuôn mặt dù mệt mỏi nhưng vẫn hưng phấn của cô liền xoa xoa nhẹ đầu con bé.

“Làm tốt lắm, như vậy được rồi chứ?”

Gật gật đầu, Linh Lung quay trở lại bên cạnh Hoàng San, Thiên Lam tỷ cùng với An Dật Minh sẽ đi tới một nơi khác làm việc.

Giọng nói bất tiện sẽ khiến cho Linh Lung hơi bị động, có vẻ mấy ngày tiếp theo cô chỉ được phép đi theo quan sát các anh chị làm nhiều loại hoạt động và chuẩn bị cho buổi debut của chính mình.

Lái xe đưa Linh Lung trở về, ngày hôm nay cô đã mệt rồi, cũng nên cho con bé có thời gian xả stress.

Trước khi thả cừu non về chuồng, Hoàng San vẫn rất nghiêm túc nhắc nhở chế độ ăn hợp lý là như thế nào, phải đi ngủ sớm và súc miệng bằng nước muối trước khi đi ngủ, càu nhàu dong dài như một bà già đang lo cho con cái của mình.

Nhìn thấy cảnh này khiến lòng của Linh Lung ấm áp hơn, như thế này, rất tuyệt, cô cũng cần phải cố gắng hơn thôi, từ bỏ cái trò chơi đó, để xem cô có thể làm được gì.

Lao tới, ôm trầm lấy người của Hoàng San, sau đó rời khỏi nhanh chóng vẫy tay lên cao tạm biệt.

“Thật là, còn ôm với chả ấp…”

Phồng má tỏ vẻ không thích thú gì, nhưng nội tâm của Hoàng San vẫn rất vui mừng, cô quay người lên xe rời đi trở về công ty, chuẩn bị lên lịch để Linh Lung đi học tập ngày mai.

Vì thời gian công tác của con bé chỉ có thể là buổi chiều, công việc cũng không quá nhiều và đặc biệt là không nên quá nặng nề, Linh Lung mới chỉ là học sinh phổ thông mà thôi.

Dù cho thành tích có xuất sắc ra sao, nhưng Vivid Romance thắng được lòng các thần tượng làm việc cho họ là nhờ vào sự quan tâm chu đáo của những người làm đại diện như Hoàng San và Thiên Lam.

….

Trở về ký túc xá, mở cửa phòng ra thì đã thấy Thiến Thiến đã trở về, hơn nữa còn đang chăm chú đọc cái gì đó.

Lại gần nhìn kỹ mới thấy hóa ra là lời thoại được dùng cho một chương trình phỏng vấn, hẳn là công việc mà bên Shaking Thunder cung cấp để đẩy mạnh danh khí cho Thiến Thiến.

“Huh? Về rồi sao Linh Lung?”

Đang chăm chú tập trung vào tập lời thoại, nhưng khi có tiếng động thì Thiến Thiến vẫn rất nhanh dứt ra và nhìn về phía Linh Lung.

Cô thấy vậy liền mỉm cười đối với đối phương, gật gật đầu, sau đấy lại gần nhìn Thiến Thiến đang luyện tập chăm chỉ.

Thông thường những người chưa vào giới giải trí như bọn cô chỉ có thể thuần túy dùng ca hát và vũ đạo đến để bản thân tỏa sáng hơn, nhưng khi một khi thật sự trở thành thần tượng, có nhiều các khác để bạn đạt được sự chú ý từ người khác.

Các dạng chương trình như của Thiến Thiến cũng là một ví dụ tốt, nhưng mà cô hoàn toàn không có tý kinh nghiệm gì về điều này, vậy nên cũng ngơ ngác nhìn cô bạn của mình học tập.

“Nè, cậu nghĩ đoạn này có hơi gượng gạo quá không?”

Đang ghi chú thêm vào các lời thoại của mình, phải dừng đoạn nào, nghỉ ở đoạn nào, chờ đợi các đàn anh đàn chị phát biểu ra sao mình mới làm bản thân tỏa sáng vừa phải không quá lấn áp bọn họ.

Điều quan trọng của một người mới là phải nhận rõ được vị trí của bản thân trong từng trường hợp, nếu đấy là một chương trình dành riêng cho bạn, vậy OK, muốn làm gì thì làm.

Nhưng mà tại trong một nơi mà bản thân chỉ là nhân vật phụ, vậy mà nhân vật phụ lại tỏa sáng hơn cả nhân vật chính, ấy chính là vấn đề đáng nói, tuyệt đối sẽ bị dìm cho đến chết nghẹt thở cho coi.

“Nếu đổi thành em xin chân thành cảm ơn thành mỉm cười nhẹ, gật đầu nói rút gọn lại thành từ vâng có vẻ hợp lý hơn”

Linh Lung cũng đưa ra suy nghĩ của mình, cô hiện tại không có công việc như thế này nhưng chắc chắn sau này sẽ gặp nên nếu học tập được cái gì trước thì cứ lo luyện trước thôi.

Gõ điện thoại trả lời Thiến Thiến, cô ấy cũng đồng ý với quan điểm này, cầm lấy bút đỏ chèn thêm mấy dòng thoại và bỏ bớt mấy dòng thoại đi.

Cả hai hí hứng làm việc cho tới tận mười một giờ đêm, mặc dù đã hứa với Hoàng San tỷ, nhưng không ngờ bản thân lại thức khuya đến vậy.

Đi vệ sinh và thay đồ ngủ, cả hai nhanh chóng làm một giấc mộng đẹp, ngày mai bọn cô đều có công việc của riêng mình, kết thúc giờ học bọn họ liền tách nhau ra.

“Vậy, tớ đi đây!”

“Ừm… cố… lên”

Còn hơi khó khăn trong việc nói nhưng đã có thể nói được tàm tạm, đặc biệt là sau khi uống thuốc, vô cùng có hiệu quả, cảm giác khó chịu biến đi rất nhanh!

Đưa cánh tay lên cao vỗ nhẹ một cái high five chúc thành công, Linh Lung cũng lên xe của Hoàng San đi học tập công việc của một idol.

Con đường trở thành thần tượng của cô, của Thiến Thiến, của tất cả mọi người chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, sau khi đạt được mục đích của mình, chặng đường tiếp theo sẽ hiện ra trước mặt chúng ta, vạch lên trên không một vạch xuất phát mới, tiếp tục bước, nối đuôi nhau trên con đường vô tận.

Bạn đang đọc Thần Tượng Tỏa Sáng sáng tác bởi Lucifer181098
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lucifer181098
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.