Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chơi sinh tồn (2)

Tiểu thuyết gốc · 2116 chữ

Chương 43: Trò chơi sinh tồn (2)

Thế giới này là một thế giới giả tưởng, do thằng thần kinh nhàm chán nào đó tạo ra. Nơi này giống như một trò chơi đẫm máu, người chơi muốn sống sót thì phải điên cuồng chém giết, chém giết không ngừng.

Mới đầu chỉ là giết dã thú, dần dần phải chiến đấu với cả người lẫn thú của các quân đoàn khác.

Người chơi được lựa chọn ngẫu nhiên ở các đất nước khác nhau, với đủ loại lứa tuổi, đủ loại nghề nghiệp khác nhau.

Không cần biết bạn là ai, chỉ cần bạn xem đoạn video với tựa đề "Hướng dẫn cách bắt pokemon chuyên nghiệp", thì bạn chính là kẻ được chọn.

Nội dung của đoạn video kia quay cảnh, một nhóm người đang điên cuồng đuổi bắt đám dã thú khổng lồ trong rừng, sau đó lại chuyển sang cảnh nhóm người đang chiến đấu với đám thực vật biến dị, còn có cả cảnh thu phục quái vật dưới đáy biển.

Khi đoạn phim kết thúc, màn hình hiện ra một dòng chữ màu xanh lá cây "Chào mừng bạn gia nhập trò chơi, hi vọng bạn không ngỏm quá sớm!".

Đoạn video này cũng không phải muốn tìm là lập tức tìm được, nó xuất hiện rất ngẫu nhiên, thời gian không hề cố định. Hơn nữa một khi nó xuất hiện trước mặt, dù có xem hay không người đó cũng bị kéo vào thế giới giả tưởng này, sau đó bắt đầu những chuỗi ngày kinh hoàng nhất trong cuộc đời.

Nam chính tên Huỳnh, là kẻ từ dị giới xuyên đến. Hắn xuyên vào một cảnh sát hình sự được hai năm, trong một lần đang xem lại loạt ảnh hiện trường vụ án thì đoạn video kia thình lình xuất hiện.

Vốn là một kẻ yêu thích những cảnh máu me, hắn hào hứng xem hết đoạn video. Khi thấy dòng chữ màu xanh xuất hiện trên màn hình, hắn chắc mẩm đấy là chỉ là chiêu trò PR phim của một hãng nào đó nên không để tâm lắm. Nhưng hơn mười giây sau đó, cả người hắn bốc hơi khỏi văn phòng làm việc tại cục cảnh sát hình sự của thành phố.

Bước vào thế giới giả tưởng, hắn như cá gặp nước. Tận dụng những kinh nghiệm chiến đấu ở dị giới, hắn sáng lập ra quân đoàn hùng mạnh nhất đại diện cho khu vực châu á.

Nữ chính tên Hằng, là một bác sĩ thú y, khi mới vào nơi này được nam chính giúp đỡ, sau đó cả hai hợp lực, dẫn dắt quân đoàn của mình đánh bại các quân đoàn của bốn châu lục khác.

Sau cùng, quân đoàn của họ đánh thắng trận cuối cùng, trở thành nhóm đầu tiên thoát ra khỏi thế giới giả tưởng này, về với thế giới thực.

Vai diễn của Diễm tên Hiền, một con nhóc vừa tròn hai tuổi. Do bố mẹ là hai kẻ nghiện game loại nặng, hầu hết thời gian trong ngày đều cắm mặt vào máy tính, để đứa con mới hai tuổi ôm Ipad chơi một mình.

Một ngày đẹp trời, bi kịch đã sảy ra, đoạn video xuất hiện mang con nhóc hai tuổi, nói còn chưa sõi đến cái thế giới chém giết tàn khốc này.

Một điều hiển nhiên, con nhóc yếu nhớt kia không thể sống nổi quá nửa giờ ở nơi đây, khi vừa được thang máy dịch chuyển không gian đưa vào thế giới trò chơi cấp 1, con bé nhanh chóng trở thành bữa tráng miệng cho bọn báo đốm ở gần đó.

Đọc xong đống tài liệu con bệnh hệ thống truyền tải cho, Diễm tức muốn khạc ra máu.

Hẳn là một con nhóc hai tuổi, còn rách nát hơn cả vai diễn của thế giới trước.

Có con thần kinh muốn hại chết bà đây mà, không thèm chơi nữa, đình công toàn tập!

Hệ thống: "..."

- Em dậy rồi à?

Giọng nói non nớt từ phía trên vọng xuống, truyền vào tai cô.

- Có muốn ăn gì không?

