Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6. Ngày Em Câm Lặng

Phiên bản Dịch · 1576 chữ

Tôi vui sướng và hạnh phúc biết nhường nào, bản thân tôi, bản thân tôi thật sự đã thành công ở bước đầu tiên trên con đường trở thành ca sĩ hay sao? Ôi trời ơi lạy đất lạy quỷ thần tôi làm được....Mơ đê...Mơ đê con đường làm ca sĩ còn dài lắm đó chú...

Trong lúc tôi và các thực tập sinh khác luyện tập thì quản lí gọi TFBOYS ra gặp ai đó.Mấy đứa thực tập sinh thì cứ bàn luận xôn xao oy nói này nói nọ cứ như là vui lém.

Rốt cuộc đó là ai nhỉ?.... Ngoài kia bầu trời xanh ngắt, nhìn thật là lãng mạng nhưng trong lòng mình đang có 1 niềm bất an nào đó, cứ như nó khủng khiếp lắm, nó liên quan

đến số phận của mình???... Thoy đừng nghĩ nhiều nữa.. Tôi lại cắm cúi luyện tập(dù chả bít mk đang tập cái gì?) Mục tiêu của mk bây giờ là trở thành 1 ca sĩ thực thụ sánh vai cùng với TFBOYS chứ không phải nghĩ mấy cái chuyện vớ vẩn lãng xẹt đó.Haizz.. Trong đầu óc tôi đang xảy ra cuộc hỗn chiến giữa 2 tư tưởng. đại khái là tôi nghĩ nhiều lắm..Nói chung là vào 2 việc. Thứ nhất tôi tập,cố tập..Hai là tôi ra ngoài xem đó là ai ..

tô nên làm gì đây? Giữa lúc tôi đang miên man suy nghĩ thì nghe tiếng gọị bất chợt của quản lí

"Yoori,yoori.."

Tôi đi theo tiếng gọi và ra ngoài. đỐI diện tôi,phải chắc các bạn đã biết, chỉ có người đó, kẻ thù của tôi, người đã chạm mặt tôi ở căng-tin,Dịch Thiên vi. Cô ta mở lời hăm dọa nhưng tôi không thèm nghe, mà cứ nhìn chằm chặp vào Dịch Thiên Hạo-papa của cô ta. Cái vẻ mặt đằng đằng sát khí đó nhìn đã thấy ghét.

"Này cậu ko nghe tôi nói gì à?" Cậu ta thấy cái sắc mặt của tôi biết mình bị "bơ nặng" nên gượng hỏi

"Không..." Đây mới là bản chất thật sự của tôi, đáp lại bằng 1 câu vô vị

Thiên Vi nổi sung lên, cô chạy tới chỗ bố mình, làm người đàn ông lạnh lùng đó phải đột ngột quay lại, cuối cùng cũng chịu nhinfd..Haizz.. xung quanh chúng tôi,trên cái hành lang này,giữa 2 bức tường đối lập nhau chỉ có 3 người...Dịch thiên hào sau cái vụ méc của cô con gái thì buông điếu thuốc xuống, quay sang nhìn, ánh mắt thật lưỡng lự. Giờ thì toi thấy sợ, nhưng cái ánh mắt đó thật sự rất đỗi thân quen..Đầu óc tôi loạn hết cả lên..

"Cô ta lm gì con?" "Không thèm nghe con nói."

Chỉ là không thèm nghe thôi sao? Tôi khinh loại người này.Và người đàn ông toát lên cái vẻ lạnh lùng đó lại nhìn tôi 1 lần nữa. Tôi xin ông tôi van ông..cho tôi biết sự thật đi.

"Ông là gì đối với tôi?"

Giọng tôi nhỏ lại, đầy nghi ngờ. Nhưng thật thất vọng, ông ta lại đáp lại trái ngược với mong đợi của tôi.

"Tôi là cha của con bé...Cô đã làm con bé nhà tôi buồn." Xin hãy trả lời đi, cho tôi biết sự thật đi.Tôi chán nản lắm oy.

"ÔNG LÀ GÌ CỦA TÔI???"

Tôi"gào thét" trong nước mắt. Cái điệu bộ gào thét như bây giờ,đáng lẽ phải là lần đầu tiên, sao mà cứ như cả chục lần. Thiên hạo nhìn tôi ngạc nhiên, ông ta ấu trĩ hơn tôi tưởng. "Tôi không là gì cả" "2 cha con ông y như nhau."

Tôi kết thục bằng câu nói chả có nghĩa lí ấy. Nực cười thật. tôi nhếch mép cười.Giờ tôi thật sự muốn cười. Sao ông lại xuất hiện? Lí do?Lí do? Tại sao nhìn ông tôi lại đau lòng đến thế? Tôi lấy tay gạt nước mặt, phải kìm nén, phải kìm nén. vào phòng tập, TFBOYS nhìn tôi đầy thắc mắc. Nỗi buồn tôi dịu lại... Ước gì tôi có thể quên đi. Tôi bơ phờ nằm dài trên ghế sofa.Hehe lại nhớ đến cái cảnh 3BB nằm trên ghế, chân đã dài lại còn gác lên nhau. Buồn cười quá đi. Dù tôi có đau lòng đến đâu chỉ vì nghe vài cái tên, thì tôi vẫn biết Khải bảo nhìn tôi nãy giờ.Anh lại đến bên cạnh tôi.Em yêu anh, hihi. Anh là người quan tâm em nhất.

"Em có sao không?" "....."

Tôi ngước mắt lên nhìn. Thank you my star. tôi bơ quơ trong không khí hệt như tên say rượu, mà tôi có say đầu nhỉ?

