Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại náo dị giới (22)

Tiểu thuyết gốc · 1621 chữ

Chương 31: Đại náo dị giới (22)

Mọi người xung quanh ngạc nhiên nhìn con ngựa, chỉ riêng hai kẻ kia, cũng chính là hai con, ngựa Đen và ngựa Trắng vẫn đứng im như bù nhìn.

- Cha, mẹ?

Ngựa Dực tưởng rằng bọn chúng không nghe thấy, nó nghển cổ lên gọi to hơn.

- Ngươi chắc chắn là bọn họ chứ?

Diễm bay tới bên cạnh con ngựa xác nhận.

- Ta không biết.

Nó hoang mang.

- Nhưng huyết mạch của ta cảm thấy sự thân thuộc từ hơi thở của họ.

Diễm hơi nhíu mày, cô đã dò xét qua, linh hồn của hai con ngựa kia hoàn toàn không có bên trong cơ thể, nhiều khả năng là đã bị người khác phong ấn lại, hoặc cũng có thể nghiêm trọng hơn, ví dụ như linh hồn bị mang đi hiến tế chẳng hạn.

- Ồ!

Thuý Hà ra hiệu cho Như Nguyệt dừng lại câu chuyện.

- Ngươi là con của chúng nó?

Cô ta hứng thú quan sát, đánh giá con ngựa trước mặt.

Người ta nói, con của đầy tớ cũng là đầy tớ, vậy nếu đây thật sự là con của hai đứa hầu kia, chẳng phải cô ta sẽ lại có thêm một đứa hầu tu vi thuộc loại khủng hay sao.

Càng nghĩ cô ta càng hưng phấn, ánh mắt nhìn con ngựa sáng hơn vài phần.

- Ngươi đã làm gì với họ?

Ngựa Dực cũng đã nhận ra tình huống bất thường của cha mẹ mình, nó nổi giận, gầm gừ chất vất Thuý Hà.

- Sao nào?

Cô ả hất mặt kênh kiệu.

- Cho dù bổn công chúa có lóc da, xẻ thịt, uống máu chúng nó, thì đấy cũng là vinh hạnh của chúng nó. Còn mi, một con ngựa nhãi nhép cũng dám vặn hỏi công chúa cao quý như ta, thật láo toét!

Xoay ngoắt người lại phía sau, cô ta ra lệch cho ngựa Đen và ngựa Trắng:

- Bọn bay! Mau xông lên giết chết con ngựa nhép kia cho bổn công chúa!

Quần chúng xung quanh: "..."

Meo ơi, con thần kinh này bệnh cũng thật nặng, một câu không lọt tai là mang nắm đấm ra đè người thì cũng thôi đi, giờ nó còn bắt người ta tự tay giết con mình nữa kìa thánh thần ơi!

- Con mẹ mày!

Sâu xanh không nhịn được gào ầm lên:

- Cái loại khốn nạn, ác độc như mày còn đáng tởm hơn cả bọn quỷ, ông đây hôm nay nhất định phải biến đứa không bằng cả đống phân như mày thành thức ăn chó đông lạnh!

Vừa nói nó vừa phóng cột băng khổng lồ về phía Thuý Hà.

Ngựa Đen và ngựa Trắng thấy cô ta bị tập kích, vội vã bay vòng trở lại, đứng chắn trước mặt bảo vệ cho chủ.

Bọn gà Tinh và bộ ba quái dị nhìn vẻ mặt vênh váo của cô ả, cả bọn tức giận đùng đùng, xông lên đứng vây quanh con ngựa, chuẩn bị nhập trận.

- Thật mẹ nó không thể nhịn được, bọn lão cũng đến giúp một tay!

Bốn lão khọm rút ra vũ khí bản mệnh, nhanh chóng lao tới sẵn sàng ứng chiến.

- Ha hả...

Thuý Hà được hai con ngựa che chắn phía trước, cô ta hống hách ngửa đầu cười vang.

- Lũ hèn mọn bọn bay đã muốn chết chùm thì bổn công chúa cho bọn bay được như nguyện.

Lần thứ hai cô ta ra lệnh.

- Mau! Giết bằng sạch lũ súc sinh này cho ta!

Nhận được lệnh của chủ, hai con ngựa nhanh chóng lao tới, tung ra sát chiêu phóng thẳng về đám linh thú và bốn lão khọm.

- Cha ơi, mẹ ơi!

Ngựa Dực không để tâm đến đòn công kích đang bay thẳng về phía này, hai mắt nó đỏ bừng, xông lên gào lớn với hai con ngựa, mong rằng có thể khiến chúng nhận ra mình.

- Là con đây mẹ ơi! Con là Dực đây, mẹ ơi!

Hai hàng nước bi thương trào ra từ khoé mắt của nó.

- Cẩn thận!

Cá Hổ xô mạnh con ngựa sang một bên, nó phóng ra hai cột, một nước, một băng, lao tới đón đầu sát chiêu của bọn ngựa. Bốn lão khọm và bọn Hạc toi cũng không chậm trễ, tất cả phát ra công kích phóng theo sau cột nước và băng của con cá.

Diễm lăng không bay lên, bàn tay mảnh khảnh của cô nắm chặt Phượng Linh đang chuyển sang hình thái chiến đấu. Cô lao nhanh đến, đứng chắn giữa đòn công kích của đám linh thú và hai con ngựa.