Diễm mở hẳn đôi mắt đang khép hờ ra quan sát xung quanh, còn chưa kịp nhìn thấy những thứ khác, khuôn mặt nhỏ nhắn của một con bé lạ hoắc tiến lại kề sát mặt cô, rồi lại thêm một cái mặt của thằng nhóc ranh nào đó, rồi lại một đứa khác kéo theo một đứa khác nữa.

Diễm công chúa: "..."

Mấy con bệnh nhi đồng này đang diễn xiếc gì vậy?

- Em có đói không?

Thấy cô trợn tròn mắt nhìn cả bọn, con nhóc vừa nãy lên tiếng hỏi lại lần nữa.

Bọn chúng vốn là trẻ mồ côi đang sinh sống tại một nhà thờ nhỏ, vì điều kiện sinh hoạt của nhà thờ có hạn, chỉ có một cái máy tính rất cũ, nên mọi người trong nhà thờ chia nhau dùng chung.

Hôm nay là ngày đến lượt nhóm bốn người chúng nó sử dụng máy tính, đang hí hoáy tìm bài tập làm văn mẫu cho học sinh lớp 5 để tham khảo, thì đoạn video kia xuất hiện, cả bọn còn chưa kịp hiểu chuyện gì sảy ra đã bị đưa đến nơi này.

- Không đói.

Diễm lắc đầu, nhỏm người dậy chui ra khỏi vòng vây khuôn mặt.

Cô liếc mắt nhìn quanh một vòng, đây là một căn phòng ngủ được trang trí đơn giản, hay nói đúng hơn là trống huếch trống hoác, chẳng có đồ vật gì ngoài một cái giường lớn. Cô đoán đây chắc là nhà ở thế giới này của một trong bốn đứa nhóc kia.

Khi vừa đến thế giới này, người chơi mới sẽ được đưa thẳng đến phòng chờ dành cho tất cả các người chơi. Ở đó, mỗi người đều có thể dùng ý nghĩ tạo ra một ngôi nhà riêng cho mình, nghĩ thế nào nhà sẽ tự động chuyển đổi như thế, từ màu sắc cho đến hình dáng, từ bên ngoài cho đến nội thất bên trong, thậm chí muốn cả một khu rừng rộng vài nghìn héc ta trong nhà, cũng sẽ được hoàn thành trong chớp mắt.

Phòng chờ của khu vực châu á có mười năm phòng, mỗi phòng là một quân đoàn, số người không giới hạn. Nơi Diễm đang ở là phòng chờ thứ sáu, quân đoàn của phòng này vài ngày trước tham gia đối chiến với một quân đoàn thuộc loại mạnh của khu vực châu phi, cả đoàn bị giết sạch không còn một mống, cho nên hôm nay tất cả người chơi ở phòng này đều là người mới.

- Đây là nhà của chị.

Cái Nga thấy cô nhìn quanh một lượt rồi im lặng không nói gì, nó liếm nhẹ làn môi khô nứt, lên tiếng giới thiệu:

- Chị tên Nga, chị này tên Ngọc, hai anh kia là anh Quân và anh Hùng.

Nó lần lượt chỉ vào từng người trong nhóm.

- Bọn chị thấy em nằm ngủ bên ngoài quảng trường nên đưa em về đây. À đúng rồi, chắc em thích uống sữa hơn chứ nhỉ, để chị pha sữa cho em uống nhé!

Nói rồi chẳng đợi cô trả lời, con bé đã chạy vụt về phía phòng bếp.

Trong đống tài liệu hệ thống truyền tải cho cô có viết rõ ràng, lúc cơ thể này của của cô được đưa đến đây, đám người đến trước cho rằng đấy chỉ là con nhóc răng còn chưa mọc hết, chẳng giúp được gì cho chúng khi trò chơi bắt đầu, nên không kẻ nào quan tâm, để mặc nó khóc hết hơi rồi tự lăn ra ngủ.

Mấy đứa nhóc này đến sau, chúng dù còn nhỏ, nhưng là cô nhi nên trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác. Biết bản thân bị đưa đến một nơi quái dị cũng không khóc lóc ỉ ôi đòi về nhà, mà lại cố gắng tìm hiểu xem bản thân đang ở đâu.

Thấy đứa bé nằm một mình trên mặt đất, quần áo lấm lem, hai mắt sưng đỏ vì khóc nhiều nhắm chặt lại, cái miệng nhỏ nhắn thi thoảng bật ra những tiếng thút thít nho nhỏ.

