Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại náo dị giới (26)

Tiểu thuyết gốc · 1687 chữ

Chương 35: Đại náo dị giới (26)

Bóng dáng của bọn lão khọm và đám linh thú vừa khuất dạng, từ cửa vào thông giữa tầng năm và tầng sáu, hai cơn lốc một đen, một đỏ cuốn bụi đất bay mù mịt, mang theo uy lực huỷ trời diệt đất xông thẳng về phía Thuý Hà và bọn người Như Nguyệt.

- Gái yêu! Sao lại như thế này?

Hai con quái ánh mắt khó tin, nhìn đứa con gái cưng của mình hiện nguyên hình nằm bệt trên mặt đất.

- Cha, mẹ, cuối cùng hai người cũng đến rồi!

Thấy cột chống lưng cho mình đã xuất hiện, Thuý Hà kích động reo lên, hai hàng nước đen ngòm từ đôi mắt to tướng của cô ta chảy dài xuống đám xúc tu rủ dưới đất.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 324 đến từ Dương Thanh Lương."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 326 đến từ Vũ Tiến Cường."

- Tu vi của con... sao lại tụt hẳn xuống trúc cơ kỳ sơ cấp là thế nào?

Cả hai lắp bắp khiếp sợ. Bọn nó chỉ vừa rời mắt khỏi con gái của mình chưa đến một giờ đồng hồ, mà thế quái nào tu vi của con gái bọn nó từ một hoá thần kỳ trung cấp giờ lại chỉ là một trúc cơ tép riu là thế méo nào?

- Đứa chết tiệt nào hại con ra nông nỗi này?

Con quái Cường gầm lên giận dữ:

- Còn cả hai con hầu chết toi của con nữa, chúng nó chạy đi đâu rồi? Sao chúng lại không ở đây bảo vệ chủ. Bọn khốn này, hôm nay cha nhất định phải chẻ đôi chúng nó ra cho con hả giận!

Nó nhìn trái nhìn phải, nhìn trước nhìn sau không thấy hai con ngựa đâu, nhưng lại thấy bọn người Như Nguyệt và nhóm của linh thú cùng Diễm đang đứng ở phía xa.

Nghe con quái Cường nhắc đến hai con ngựa, dòng nước đen ngòm từ hốc mắt Thuý Hà càng chảy ra nhiều hơn.

- Con ranh kia đã cưỡng chế phá giải khế ước của con với bọn ngựa nhép, nên con mới trở nên thân tàn ma dại như thế này!

Cô ta dơ một cái xúc tu chỉ về phía Diễm.

- Cha! Cha nhất định phải giúp con, con muốn con ranh đó sống không bằng chết, sau đó con sẽ tự tay lột da rút xương nó, vứt cho đám bọ ở tầng chín ăn sống!

Hai con mắt to tướng của cô ả trừng lên dữ tợn, hàm răng lởm chởm nghiến vào nhau phát ra tiếng kêu kèn kẹt rợn người.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 378 đến từ Vũ Tiến Cường."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 380 đến từ Dương Thanh Lương."

- Làm sao có thể?

Con quái Cường khiếp sợ bật thốt lên, nó đã sống vài nghìn năm nhưng chưa bao giờ nghe thấy hay nhìn thấy kẻ nào có thể cưỡng chế phá giải khế ước linh hồn. Thế mà mẹ nó lần đầu tiên được thấy, kẻ bị hại lại chính là con gái cưng của nó.

Hai con quái đưa mắt ra hiệu cho nhau, cả hai lập tức đưa thần thức xông tới thăm dò thực lực của con ranh đang đứng nhởn nhơ bên kia.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 430 đến từ Vũ Tiến Cường."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 432 đến từ Dương Thanh Lương."

Diễm công chúa: "..."

Cái bọn bệnh này, sợ cũng phải phân chia giai đoạn là cái kiểu củ mía gì?

Hệ thống: "..."

Thế kiểu củ mía là cái kiểu qq gì?

- Con chắc chắn là con ranh đó chứ?

Con quái Cường nhìn con gái với ánh mắt đầy nghi ngờ.

Mẹ nó, không nghi ngờ thế nào được, con nhãi kia tu vi còn chưa cả bò lên đến kết đan, lại có thể phá giải được khế ước linh hồn do bị cưỡng chế lập lên! Nói ra ai tin? Khéo người nghe còn tưởng kẻ nói bị bệnh hoang tưởng cũng nên ấy chứ.

- Đương nhiên!

Thuý Hà cảm thấy bực bội vì bị nghi ngờ, cô ta chỉ sang bọn người Như Nguyệt đang ngồi bên cạnh.

- Tất cả bọn chúng cũng tận mắt nhìn thấy!

Đám người đột nhiên bị điểm danh, hoảng sợ run như cầy sấy. Từ lúc hai con quái xuất hiện, chúng mới hiểu rằng sự tự tin có thể đối phó được với bọn quái lúc trước ngây thơ đến mức nào. Với thực lực hiện tại của cả bọn, đỡ được một đòn công kích của chúng còn không nổi nói gì đến đánh thắng.

Đang cảm thấy may mắn vì con quái vật con không nhắc đến bọn chúng trước mặt cha mẹ nó, ai ngờ cuối cùng cũng vẫn bị lôi vào cuộc.

- Phải!

Như Nguyệt hít sâu một hơi, cố gắng tỏ ra bình tĩnh trả lời bọn quái:

- Chính là con ranh đó phá giải khế ước, bọn ta đều tận mắt nhìn thấy.

