Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại náo dị giới (28)

Tiểu thuyết gốc · 2035 chữ

Chương 37: Đại náo dị giới (28)

Hai con quái đưa mắt nhìn nhau gật mạnh đầu, con quái Lương tháo cái nhẫn ngọc màu đỏ lựu trên ngón tay cái, thả xuống mặt đất. Một làn khói đỏ sẫm từ bên trong nhẫn ngọc xông ra ngoài, kèm theo một loạt tiếng hú quái dị như tiếng bọn dã thú kêu gào vang lên.

Hơn trăm tên xác ướp nối đuôi nhau xông ra ngoài. Lượt xác ướp này cao cấp hơn hẳn hai lượt trước. Bọn chúng kẻ bay, kẻ nhảy, nhanh như chớp xông thẳng vào trận chiến.

- Mẹ nó, ở đâu ra mà lắm xác thối thế này?

Sâu xanh nhìn bọn xác ướp mới nhập trận đã phấn khích như vừa hút cần, điên cuồng phóng công kích, nó vừa đánh trả vừa gào ầm lên.

- Đây là xác những kẻ bỏ mạng trong bí cảnh này, hai con quái kia sau khi hấp thu tu vi, đã luyện hoá bọn họ thành một loại xác ướp đặc biệt, có thể tu luyện như người sống!

Ở trên không trung, giun Vương ló đầu gào xuống.

- Lại còn có cả thứ gấu chó như thế nữa á?

Sâu xanh líu lưỡi.

- Thảo nào bọn xác khô này lợi hại như vậy, còn có cả vài con hoá thần kỳ đỉnh phong! Thật là mẹ nó, toàn lũ quái thai!

Bọn hạc toi và bộ ba quái dị dang hoạt động hết công xuất, chống lại thế tấn công mạnh mẽ của quân địch, đến thời gian lau mồ hôi cũng không có nên không thể xen mồm vào hóng hớt được.

Hai con quái tranh thủ lúc Diễm và bọn linh thú bị đám xác ướp quấn chân, chúng vận động linh lực tấn công thái cực đồ trên không trung.

Nhìn bọn quái đang hăng say đánh thái cực đồ, Diễm nhếch môi cười khẩy.

Có mỗi cái trò mèo rách này mà cũng đòi chơi với bà đây, còn non và xanh lắm!

Bọn xác ướp cấp cao thấy lửa của Phượng Linh phát ra uy lực khủng bố, biết không thể đánh trực diện, chúng liền triển khai kế hoạch mới. Những con có thể bay liền đứng từ xa tập kích, những con không bay được thì đứng bên dưới chơi trò dương đông kích tây.

Diễm công chúa: "..."

Mẹ nó, đến cả xác ướp ở đây đầu cũng có vấn đề, chúng mày tưởng bà đây là con nít vài tháng tuổi à mà bày ra cái trò dương đông với chả dương tây. Bọn bay đã nóng lòng muốn đầu thai thế thì bà đây tiễn chúng mày thăng luôn, kiếp sau nhớ đầu thai làm con xác ướp thông minh một chút, nhớ là có còn gặp phải bà thì tránh xa chút nhá, không thì chúng mày lại tanh bành như kiếp này thôi. A mi phò phò!

Niệm xong một bài sớ, Diễm quăng Phượng Linh lên không trung. Phượng Linh lắc mình biến thành một cái vòi rồng khổng lồ, những sợi lông mềm mại phun lửa liên tùng tục, nó bay đến đâu, mọi vật ở đấy đều bị đốt thành tro trong chớp mắt.

Thấy bọn xác ướp bị Phượng Linh tiêu diệt quá nửa, đám linh thú càng thêm hăng máu, gào hú ầm ĩ.

- Quá ngầu!

Cá Hổ gào lên phấn kích.

- Giải quyết xong bọn xác thối này, tất cả chúng ta xông lên làm thịt hai con quái kia ngay và luôn. Thật là hết sẩy!

Giun Vương cũng hưng phấn bè theo:

- Chưa bao giờ ông đây được giết đã tay như thế này, hôm nay dù có chết ở đây ông cũng cam lòng.

Gà Tinh quang quác châm chọc con giun:

- Xì, đồ giun tư tưởng lùn, chưa thịt dược hai con quái mà đòi sống đòi chết rồi! Tư chất quá kém, loại!

Giun Vương: "..."

Đám linh thú: "Ha hả..."