Cả bọn xúc động vì thấy một đứa bé còn ít tuổi hơn mình rất nhiều, cũng bị đưa đến nơi quái quỷ này, chúng lập tức cử thằng Quân, là đứa to khoẻ nhất nhóm bế đứa bé đi cùng.

Sau đó bọn nhóc dựa theo hướng dẫn của tên tổng giám đốc điều hành thế giới này, có nickname Bố Già, tự tạo nhà cho mình, rồi ăn uống nghỉ ngơi.

Dù bản thân chúng lo cho mình còn chưa xong, nhưng vẫn luôn quan tâm, chăm sóc chu đáo cho đứa trẻ vô dụng kia. Khi trò chơi vừa bắt đầu, thấy bọn báo đốm vây lại tấn công, hai thằng con trai trong nhóm cầm một khúc cây to gần bằng người mình, liều chết xông lên cản bọn báo để hai đứa con gái và đứa trẻ chạy trốn.

Nhưng sức chúng nó chọi sao được bọn dã thú, chưa đến một phút đồng hồ, cả năm đã bị bọn báo phanh thây, nằm yên trong dạ dày của chúng.

Diễm thở dài trong lòng.

Cuộc đời này có thật nhiều điều khiến người ta khó hiểu, chẳng hạn như một đám trẻ còn chưa trưởng thành, còn có tình người hơn cả đám người tóc sắp ngả màu. Thế giới quá vặn vẹo!

Lúc này, cái Nga cầm theo bình sữa hấp tấp chạy tới, dí núm ti nhựa vào miệng cô.

- Đây, ngon lắm, em uống đi.

Nó nhẹ nhàng dỗ dành, Diễm trợn trừng mắt.

- Mấy tuổi rồi mà còn uống sữa.

Cô nhăn nhó, đưa bàn tay mũm mĩm đẩy bình sữa ra xa.

- Có cơm hay cái gì giàu chất dinh dưỡng không? Không ăn no lấy đâu sức mà đi săn thú.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +15 đến từ Lê Thị Nga."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 14 đến từ Lê Minh Ngọc."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 14 đến từ Lê Hồng Quân."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 14 Lê Văn Hùng."

- Em... em...

Cả bọn trợn mắt lắp ba lắp bắp. Chúng không thể tin một đứa trẻ mới hai tuổi lại có thể nói ra một câu dài có nhiều nghĩa như vậy, chúng còn không dám chắc, liệu con bé có biết đi săn thú có nghĩa là gì không nữa.

Diễm thả năm con linh thú ra, cho chúng đánh chén no nê một bữa trước giờ nhập trận.

Nhìn bọn trẻ con với bộ dạng quái dị đột ngột xuất hiện, bốn đứa nhóc còn chưa hết khiếp sợ vì câu nói của Diễm tiếp tục bị doạ cho ngã ngồi xuống đất, ba hồn bẩy vía như muốn bay thẳng ra ngoài.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 50 đến từ Lê Thị Nga."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 51 đến từ Lê Minh Ngọc."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 50 đến từ Lê Hồng Quân."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 50 đến từ Lê Văn Hùng."

- Chúng nó là ai thế chị đại?

Cá Hổ chớp chớp đôi mắt to tướng của mình.

Bọn linh thú chẳng hề ngạc nhiên khi thấy cô trở thành con nhóc hai tuổi, do chúng và cô có khế ước linh hồn nên cô trực tiếp chuyển tiếp đống tài liệu của hệ thống cho chúng thông qua suy nghĩ. Tránh trường hợp vừa nhập vai đã gặp cảnh đánh nhau té khói, mà quân mình vẫn như bọn ngố không hiểu gì.

Trong khi bọn nhóc khiếp sợ nhìn bọn quái dị trước mặt, bọn quái dị kia cũng đang tò mò đánh giá chúng.

- Người chơi mới ở nơi này.

Diễm ngắn gọn trả lời.

- Ồ! Người mới bé tẹo như cái kẹo, chậc chậc.

Gà Tinh đỏm dáng vuốt ve mái tóc như lông công của mình, đưa ra lời nhận xét.

- Công nhận.

Hạc toi và sâu xanh gật gù.

- Thịt của mấy cái kẹo này chắc gì đã đủ nhét kẽ răng cho bọn thú mấy đứa nhỉ!

Giun Vương cũng ngứa mồm chen vào.

Mấy cái kẹo: "..."

Cô giáo của cái lũ này đâu rồi, vẫn chưa dạy cho chúng nó biết thế nào là phép lịch sự tối thiểu à?

Bạn đang đọc Thần Tiên Cũng Phải Sợ sáng tác bởi Anhglennemeier
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhglennemeier
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.