- Quái vật! Ngươi bị đần à, mau mau tránh ra!

- Con nhóc, lùi lại phía sau!

- Chị đại! Bay lên phía trên nhanh lên!

- Ha hả...

Thấy cô liều chết xông vào trung tâm ảnh hưởng của sát chiêu, tiếng gào thét kinh hoàng của đám linh thú và bốn lão khọm, hoà lẫn tiếng cười sung sướng của cô ả Thuý Hà đồng loạt vang lên.

Diễm không để ý đến bọn họ, cô nâng cao Phượng Linh chém mạnh xuống, một luồng ánh sáng màu đỏ khổng lồ, mang theo uy lực cường đại cắt ngang đòn công kích của hai bên, khiến chúng biến mất hoàn toàn.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 389 đến từ Long Vương."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 394 đến từ Vũ Thuý Hà."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 399 đến từ Lãnh Như Nguyệt,"

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 401 đến từ Trình Tố Vân."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ... + 401 + 398 + 402..."

- Sao... sao có thể?

Giun Vương lắp bắp khiếp sợ. Không chỉ riêng nó, tất cả mọi người và thú có mặt ở đây đều trợn trừng mắt khó tin, một trúc cơ đỉnh phong lại có thể cản được công kích của hai con linh thú cấp thần cùng vài con bán thần và một đám cấp chín, cấp mười.

Mẹ nó! Chuyện này nếu đồn ra ngoài, kẻ nào có thể tin?

Bọn lão Dự chó điên đang núp lùm gần đó, cũng hoàn toàn chết chìm trong cảm xúc sợ hãi.

- Đi!

Lão Đồng dứt khoát lên tiếng.

- Còn ẩn ẩn núp núp cái chó gì nữa, hôm nay dù có ngủm ngay và luôn, lão đây cũng phải tham gia trận chiến hoành tá tràng này mới được!

Lão rút ra phi kiếm, bay vút về phía bọn lão Tùng trẩu.

Năm lão còn lại liếc mắt nhìn nhau.

- Đi thôi!

Lão Dự gật mạnh đầu ra hiệu cho bốn lão còn lại, cả năm dẫm lên phi kiếm bám theo lão Đồng.

Bên kia, Diễm bị lực ảnh hưởng của hai đòn công kích đẩy lùi lại vài bước, cơ thể yếu ớt không chịu được áp lực, cô hơi gập người, há miệng phun ra một búng máu tươi.

- Thật là mẹ nó! Cái thân thể rách nát này!

Cô bực mình chửi tục vài câu.

Bọn linh thú và bốn lão khọm đứng từ xa nhìn cô lo lắng, cả bọn nháo nhác định xông lại thì bị cô dơ tay ngăn cản, thành thử nhân lực đông là thế nhưng chỉ có thể đứng một bên lặng lẽ nhìn theo.

Hai con ngựa cũng không vì sát chiêu của mình bị hoá giải mà dừng lại, chúng nó tiếp tục phóng ra đòn công kích thứ hai. Hai luồng ánh sáng huỷ diệt, một đen, một trắng lao vun vút về phía cô.

- Để ta đến giúp ngươi một tay!

Giun Vương đứng nhìn trận đấu đang diễn ra ác liệt, máu trong cơ thể nó sôi sùng sục, nó quyết định xông lên cùng cô phản đòn.

Diễm không có thời gian trả lời con giun, cô nâng tay, dơ cao Phượng Linh đỏ như máu, lần thứ hai chém mạnh xuống. Lần này một cột lửa cháy bập bùng lao thẳng tới, đánh tan công kích của hai con ngựa, cùng lúc đó, thân thể cô bị đẩy lùi lại phía sau thêm chục bước, bọn ngựa cũng bị hất văng, rơi thẳng xuống đất.

- Mau... mau dùng cái này trói chúng lại.

Diễm khó nhọc quăng cuộn dây vây khốn cho giun Vương, con giun nhanh nhẹn chộp lấy, bay tới phóng cuộn dây về phía hai con ngựa.

Cuộn dây như có linh tính, hai đầu của nó tự di chuyển trong không khí, quấn chặt lấy cơ thể và chân tay bọn ngựa.

Sau khi bị trói, thân thể chúng bắt đầu thay đổi, từ một người bình thường biến thành hai con ngựa khổng lồ, một đen tuyền, một trắng tuyết.

Thuý Hà lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại sau cơn hoảng sợ, cô ta rít lên với con giun:

- Con bọ hôi thối kia, mau thả hai đứa hầu của ta ra, bằng không hôm nay bổn công chúa sẽ cho người diệt sạch dòng họ giun nhà mi!

Giun Vương nhếch môi cười khinh miệt:

- Bằng mày? Ha hả... nếu không phải con quỷ cái mày dựa hơi hai con quái vật kia, thì ông đây đã băm nát mày một triệu lần từ lâu rồi nhá!

Nó sải cánh bay vút lên cao, ngửa đầu kiêu ngạo nhìn cô ả.

- Ông nhịn đủ lắm rồi, hôm nay ông sẽ chơi với mày đến cùng, không phải mày chết thì sẽ là bọn ông chết!

Thuý Hà giận quá hoá cười.

- Nói hay lắm! Ha hả... bổn công chúa cũng đợi ngày này đã lâu lắm rồi!

Bạn đang đọc Thần Tiên Cũng Phải Sợ sáng tác bởi Anhglennemeier
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhglennemeier
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.