"Em có sao không hả?" Anh ấy hét ầm lên làm kinh động mọi người. Thấy tôi cứ như 1 con điên, quản lí đành đưa tôi vè nhà.

:: NHÀ TFBOYS::

Tôi trở về trong sự chán nản. haizz có vẻ tôi suy nghĩ hơi nhiều thì phải. Vậy thì làm gì giờ. TFBOYS chỉ biết lững thững đưa tôi vào nhà, còn chuyện gì tôi tự lo liệu. vào phòng tôi nhảy hẳn lên giường nằm suy nghĩ giờ tôi muốn ngủ.

"Cộc cộc côc."

Có tiếng gõ cửa? Tôi ngồi dậy vuốt lại mái tóc, mở cửa. Gặp 3BB phải đẹp đẽ chứ hờ hờ. Thì ra là Thiên Tỉ, anh ấy nhìn tôi bơ phờ có chút lưỡng lự nhưng rồi cũng hỏi han vài câu xong biểu đi ăn cơm. Tôi đóng cửa phòng lại và đi vào nhà bếp. Dù đã ngồi xuống nhưng ai cũng nhìn nhau mà không cầm đũa lên. Ui da tôi đói lắm rồi nhưng chả lẽ đầu têu trước Haizz cơm canh nguội lạnh hết oy. tôi đành cầm đũa lên và GẮP trong 3 cặp mắt ngạc nhiên. Ăn đi ngon mờ. Ngay phút giây đó 3 đôi đũa còn lại cũng được cầm lên...

" Này miếng này của em cơ mà."

Xin thưa mí cỏ, tôi hơi bất lực, ngay lúc này tôi đang tranh giành miếng ăn với Nhị Nguyên. Hì hì thứ gì tôi cũng thể ngường nhưng miếng ăn thì không được. Chứng kiến cái cảnh nửa thật nửa đùa đấy, Khải ca đành xen vào

" Nguyên em nhường không được ak?"

Lập tức Nhị ca nhìn ca ca. Xin lỗi anh em đã làm tình bạn sứt mẻ. Hừm nguyên nhi thôi không chấp nữa nhường cho tôi....

Trong 3 người đó....chỉ có 1 người...1 người duy nhất....đang cắm đầu vào cái điện thoại. mà không biết nó có sức hút gì ngoài cái màn hình lập lòe ấy mà Thiên Tỉ vừa từ tốn ăn cái tay thì cứ lướt lướt. tôi lay người anh ấy, làm cái vẻ mặt đang chăm chú....bỗng nhiên bị ngây thơ.

"Yoori,cái gì?" "điện thoại anh có cái gì vậy?"

Không cần đợi câu trả lời tôi ngó măt vào màn hình điện thoại. Các bạn có biết là cái gì không?????? Rõ khổ ăn không ăn ngủ không ngủ nói không nói,mà cứ chúi chúi vào cái màn hình xem bình luận của fan chất Thiên Chỉ Hạc. Chỉ là ảnh vừa post 1 tấm ảnh mới. hehe thảo nào suốt nãy giờ ngồi cười mà không buôn với anh em. Tôi cầm đũa chỉ chỉ liếc mắt cười đểu với 2 ca ca còn lại.....Họ cũng nhìn tôi....Trời ơi tôi không nhịn được cười... Cả đám cười phá lên, cuối cùng gương mặt lạnh lùng đó đành tắt tạm màn hình điện thoại, nhìn 3 cái vẻ mặt như hề, cười muốn té ghế luôn của chúng tôi.

"Cười gì vậy?" Thiên Thiên đặt đũa xuống, khoanh gọn tay lên bàn nhìn. Anh ấy cứ bị yêu ế.

"Có...cười...ười....gì đâu..." Nguyên Nguyên xua tay cái miệng lúng búng đầy thức ăn. Huh...giờ nhìn anh còn buồn cười hơn. hahaaaaaaaaaa.

Trong cái đám này, đầu têu là tôi, cười to nhất xũng là tôi, sung nhất cũng là tôi, đứa con gái duy nhất cũng là tôi.

......Bữa ăn lại diễn ra....trong đó có rất nhiều thú vị...

::8pm::

Giờ đã 8h rồi mấy chế ạ. Thật sự tôi không thể làm gì ngoài ngủ. Nhưng nằm mãi không tài nào chợp mắt được. Chán thật.. Tôi cứ lăn đi lăn lại trên giường, làm đủ mọi việc.

"Cộc cộc." Lần này tôi nghe mấy lần gõ cửa. Tôi bò rột dậy. Là Dương Dương hehe vừa nãy em trêu anh xin lỗi.

"En có muốn đi dạo không?" Chắc vì tôi lùn quá hay sao mà anh ấy phải chúi nhẹ người xuống, em lùn quá hihi.

"Uwmmm được ạ.Em cũng đang chán ạ."

Tôi cười ngai ngùng và đóng cửa để thay quần áo.Chắc giờ này ngoài trời đẹp lắm,thời gian này đi là tốt nhất. Sau khi sửa soạn xong, tôi ra ngoài cùng 3BB, có vẻ tâm trạng đang bức bối của tôi sẽ dịu lại khi ra ngoài.

::Công viên::

Tôi đi lướt qua những hàng ghế đá, vượt qua từng ngọn gió. tôi lon ton chạy trước...Xin nỗi đau trong lòng tôi hãy xóa tan tôi xin đây. Dịch Thiên Hạo...Thiên Vi hãy xóa đi trong kí ức tôiiii

Xin lỗi nhé chap này mk hơi chú tâm đến tâm trạng của Yoori, mà ít sâu sắc về TFBOYS. Chắc chắn chap sau sẽ ko thế đâu ạ.

Bạn đang đọc Thần Tượng Của Tôi-Tfboys của Lâm Thiên My
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.