Hai con quái thấy quân bên mình bị tiêu diệt nhanh chóng, còn bọn thái cực đồ của địch thì bay loạn cào cào, khiến chúng muốn phá được một cái cũng mệt bở hơi tai. Cả hai tức đến mức người run bần bật như bọn cò sắp chết cóng.

Bọn chúng vốn chắc mẩm, nếu trực tiếp quần chiến, dưới đòn công kích của chúng, con ranh kia chắc chắn chết không kịp ngáp. Nhưng con gái cưng lại muốn bắt sống kẻ khiến nó bị huỷ tu vi, cho nên chúng mới thả bọn xác ướp ra để mài mòn linh lực của con ranh và đám linh thú kia, sau đó dễ dàng tóm sống cả bọn.

Ai ngờ bọn quái tính đi tính lại, lại không tính tới đối phương thực lực mạnh hơn mình tưởng rất nhiều, thành thử đám tay chân khiến chúng tự hào đã đi đầu thai gần hết.

Con quái Lương tức muốn khạc ra lửa, nó vận dụng linh lực, phóng ra một cột sáng màu đỏ, mang theo sức mạnh huỷ diệt đánh thẳng về phía bọn sâu xanh.

- Cẩn thận!

Giun Vương gào lên kinh hoàng, nó đã từng được thưởng thức qua cái thứ ánh sáng đáng tởm kia, cho nên hiểu rất rõ sự lợi hại của nó. Chỉ cần bị nó đánh trúng, nhẹ thì một phần cơ thể biến mất, nặng thì hoàn toàn tan thành tro, mà khiến người khác giận sôi máu là cái thứ quỷ quái đó còn có thể tự đuổi theo kẻ địch y như vật thể sống.

Bọn sâu xanh nghe thấy con giun nhắc nhở, tất cả không ham tấn công nữa, đều lui về phía sau phòng ngự. Nhưng đẳng cấp của chúng và bọn quái chênh lệch quá lớn, công kích của cả bọn bị cột sáng đánh văng ngược trở lại. Sói ba mắt và trâu đực là hai con tu vi kém nhất bọn, tốc độ chạy chậm hơn tốc độ cột sáng rất nhiều, thành thử chúng nó bị dính đạn đầu tiên.

- Grào...

- Oào...

Hai con kêu lên đau đớn.

Sói ba mắt bị cột sáng ăn mất nửa cơ thể, nội tạng đổ sụp xuống đất, máu như dòng sông nhỏ chảy ồ ạt ra ngoài. Trâu đực trông còn thảm hại hơn, cơ thể của nó chỉ còn lại cái đầu và hai chân trước, đôi mắt uất hận trợn trừng đầy vẻ không cam.

- Con mẹ mày!

Sâu xanh thấy thảm trạng của đồng bọn, nước mắt rơi như mưa.

- Ông đây liều với bọn chó má chúng mày!

Nó xoay người lại, điên cuồng lao thẳng về phía cột sáng. Hạc toi và gà Tinh hai mắt đỏ bừng rơm rớm nước, nhanh chóng vọt theo hỗ trợ con sâu.

Giun Vương và bộ ba quái dị nhìn nhau, chúng thấy sự kiên định, cùng khí thế sôi sục của đồng bọn đang bốc cháy bập bùng.

- Chiến!

Con giun hét lên một tiếng, cả bốn lao nhanh như tên xông về phía bộ ba sâu, gà, hạc.

Trên không trung, đang dọn dẹp nốt bọn xác thối bên dưới, nghe thấy tiếng gào thảm của sói ba mắt và trâu đực, Diễm ngạc nhiên cúi đầu nhìn xuống. Do có khế ước liên kết với nhau, cô có thể cảm thấy sinh mạng của chúng đang cạn dần.

Sói ba mắt và trâu đực cũng cảm ứng được ánh mắt của cô, chúng cố di chuyển tròng mắt càng ngày càng mù mịt của mình tìm kiếm. Miệng con sói hơi mấp máy, như còn điều dang dở muốn nói cho xong, trâu đực thì đã hoàn toàn bất động, nó trút hơi thở cuối cùng trong sự đau đớn và lo lắng cho đồng đội còn ở lại.

Cả người Diễm cứng đờ, lại nhìn thấy bọn sâu xanh đang liều chết xông lên đối chiến, cơ thể cô như sao băng lao vút tới.