Lần này cô ả Tố Vân không hề cảm thấy ganh tị với Như Nguyệt, lúc này cô ta chỉ mong hai con quái kia đừng chú ý đến mình là đã cảm ơn cuộc đời lắm rồi.

- Lũ chuột nhắt này là ai?

Lão Cường đưa mắt đánh giá đám người một lượt.

- Quá yếu!

Quần chúng xung quanh: "..."

Mẹ nó, con thần kinh này có cần phải nói rõ ràng như thế không, nếu bọn này mà sống lâu như mày, lúc đấy chưa biết con nào yếu hơn con nào đâu nhá!

- Lúc này mà lão còn tâm trí quan tâm kẻ khác mạnh hay yếu nữa à!

Con quái Phương đưa tay gạt hai dòng nước mắt, cũng đen xì giống y của con quái con.

- Con gái cưng, con mau kể đầu đuôi rõ ràng xem nào. Còn con ranh kia...

Con quái liếc đôi mắt như rắn độc về phía Diễm.

- Mẹ hứa, hôm nay dù nó làm hay không làm con trở thành bộ dạng như thế này, mẹ cũng sẽ nhất định phanh thây, xẻ thịt nó cho con hả giận!

Quần chúng xung quanh: "..."

Meo ơi, thế này hỏi sao con quái vật con kia lại không thèm sợ trời, cũng chẳng thèm sợ đất, mặc sức tung hoành ngang dọc chẳng ngại bố con thằng nào. Đúng là rau nào sâu nấy, dòng nào giống vậy!

Giun Vương lo lắng nhìn Diễm dò hỏi:

- Này nhóc, ngươi có kế hoạch gì không? Chứ đợi bọn nó giãi bày tâm sự xong là tới tiễn chúng ta lên đường ngay và luôn đấy!

Diễm bĩu môi nhìn lại.

- Lo thừa, kẻ giết được bà đây còn chưa oe oe ra chui ra khỏi bụng mẹ nó đâu nhé, đời vẫn còn đẹp lắm.

Giun Vương: "..."

Bọn linh thú: "..."

Đến hai con quái kia còn chưa ngông cuồng như vậy, thế mà mẹ nó ai cho cái kẻ tâm thần này cái quyền được coi trời không bằng cái vung nồi thế hả hả!

Thấy bọn linh thú trợn mắt nhìn mình như tâm thần lên cơn, Diễm nhếch môi cười quyến rũ.

- Sao? Hôm nay mới phát hiện ra chị xinh đẹp này à?

Quần chúng xung quanh: "..."

Trong sự kinh ngạc không thốt lên lời của đồng bọn, cô lôi mấy con lợn lòi đã được làm thịt sạch sẽ ra khỏi túi trữ vật.

- Ngươi lôi bọn lợn chết này ra đây làm cái quỷ gì?

Giun Vương trợn muốn lồi con mắt nhìn đống lợn trắng hếu, nõn nà trước mặt.

- Ăn chứ còn làm cái quỷ gì nữa.

Cô quăng ánh mắt như nhìn đứa thiểu năng về phía nó.

Giun Vương: "..."

- À hú hú... ăn ăn ăn nào!

Sói ba mắt và trâu đực chạy vòng quanh đám lợn kêu gào ầm ĩ.

- Xời ơi hết sẩy, nổi lửa lên nào anh em ơi!

Gà Tinh, sâu xanh và hạc toi vừa phút trước còn ỉu xìu như cọng bún nát, nhìn thấy thức ăn thần thánh lập tức chuyển sang trạng thái tăng xông.

- Hê, hay lắm, tổ chức quá tuyệt vời!

Bộ ba quái dị ôm vai bá cổ reo hò ầm ĩ.

Giun Vương: "..."

Hình như mình vừa bị chuyển phát nhanh đến thế giới toàn bọn thần kinh hay sao thế này!

Bên kia ba con quái, một con hăng say kể, hai con hăng say nghe và một đám khán giả thỉnh thoảng chõ mồm chêm thêm vài câu, cho câu chuyện thêm phần máu chó.

Bên này, một người và một đám linh thú, kẻ kiếm củi, kẻ xẻ thịt, kẻ nhóm lửa, kẻ lại ngồi chơi, chẳng mấy chốc mùi thịt nướng thơm nức mũi toả ra, lan tràn mọi ngóc ngách

- Thơm quá, thơm quá!

Ngửi thấy mùi thịt nướng, giun Vương vứt sạch mọi lo lắng ban nãy sang một bên, nó mon men lại gần, hít hà khen thơm.

- Bây giờ ta mới biết thịt linh thú còn có thể ăn theo kiểu này đấy nha!

Nó vừa nói vừa chóp chép cái miệng lởm chởm răng nhọn, bọn linh thú nhìn nó như nhìn thằng nhà quê lần đầu đi ăn hàng.

- Chén thôi anh em!

Cặp đôi sói ba mắt và trâu đực dẫn đầu khai tiệc, chúng biến thành hình người, với tay nhấc bổng con lợn nướng khổng lồ đưa lên miệng cắn xé.

Bộ ba quái dị và cặp đôi vàng sâu, hạc cũng nhanh chóng nhập trận, con giun cũng không chậm lụt, dang hai cánh xông thẳng tới con lợn quay gần nhất.

Diễm công chúa: "..."

Bọn thần kinh này mà xông ra ngoài, bà đây đảm bảo chẳng mấy chốc mà cả thế giới bị chúng nó gặm sạch sành sanh, đến rác có khi cũng chẳng còn luôn ấy chứ.

Bạn đang đọc Thần Tiên Cũng Phải Sợ sáng tác bởi Anhglennemeier
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhglennemeier
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.