Con mẹ nó! Cái lũ thần kinh chết tiệt này, mọi ngày có nguy hiểm là cúp đuôi chạy nhanh hơn sóc, thế mà mẹ nó hôm nay bị chập dây nào mà lại ngu đần đâm đầu tìm chết! Bà đây còn đứng lù lù ở đây mà chúng mày không biết chạy đến núp lùm, lại để bọn chó má kia đánh cho tan nát hoa loa kèn thế kia!

Cô điên cuồng gào thét trong lòng, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm con quái Phương đang nhe nhởn đắc ý.

Con quái Cường thấy cô xông tới tiếp viện bọn linh thú, nó liền phóng ra một cột sáng màu đen, sức mạnh không kém gì cột sáng đỏ của con quái Phương, cột sáng như con rắn khổng lồ, uốn lượn vài vòng trên không trung rồi đánh thẳng về phía cô.

Hiện tại đối với bọn quái, bắt sống hay giết chết cô đã không còn quan trọng, chúng nó tin rằng, dù cô có chết chúng cũng có cách hành hạ, khiến cô thần tan, hồn nát, vĩnh viễn biến mất khỏi trời đất này.

Nhìn công kích của con quái vun vút lao thẳng tới, Diễm thu Phượng Linh lại, cầm chắc trong tay. Phượng Linh cũng cảm nhận được cơn giận của bà chủ, nó run lên nhè nhẹ, màu đỏ trên lông càng thêm chói lọi vài phần.

- Lửa Phượng giáng thế, trời tan đất biến!

Diễm gào lớn, bàn tay cầm Phượng Linh nâng lên chém thẳng về phía cột sáng của con quái. Hơn mười lưỡi đao lửa khổng lồ từ Phượng Linh vọt ra, mang theo uy lực hủy diệt chẻ vụn công kích của đối phương.

Hai luồng linh lực khổng lồ va vào nhau, một tiếng nổ khiến trời rung đất chuyển vang lên ầm ầm.

Con quái bị sóng lực đánh lùi lại phía sau gần chục bước, Diễm trực tiếp bị hất văng ra phía xa, máu từ miệng cô trào ra liên tục.

Hơi nhíu mày khó chịu, cô đưa tay quẹt ngang dòng máu đỏ rực, đứng thẳng người, lại một lần nữa lăng không bay thẳng về phía bọn con sâu.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 437 đến từ Vũ Tiến Cường."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 490 đến từ Vũ Thuý Hà.”

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 495 đến từ Lãnh Như Nguyệt.”

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 497 đến từ Trình Tố Vân.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ... + 489 + 493 + 495...”

Con quái cường trợn tròn mắt nhìn theo bóng dáng của cô.

Nó không ngờ con ranh kia có thể dễ dàng phá giải công kích của nó như vậy. Hơn nữa lại còn vẫn có thể tiếp tục bay tới hỗ trợ bọn linh thú bên kia. Nó hoang mang vô cùng, cứ cảm thấy con ranh kia mới là quái khủng chứ không phải bọn nó.

Bọn người Như Nguyệt và Thuý Hà cũng vô cùng khiếp sợ.

Thuý Hà còn chưa dám tin là người cha mạnh mẽ của mình bị con ranh kia đánh cho phải lùi lại liên tục gần chục bước, cô ta hỏi đi hỏi lại bọn người bên cạnh, nhằm xác nhận điều mình thấy có phải thật hay không.

Như Nguyệt âm thầm từ bỏ kế hoạch đánh cướp của mình, một kẻ mạnh như vậy, với bản lĩnh hiện tại của cô ta đến đánh tay đôi còn chưa đủ tư cách nói gì đến cướp đồ. Nhưng nếu sau này có cơ hội, cô ta vẫn sẽ tận dụng để đạt được mục đích.

Tố Vân, Vũ Phong và những người còn lại bây giờ không dám có ý xấu gì với Diễm.

Hiện tại nhìn thấy con ranh kia chúng đã thấy gai người rồi, nói gì đến việc dám đánh hay không. Nhất là Tố Vân, cô ta hiểu sâu sắc một điều, kẻ trước mặt hiện tại đã không còn là con hầu yếu kém, mặc cho cô ta thoả sức chà đạp như khi xưa nữa rồi.

Bạn đang đọc Thần Tiên Cũng Phải Sợ sáng tác bởi Anhglennemeier
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhglennemeier
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.